TruyenFull.Me

Harry Potter[EDIT][BHTT] Together

Chương 223

Dearkang


Sáng hôm sau, khi Jacqueline mở mắt ra, Hermione vẫn đang say ngủ trong vòng tay cô. Mái tóc nâu của Hermione xen lẫn với những lọn tóc vàng của Jacqueline trên chiếc gối vải đay màu trắng, tạo thành một bức tranh yên bình khiến người ta không khỏi mỉm cười.

Jacqueline khẽ cựa mình, nhẹ nhàng rút cánh tay ra khỏi cổ Hermione. Hermione trong mơ khẽ càu nhàu vì không hài lòng. Jacqueline không nhịn được bật cười khẽ. Cánh tay cô lúc này hơi tê, nhưng cô lại không ghét cảm giác ấy chút nào. Cô nhẹ nhàng đặt một nụ hôn lên má Hermione, rồi rón rén ra ngoài.

Khi Hermione tỉnh dậy, rửa mặt xong và đang kẽo kẹt bước xuống cầu thang, thì thấy Jacqueline và Pitt đã ngồi ở một chiếc bàn vuông. Trước mặt Pitt là một khối thịt nướng khổng lồ — có lẽ là một sinh vật nào đó — và một thùng gỗ nhỏ tỏa ra mùi bia bơ thơm nức. Jacqueline thì chỉ có một ly sữa, vài miếng xúc xích nhỏ, khoai tây nướng và một cái sandwich.

"Cậu dậy rồi à?" Jacqueline nhìn theo tiếng bước chân, mỉm cười với Hermione. "Tối qua ngủ ngon chứ?"

Hermione liếc nhìn cô một cái rồi đi thẳng đến bên cạnh Jacqueline. Jacqueline vội đứng dậy, lấy từ sau quầy ra một chai sữa và một cái đĩa. "Sữa sáng nay vừa được chuyển đến từ nông trại. Xúc xích nhỏ này cũng thế, cả khoai tây cũng vừa được đào lên. Còn sandwich thì..."

Jacqueline nhìn Pitt, nhún vai: "Xin lỗi phải nói thật, Pitt, sandwich ở đây thua xa đồ Noam làm."

Pitt chẳng thèm để tâm, lườm Jacqueline một cái: "Thế trước đây ai là người suốt ngày ghé chỗ này ăn đến cạn cả đồ ăn? Không phải con thì là ai?"

"Đó là vì ở đây chẳng có gì khác để ăn cả," Jacqueline vừa nói vừa cắn một miếng sandwich to tướng.

Pitt trợn mắt, có phần bối rối khi liếc nhìn Hermione, gãi đầu rồi uống một ngụm bia bơ lớn. "Xin lỗi," hắn nói lớn, "Ta không nên nói dối con. Ta chỉ muốn giúp hai đứa thôi."

"Cảm ơn vì đã giúp." Jacqueline đáp, giọng không mấy thành ý. "Bác có biết tiệm của nhà Raleigh mở chưa?"

"Raleigh nào cơ?" Pitt hỏi lại.

"Raleigh Clive."

"Clive à?" Pitt nhìn Jacqueline đầy nghi ngờ. "Tự dưng hỏi hắn làm gì? Ta đã xin lỗi bạn gái con rồi, đừng nói là con định kiện ta lên hắn đấy nhé?"

"Con còn lâu mới rảnh đến thế." Jacqueline khinh thường nói. "Con chỉ định dẫn Hermione đi dạo quanh thị trấn, trưa còn muốn đến gặp Nate nữa."

"Thế sao không đưa con bé đến nhà thờ mà xem?" Pitt gợi ý, "Nơi đó thì—"

Hermione ngạc nhiên thấy Jacqueline khi nghe đến hai chữ "nhà thờ" liền khẽ hít sâu một hơi, sau đó hung dữ trừng Pitt, như thể muốn ăn tươi nuốt sống hắn.

"Nhà thờ gì cơ?" Hermione nghiêng đầu nhìn Jacqueline hỏi.

Jacqueline liếc Pitt bằng ánh mắt trách móc. Pitt mím môi nói nhỏ "xin lỗi", rồi ôm thùng bia bơ đi vào bếp.

Jacqueline thở dài, trông như muốn nói gì đó, nhưng cuối cùng lại chẳng nói gì. Cô chỉ cầm dao nĩa cắt xúc xích nhỏ thành từng miếng vụn.

