TruyenFull.Me

Harry Potter Edit Bhtt Together


Đây là lần đầu tiên Jacqueline cảm thấy khoảng cách từ tháp đến phòng cho khách dường như xa hơn bình thường, còn màn đêm thì lại buông xuống quá chậm. Khi cô tiễn Hermione về phòng cho khách, kim đồng hồ vẫn chưa điểm mười hai giờ. Jacqueline vẫn đứng đó mãi, cho đến đúng một giây trước khi hành lang nối giữa phòng cho khách và ngọn tháp bị đóng lại.

Cô không rõ Hermione cảm thấy thế nào, nhưng sau gần hai ngày bên nhau gần như không rời nửa bước, việc Hermione đột ngột rời đi – dù chỉ là chuyển sang ở tại phòng cho khách bên cạnh – cũng đủ khiến Jacqueline cảm thấy khó chịu, như thể con cá đột nhiên rời khỏi làn nước vậy.

Nhưng nghĩ kỹ lại... cũng thật kỳ lạ. Đây là nhà của mình cơ mà, mình ở đây mới đúng là cá ở trong nước chứ. Sao giờ lại cảm thấy như thiếu mất một thứ gì đó?

Khi Jacqueline rửa mặt xong, trở về giường nằm, cô mới chợt nhận ra điều mình đang thiếu. Một hơi ấm. Một điều gì đó mềm mại. Một người thật sự đang sống.

Dĩ nhiên, không phải nói trong phòng cô không đủ ấm, giường cô không đủ mềm, hay con gấu bông khổng lồ – ừ thì, dù đúng là nó cao bằng người thật – cũng không đủ để ôm. Nhưng khi cô nằm lăn qua lăn lại trên chiếc giường ấm áp, mềm mại, ôm con gấu bông ấy mà vẫn không sao ngủ được, cô càng thêm khao khát có thể ôm trong lòng một cô gái tên là Hermione Granger đến từ Gryffindor.

Nhưng gia quy là gia quy. Jacqueline không thể, và cũng không muốn làm trái nó. Cho dù trông nó có vẻ lạnh lùng, vô tình, và phi lý đến thế nào đi nữa. Làm sao có thể bắt hai người yêu nhau, ở cách nhau vài mét trong cùng một tòa lâu đài, mỗi người nằm trên giường riêng... rồi vẫn bình yên mà đi vào giấc ngủ chứ?

Nếu như bạn là người thừa kế gia tộc Graham, chuyện này có thể dễ dàng hơn một chút. Vì bạn chỉ cần tưởng tượng. Jacqueline ôm lấy con gấu bông nâu to tướng, trong đầu lại nhớ về đêm qua – ở quán bar Pitt, tầng hai, Hermione nằm trong lòng cô, hơi thở của nàng vương trên người Jacqueline, mang theo hơi ấm thân quen...

Nhịp thở của Jacqueline dần ổn định lại, và cuối cùng, cô chìm vào giấc ngủ với nụ cười nhẹ trên môi.

Trời còn chưa sáng, Jacqueline đã tỉnh dậy. Cô nhảy bật khỏi giường, lăn một cái rồi phóng xuống đất, đến dép còn chưa kịp xỏ, đã vội vàng lao vào phòng tắm rửa mặt. Sau khi rửa mặt thay áo choàng mới tinh tươm, cô mới phát hiện ra vẫn còn chưa đến bảy giờ. Điều đó có nghĩa là cô còn phải giết thời gian ít nhất hơn một tiếng đồng hồ nữa.

"Đáng lẽ mình nên nằm lại giường ngủ tiếp," Jacqueline ngồi trở lại giường, ôm lấy con gấu bông, nhìn quanh căn phòng sạch bóng, nơi mọi vật đều nằm đúng vị trí của nó. "Phòng này hiện tại có hơi... quá sạch sẽ, đúng không? Thứ gì cũng nằm đúng chỗ, nhưng lúc mình cần đến thì chúng chẳng có bên cạnh."

"Không phải là mình đang nói về sách vở đâu," sau một hồi lâu, khi Jacqueline mơ màng đổ người xuống giường, cô vùi đầu vào con gấu bông, khẽ thì thầm, "Mày hiểu mà, đúng không?"

Khi Jacqueline mở mắt lần nữa, đồng hồ báo giờ đã là hơn mười giờ.

"Chết rồi!" cô bật dậy hét lên, vội vàng chạy ào xuống tầng hầm của tháp lâu, xuyên qua cánh cửa nhỏ dẫn đến khu dành cho khách – nơi Hermione đang ở. Nhưng Hermione không có ở đó. Chỉ có Borges đang dọn dẹp căn phòng vốn đã rất sạch sẽ.