Hermione nhìn cô, hiểu rằng Jacqueline đang có tâm sự. Nàng cảm thấy hơi buồn, nhưng cũng nhanh chóng lấy lại tinh thần. Nàng biết Jacqueline đang giấu mình rất nhiều chuyện — nhưng Hermione tin rằng một ngày nào đó, Jacqueline sẽ kể hết cho nàng nghe.

"Nếu cậu không muốn đưa mình đến nhà thờ đó thì cũng không sao cả." Hermione cắt sandwich thành từng miếng nhỏ rồi đưa vào miệng. "Chúng ta cứ đi dạo quanh thị trấn này là được. Mình chưa từng đến một nơi toàn sinh vật pháp thuật như thế này bao giờ."

"Đó là một nhà thờ bỏ hoang." Jacqueline nhìn xuống đĩa, giọng buồn bã. Cô buông dao nĩa, dựa lưng vào ghế rồi nhắm mắt lại. "Nó nằm gần quảng trường. Trên đường về lâu đài thể nào cũng sẽ đi ngang qua."

Cô vùi mặt vào hai tay. "Nhà mình ngày đầu năm nào cũng đến đó. Nếu cậu... nếu cậu muốn đợi đến hôm đó... Mình nghĩ... mình nghĩ mẹ mình sẽ đồng ý cho cậu đi cùng."

"Jacqueline..." Tim Hermione như bị ai đâm mạnh một nhát. "Nếu cậu không muốn kể..."

"Nhưng cậu cũng cần phải biết." Jacqueline nấc lên, rút tay ra khỏi mặt. Hermione thấy khóe mắt cô đỏ hoe, tim thắt lại.

"Jacqueline." Hermione luống cuống lấy khăn tay trong túi ra. "Chuyện gì đã xảy ra vậy? Nếu cậu không muốn—"

"Chuyện đó xảy ra ở ngay chỗ đó." Jacqueline lặp lại, ánh mắt lóe lên sự tức giận và sợ hãi. "Ngay chỗ đó."

"Chuyện gì—" Hermione nghẹn lời. Cô chợt hiểu ra. Chuyện khiến Jacqueline sợ đến vậy... chỉ có thể là vụ Tử Thần Thực Tử tấn công lúc lễ tẩy trần năm đó.

"Mình xin lỗi." Hermione dang tay muốn ôm lấy Jacqueline, nhưng cô lại cứng rắn dùng tay ngăn Hermione lại.

"Jacqueline..." Hermione lo lắng gọi khẽ.

"Cậu nói đúng." Jacqueline hít mũi, đứng bật dậy, rút mấy đồng Galleon ra khỏi ví rồi đặt mạnh lên bàn. "Mình không thể tiếp tục trốn tránh. Đó là hành động của kẻ hèn nhát. Mà mình—" cô nuốt khan, "—một người nhà Graham, tuyệt đối không hèn nhát."

"Nếu cậu không muốn kể—" Hermione vội vã đuổi theo cô, thở hổn hển. "Cậu cũng không nhất thiết phải kể hôm nay."

"Phải là hôm nay!" Jacqueline bất ngờ gắt lên, giọng cứng như thép. Mắt cô đỏ hoe, kiên định. "Chính là hôm nay."

Hermione hơi khựng lại, rồi hiểu được ý Jacqueline.

"Được." Nàng bước nhanh đến nắm lấy tay Jacqueline, bàn tay ấy lạnh và run. "Mình sẽ đi cùng cậu."

Khi họ đến gần quảng trường, Hermione đã nhìn thấy mái vòm của nhà thờ. Càng tiến gần, Hermione càng sững sờ. Khi đứng trước tòa nhà hoang tàn, nàng đã hoàn toàn lặng người. Nàng từng thấy nơi này rồi — ở năm ba, khi Jacqueline đối mặt với Boggart, hình dạng của nó chính là nhà thờ này. Và những tiếng nói đó...

Hermione cắn môi. Nàng từng nghe thấy những tiếng nói đó — giọng ông ngoại Jacqueline, và cả các chú của cô ấy...

Jacqueline nắm chặt cánh tay Hermione, thần kinh căng như dây đàn. Sau đó cô bước tới.