Khi thấy Jacqueline, Borges lập tức cúi người hành lễ.

"Cô chủ nhỏ, có gì Borges có thể giúp được không ạ?"

"Hermione đâu rồi?" Jacqueline hỏi vội, đứng ngay ở cửa, thò đầu vào nhìn khắp lượt, xác nhận Hermione không trốn ở đâu trong phòng.

"Cô Granger rời phòng lúc hơn tám giờ để đến nhà ăn dùng bữa sáng. Sau đó, cô ấy quay lại hỏi Borges thư viện ở đâu. Borges đoán là cô ấy muốn đến thư viện, nên đã chỉ đường cho cô ấy."

"Làm tốt lắm, Borges." Jacqueline giơ ngón tay cái khen ngợi, vén áo choàng rồi lao về phía thư viện.

"Cô chủ nhỏ! Chủ nhân dặn người phải đi ăn sáng trước!" Borges gọi với theo sau lưng cô, nhưng Jacqueline đã chạy mất hút.

Khi Jacqueline thở hổn hển đẩy cửa bước vào thư viện, cô thấy Hermione đang ngồi một mình trên sofa gần giá sách, chăm chú đọc. Ánh sáng mùa đông chiếu qua cửa sổ, một nửa rọi lên trang sách, một nửa phủ lên gương mặt nàng. Trong khoảnh khắc đó, Jacqueline tin chắc rằng mình vừa nhìn thấy một thiên thần.

Jacqueline tựa người vào khung cửa, chăm chú nhìn Hermione, đôi mắt ngập tràn dịu dàng. Mọi thứ đều thật hoàn hảo, thật yên tĩnh. Jinna và Lucas từng bước vào một lần, rồi lặng lẽ rút lui không một lời.

Hermione có lẽ sắp đọc xong cuốn sách ấy, nếu bụng Jacqueline không đột nhiên kêu lên đúng lúc. Hermione ngẩng đầu nhìn lên. Jacqueline đang đứng ở cửa, xấu hổ ôm bụng.

"Xin lỗi, quấy rầy cậu rồi." Jacqueline hơi cúi người chào.

"Là mình đọc nhập tâm quá thôi." Hermione đóng sách lại, đặt nó lên giá rồi bước đến gần Jacqueline. "Cậu đã đứng đó bao lâu rồi?"

"Lâu đến mức mình tin rằng mình đã yêu một thiên thần."

"Jacqueline à..." Hermione đỏ mặt khẽ thở dài. Nàng hơi áy náy, "Mình đáng lẽ nên ở trong phòng đợi cậu. Mình chỉ là... mình muốn xem thử..."

"Xem thử trong thư viện tụi mình có những cuốn sách gì." Jacqueline mỉm cười nói nốt phần còn lại thay nàng. "Cậu là khách của tụi mình, Hermione, chứ không phải tù nhân. Trong lâu đài này, cậu có thể đi bất cứ nơi nào mình muốn. Chỉ là, có vài nơi... có thể hơi nguy hiểm một chút."

"Nguy hiểm?" Hermione hơi cau mày, không hiểu sao lại đột nhiên nhớ đến tòa lâu đài cổ mà nàng từng cùng Jacqueline thám hiểm vài năm trước. "Cậu đừng nói nơi này cũng có ngục giam nhé?"

"Nơi này từng có ngục giam." Jacqueline gật đầu, đi vào trong thư viện, cầm một chiếc bánh tart trái cây từ khay điểm tâm. "Nhưng tụi mình đã phá bỏ từ lâu. Giờ đó là nơi mẹ mình chế tạo thuốc. Tuy nhiên vẫn rất nguy hiểm... bởi vì mẹ mình..."

Cô hơi lúng túng tìm từ, "Nói sao nhỉ... mẹ mình rất thích thử nghiệm những công thức độc dược vô cùng... không ổn định."

Hermione không khỏi bật cười khẽ: "Mình không ngờ giáo sư Graham cũng tinh thông cả chế tạo độc dược."

Jacqueline nhún vai: "Điều đó gần như ăn sâu vào máu tụi mình rồi. Hơn nữa, nếu những đứa trẻ khác lớn lên cùng truyện cổ tích chuyện kể trước khi ngủ, thì mẹ mình lại ru mình bằng một chồng công thức chế tạo độc dược hoặc từ điển cổ ngữ." Nói rồi Jacqueline nhướng mày, cầm một miếng bánh phô mai trên khay, bẻ làm đôi, "Cậu có muốn thử không? Vị cũng khá lắm."

Hermione mỉm cười dịu dàng nhìn cô, khẽ lắc đầu từ chối.

"Thế cậu có kế hoạch gì cho hôm nay không?" Hermione hỏi.

"Mình mất cả đêm chỉ để suy nghĩ xem nên đưa cậu đi đâu trước." Jacqueline liếm đầu ngón tay, "Cá nhân mà nói, nơi mình thích nhất chính là phòng bếp – nó lớn không thua gì bếp ở Hogwarts, lại nằm ngay dưới tháp của mình. Nhưng mình nghĩ, cậu sẽ không hứng thú với nơi đó như mình đâu."

"Vả lại," Jacqueline dang hai tay, "trừ phòng của mình ra, mình nghĩ nơi này chính là chỗ cậu quan tâm nhất."

Hermione bật cười, nhẹ nhàng nắm lấy tay Jacqueline: "Mình thật sự rất muốn tham quan nhà cậu, nơi cậu đã lớn lên, đã sinh sống. Mình nói thật đấy."

"Vậy thì để mình chọn vài căn phòng đặc biệt cho cậu tham quan." Jacqueline gật đầu, kéo tay Hermione đi ra khỏi thư viện. "Thật ra, một số nơi quan trọng cậu cũng đã nhìn qua rồi – hai phòng ăn, phòng của mình, thư viện..." Khi họ băng qua hoa viên, cô nói thêm, "Mình đoán cậu cũng không quá hứng thú với phòng ca kịch, nhà tắm lớn, phòng vẽ hay phòng tượng, đúng không?"

"Các cậu có... một phòng ca kịch thật sao?" Hermione tròn mắt kinh ngạc. "Một phòng kịch? Trong lâu đài này á?"

"Mình nhớ giáo sư Binns từng nói rồi mà," Jacqueline quay đầu lại, chớp mắt với Hermione, "Thời Trung cổ, người ta rất yêu thích kịch nghệ. Nhưng dân làng thì không muốn xây nhà hát vì sợ ồn. Nên tổ tiên mình đã xây nó ngay dưới tầng hầm của lâu đài."

Vừa nói, Jacqueline vừa dẫn Hermione lên cầu thang lớn, đến tầng hai của tòa nhà chính. Lần này, cô rẽ trái, men theo hành lang rồi dừng lại trước căn phòng đầu tiên bên tay trái.

"Đây là phòng lưu trữ của nhà mình." Jacqueline nghiêng đầu chỉ vào bên trong, nhưng trước khi Hermione kịp bước vào, cô nói nhỏ, "Có thể làm ơn kiềm chế cái tính thích dọn dẹp của cậu một chút không?"

Hermione khó hiểu nhìn cô, rồi bước vào – và lập tức chết lặng. Khác hẳn những căn phòng khác trong lâu đài vốn sạch sẽ, ngăn nắp, nơi này hoàn toàn là một... kho tạp phẩm. Một bộ áo giáp sáng loáng chất ở góc phòng, một chiếc tủ gỗ cũ dựa vào tường, giữa phòng là một cái bàn đen bóng, mặt bàn khắc đầy ký tự bạc kỳ dị, xung quanh là đủ loại cổ vật trông cực kỳ quý giá.

"Đã mười sáu năm rồi nơi này không có ai đặt chân vào," Jacqueline giải thích khi thấy ánh mắt khó tin của Hermione. "Vì đây là phòng lưu trữ dành cho người trong nhà, mà tụi mình đâu có ý định mời ai tới tham quan nó. Thế nên chẳng ai thấy cần phải dọn dẹp làm gì."

Hermione chú ý đến một chiếc tủ đựng toàn hộp gỗ, mỗi ngăn đều có một cây đũa phép cùng với tên chủ nhân và nguyên liệu chế tạo khắc phía trên.

"Đây là những cây đũa tổ tiên mình từng dùng." Jacqueline nói. "Từng có một thời, giới quý tộc phù thủy rất thích giữ lại đũa phép của tổ tiên – vừa để chứng minh dòng máu thuần chủng, vừa để khoe khoang danh tiếng của gia tộc."

"Nhưng tổ tiên của tụi mình không thích điều đó. Họ tin rằng đũa phép nên được chôn theo chủ nhân. Tuy vậy..." Jacqueline nhìn về phía cuối dãy ngăn tủ.

Hermione nhìn theo – và thấy những ngăn đó không còn đũa phép, mà chỉ có những mảnh gỗ vụn.

"Chúng đều là đũa phép của ông ngoại và mọi người," Jacqueline trầm giọng, "Tất cả đều bị đập nát. Đây là những gì mẹ mình có thể gom lại được."

Hermione hít sâu một hơi. Mười mấy cây đũa bị đập nát? Chuyện đã xảy ra ở nhà thờ hôm ấy... rốt cuộc đã kinh khủng đến mức nào?