"Chỗ này." Hai người bước lên bậc thềm nhà thờ, đứng trước cánh cửa gỗ. Hermione định đẩy cửa, nhưng Jacqueline ngăn lại. Cô chỉ vào một điểm nhỏ trước mặt họ, nơi không có vết máu, nhưng giọng run run: "Bà ngoại mình chết ngay tại đây." Cô nuốt nước bọt.

"Họ nói với mình, lúc đó, bà ngoại che chở cho mẹ mình. Mẹ bế mình chạy vào đây, bà ngoại quay lại định đóng cửa để cản ba mình. Nhưng... ba mình đã bắn một câu thần chú xuyên qua khe cửa. Trúng bà."

Jacqueline hít sâu: "Một phút sau, chú Sean, chú Rufus và các Thần Sáng khác mới đến."

"Họ còn nói, nếu người đứng chắn trước mẹ mình không phải là bà ngoại thì..."

Jacqueline nghẹn ngào. Hermione vội ôm lấy cánh tay cô, nhẹ nhàng vuốt ve.

"Không sao đâu, Jacqueline. Nếu cậu cần thời gian, mình sẽ luôn ở đây."

"Không!" Jacqueline gần như hét lên, giọng đầy tuyệt vọng. "Mình chịu đủ rồi! Mình không thể để chuyện này ám ảnh mình thêm nữa!"

Nói rồi, cô rút cây đũa phép ra, dùng thần chú mở cửa.

Bên trong tĩnh mịch đến lạ. Không một vết máu, không mạng nhện. Chỉ có dấu vết chú ngữ khắp nơi — trên tường, trần nhà, và sàn — cùng với những bức kính màu vỡ nát và ghế gỗ tàn tạ.

"Năm nào nhà mình cũng quay lại." Jacqueline lặp lại, giọng gần như vô hồn. "Năm nào ông ngoại và các chú cũng..." — cô bỗng nghẹn thở, miệng há to.

Hermione không biết làm gì, chỉ có thể ôm chặt lấy Jacqueline, vuốt ve cánh tay lạnh ngắt của cô.

"Họ vừa lau dọn nơi này," Jacqueline nói đứt quãng, "vừa kể lại... từng người... đã chết như thế nào. Một lần. Rồi lại một lần. Năm này qua năm khác."

Jacqueline như mất hồn, kéo Hermione đi thẳng tới trước bàn thờ nơi tượng thần đã vỡ nát. "Jethro, anh trai mình, đứng ở đây." Cô nói nhỏ, "Ngay trước khi mọi chuyện bắt đầu, anh ấy đã đứng ở đây, cạnh bà ngoại."

"Anh ấy đã có cơ hội để rời đi." Jacqueline nức nở nói khẽ. "Anh ấy có thể sống sót! Ông ngoại mình đã bảo anh ấy đi, nhưng ảnh nói, ảnh là một nam tử hán nhà Graham, ảnh phải bảo vệ em gái của mình! Bà ngoại mình đã phải kéo ảnh đi, lúc đó ảnh đã đến tận cửa rồi!" Jacqueline bỗng bật khóc thành tiếng. "Chỉ một câu thần chú, chỉ một câu thôi đã trúng vào anh ấy. Bà ngoại muốn quay lại cứu ảnh, nhưng ảnh đã đẩy bà ra. Cuối cùng... chính là anh ấy, anh ấy đã đóng cánh cửa lại từ bên trong, nhốt mình và mẹ ở bên ngoài!"

"Chú William là người đầu tiên phản ứng, chú rút đũa phép ra đầu tiên. Sau đó là ông ngoại, rồi chú Raymond, dì Elizabeth, dì Emily... tất cả bọn họ đều chắn trước mặt mẹ." Jacqueline run lẩy bẩy, ôm chặt lấy bản thân, rồi ngồi thụp xuống đất. "Ngay cả Aude, Phineas, Darien... không ai trong số họ rời đi. Họ đều đã chết trong chính giáo đường này."

Hermione cắn môi, nửa quỳ trên mặt đất, kéo Jacqueline vào lòng. Nàng không thể tưởng tượng nổi cô bé Jacqueline năm ấy, mỗi năm đều phải đến nơi mà người thân mình đã chết. Mỗi năm, lại nhìn thấy họ – những hồn ma – kể cho cô nghe về cái chết của chính họ.

Trước giờ nàng vẫn nghĩ Harry đã là người quá bất hạnh, nhưng so với Jacqueline, cậu ấy có lẽ lại là người may mắn. Ít nhất, cậu không phải chứng kiến đi chứng kiến lại khoảnh khắc cha mẹ mình qua đời mỗi năm.

Và cậu cũng không cần phải...

Giờ nàng mới hiểu vì sao Jacqueline lại không thể biến hình Boggart thành trò cười. Làm sao cô có thể đùa cợt với những người thân đã chết vì mình kia chứ?

"Bọn họ chết vì cậu, Jacqueline." Mãi một lúc sau, Hermione mới tìm lại được giọng nói của mình. "Nhưng họ... mình nghĩ, ông ngoại cậu và mọi người, họ không muốn cậu phải sợ hãi..."

"Họ nói dối!" Jacqueline đột nhiên hét lên. Trong giáo đường trống trải, âm thanh ấy vang vọng đầy căng thẳng, như thể có một bóng tối vô hình đang rình rập quanh họ. "Gần mười năm rồi! Mỗi năm, họ đều kể với mình, cha mình đã dùng cách nào, câu thần chú nào, giết từng người từng người một!"

"Nhưng đó không phải là sự thật!" Jacqueline giận dữ vung tay. "Tất cả đều không phải sự thật! Ngày hôm đó, có rất nhiều Tử thần Thực tử đến đây – ít nhất là hai mươi người! Không phải tất cả bọn họ đều do cha mình giết!"

Hermione không dám tin, há miệng hỏi khẽ: "Nhưng làm sao... làm sao cậu biết được?"

"Mình thấy!" Jacqueline thở hổn hển, ánh mắt lạnh lẽo. "Mình thấy hết trong giấc mơ – chính là mình! Mình đã trở thành ông ấy trong giấc mơ ấy, và mình đã thấy bọn chúng tra tấn ông ấy!"

Hermione phải mất rất nhiều công sức mới có thể khuyên Jacqueline rời khỏi giáo đường. Nàng dắt Jacqueline vòng ra phía sau, đến nghĩa trang nơi có một cửa hàng nhỏ. Jacqueline đang cầm trên tay một chai nước chanh lạnh Hermione vừa mua.

Khu nghĩa trang có một khu riêng rộng lớn dành cho gia tộc Graham, những tấm bia mộ san sát nhau.

"Rất nhiều tổ tiên nhà Graham," Jacqueline vừa khịt khịt mũi vừa nói, đôi mắt vẫn còn đỏ hoe. "Khi về già, họ đều chọn trở lại đây. Trong căn nhà gỗ nhỏ bên bờ biển, ngắm thủy triều lên xuống, mây trôi cuồn cuộn." Hai người họ chậm rãi đi qua từng tấm bia, có những tấm đã hơn 500 năm tuổi.

"Sau này mình đã xây lại bia mộ này, và khắc lại những dòng chữ." Trước mặt họ là bia mộ của Jethro: Jethro Graham – một người anh dũng cảm – sinh ngày 15 tháng 6 năm 1976, mất ngày 1 tháng 1 năm 1980.

"Khi mình còn rất nhỏ..." Jacqueline ngập ngừng, "Đôi lúc mình không chịu nổi cảm giác này..." Hermione siết chặt tay cô, kéo Jacqueline vùi đầu vào vai mình. "Nên mình thường lén chạy đến đây. Nhưng lần nào mẹ cũng tìm thấy và phạt nặng. Nào là phải nhổ sừng của mười mấy con bạch kỳ mã, hay phải ngồi cả ngày với bàn đầy thảo dược. Thậm chí có lần bắt mình ngồi đọc cổ văn trước bàn làm việc của mẹ suốt một tiếng, không được sai một từ."

"Khi lớn hơn, mình hiểu ra chuyện gì đã xảy ra ở nơi này. Và mình lại càng không muốn quay về. Mình tự nói với bản thân, họ đã chết vì mình, nên mình không thể làm họ thất vọng. Mình phải trả thù cho họ. Mình phải tiêu diệt Kẻ Thần Bí." Giọng Jacqueline nghẹn ngào vang lên từ vai Hermione, mà Hermione thì chỉ biết ôm cô chặt hơn.

"Mình từng nghĩ, nếu chỉ một mình cha mình đã có thể giết nhiều người như vậy, thì Kẻ Thần Bí phải lợi hại đến mức nào mới điều khiển được ông ấy? Mình làm sao có thể đánh bại một kẻ như vậy? Cho đến khi... mình mơ giấc mơ đó..." Jacqueline run lên, "Mình thấy, mình cảm nhận được cha đã bị tra tấn thế nào. Kẻ Thần Bí khinh thường việc đến tận nơi – hôm đó là sinh nhật hắn, và hắn sai Tử thần Thực tử biến tụi mình thành món quà mừng sinh nhật."

"Nhưng mình không hiểu... Tại sao người nhà mình lại lừa dối mình? Tại sao không thể nói cho mình biết sự thật? Sao mỗi lần có chuyện quan trọng, họ lại đẩy mình ra bên ngoài? Mình là người thừa kế của dòng họ này cơ mà, sao chuyện gì họ cũng giấu giếm mình..."

Hermione thở dài, nhẹ nhàng vuốt mái tóc dài của Jacqueline. Nàng chưa từng thấy Jacqueline bất lực đến thế.

"Cậu đã từng hỏi họ chưa? Hỏi vì sao họ phải nói như vậy?" Hermione cố gắng dịu giọng, không muốn Jacqueline nghĩ nàng đang bênh người lớn.

Jacqueline khẽ lắc đầu, vai tựa vào Hermione. "Mình đoán họ không muốn ai biết nơi này từng bị xâm nhập. Với họ, đó là một sự sỉ nhục."

"Nhưng mà..."

"Cậu không hiểu đâu, Hermione." Jacqueline buồn bã lắc đầu. "Với gia tộc như tụi mình, danh dự còn quan trọng hơn cả sinh mạng. Thậm chí câu đó còn được khắc trên huy hiệu gia tộc."

"Nhưng cậu không thấy kỳ lạ sao?" Hermione ghé tai cô, thì thầm. "Bảo rằng bị một người trúng Lời nguyền Độc đoán giết chết, thì có gì đáng tự hào chứ?"

"Nhưng đó là cha mình!" Jacqueline ngẩng đầu khỏi vai Hermione, giận dữ nhìn nàng. "Họ có thể nói ông ấy đánh lén bọn họ!"

"Nếu là một hai người còn có thể hiểu được." Hermione vẫn giữ giọng ôn hòa, cố gắng đưa ra lý lẽ. "Nhưng ở đây là hơn mười người, Jacqueline à..."

Jacqueline mắt đỏ rực, nhìn thẳng vào nàng. "Cậu đang nói gì vậy?" Giọng cô bỗng trở nên gay gắt. "Cha mình là một kẻ sát nhân máu lạnh sao?"

Hermione giật mình, vội vã đáp, "Không! Không, mình không nghĩ như vậy. Mình chỉ nghĩ... nếu đây là lời nói dối, thì nó quá vụng về, quá dễ để bị phát hiện, đúng không?"

Jacqueline nhìn Hermione, hơi thở dồn dập, ánh mắt lạnh lùng dần dần lan tỏa. Hermione cảm thấy một tia sợ hãi. Nàng định nắm lấy tay Jacqueline, nhưng Jacqueline đã vẫy vẫy tay. "Mình không sao," cô cứng rắn nói. "Chúng ta đi tìm Nate đi."

Cô quay người, bước nhanh ra khỏi giáo đường.

"Jacqueline!" Hermione vội vã đuổi theo. "Làm ơn... mình là bạn gái cậu mà, đúng không?"

"Không phải là mình cố tình giấu cậu điều gì." Jacqueline lắc đầu, chủ động nắm lấy bàn tay lạnh ngắt của Hermione, áp hai bàn tay họ vào nhau và nhẹ nhàng vuốt ve. "Cậu nói đúng, lẽ ra mình nên sớm nhìn ra lời nói dối ấy. Chỉ là... nỗi sợ hãi Kẻ Thần Bí đã khiến mình trở nên mù quáng. Trong chuyện này, tớ thực sự đã đánh mất lý trí."

Hermione siết chặt tay Jacqueline, làm cô dừng bước. Nàng áp trán mình lên trán Jacqueline, thì thầm, "Ít nhất điều đó chứng minh bạn gái của mình không phải người máy."

Jacqueline bật cười, rồi khẽ hôn lên môi Hermione. "Cảm ơn cậu, Hermione."

"Thế nên mới cần một người bạn gái, đúng không?" Hermione nói nhỏ.

"Tớ đâu cần bạn gái," Jacqueline mỉm cười đầy đắc ý. "Tớ chỉ cần cậu thôi."

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenFull.Me