Cố gắng dời mắt, Hermione nhìn xuống chiếc bàn giữa phòng. Trên đó có ba chiếc hộp nhung, bên trong lần lượt là huân chương Merlin đệ Nhất, Nhị và Tam.

"Gia đình cậu..." Hermione há hốc mồm.

"Đó là phần thưởng mà tổ tiên mình giành được bằng chính thực lực." Jacqueline chau mày, có vẻ khó chịu và vội vã muốn giải thích, "Họ không phải kiểu người như Lockhart, dựa vào một cái bùa Lãng Quên và nụ cười giả tạo để lấy huân chương. Mẹ mình vẫn luôn muốn thu hồi huân chương của hắn cho khỏi ô uế danh tiếng Merlin." Jacqueline lắc đầu, như thể không muốn nhắc đến Lockhart nữa.

Cô mở ngăn kéo dưới bàn, bên trong là nhiều hộp nhung giống hệt.

"Có lẽ mình không thể tặng cậu một huân chương," cô nói, "vì Bộ Pháp thuật có hồ sơ ghi chép – nếu chuyển giao cho người khác sẽ bị xem là tàng trữ phi pháp. Nhưng nếu cậu thích, mình có thể cho cậu một cái đệ Nhị."

"Không cần đâu!" Hermione lập tức lắc đầu. "Đây là vinh dự của tổ tiên cậu, là niềm tự hào của cả gia tộc. Mình không thể nhận được."

Jacqueline bật cười, "Chúng chỉ đại diện cho quá khứ huy hoàng mà thôi. Nhìn quanh đi, Hermione." Cô đảo mắt nhìn mọi thứ trong căn phòng, "Tất cả đều là lịch sử. Nếu chúng ta từng giành được những điều đó một lần, thì chắc chắn chúng ta có thể làm được lần nữa. Nhưng nếu chúng ta chỉ biết ngủ quên trên quá khứ, mãi mãi chỉ kể về công trạng ngày xưa, thì ngày gia tộc này diệt vong cũng chẳng còn xa nữa."

Những ngày sau đó, buổi sáng nào Jacqueline cũng phải giúp Yuna xử lý công việc, còn Hermione thì thường đến thư viện đọc sách. Sau bữa trưa, hai người hoặc là dạo bộ trong khu rừng trước lâu đài, hoặc là để Noam dùng phép Độn Thổ đưa đến làng. Mỗi ngày đều trôi qua vừa yên tĩnh vừa phong phú như thế. Từ khi nhập học ở Hogwarts đến nay, đây là lần đầu tiên Hermione không mong đến lúc phải quay lại trường. Đương nhiên, phần lớn công lao chắc là phải "cảm ơn" giáo sư Umbridge đã khiến cho viễn cảnh trở lại lớp học trở nên... ít hấp dẫn hơn hẳn.

Thế nhưng, vào buổi sáng mùng 1 tháng 1, Jacqueline trông có vẻ hơi căng thẳng, còn Yuna thì không rời bàn ăn ngay sau bữa sáng như thường lệ, mà ngồi lại để đọc thư cú mang tới. Jacqueline mất gấp đôi thời gian bình thường mới ăn xong bữa sáng. Đến khi Hermione chuẩn bị đứng dậy rời đi thì Jacqueline lên tiếng.

Cô thoáng lúng túng nhìn Hermione, rồi nói bằng một giọng điệu mà Hermione chưa từng nghe bao giờ—tái nhợt, run rẩy nhưng cố giữ bình tĩnh:
"Con hy vọng Hermione có thể đi cùng chúng ta, mẹ à."

Yuna không hề tỏ vẻ ngạc nhiên. Bà đưa bức thư có dấu sáp đỏ cho Jacqueline, rồi quay sang Hermione:
"Con thấy thế nào, Granger?"

Tuy tay vẫn cầm bức thư, nhưng toàn bộ sự chú ý của Jacqueline đều dồn vào Hermione.

Hermione đặt dao nĩa xuống, hít một hơi thật sâu rồi chậm rãi nói:
"Con rất sẵn lòng, thưa giáo sư Graham."

Jacqueline trông như vừa thở phào nhẹ nhõm, cô khẽ mím môi cười cảm kích với Hermione rồi mới chăm chú đọc thư.

"Nơi này không có giáo sư nào cả, Granger," Yuna khẽ gật đầu với Hermione. "Nếu con muốn đi, làm ơn thay áo choàng. Chúng ta sẽ chờ con ở đại sảnh."

Khi Hermione thay áo choàng và chạy ra đại sảnh, Jacqueline và Yuna đã sẵn sàng. Noam đứng bên cạnh họ, bên cạnh là một thùng nước nhỏ và một cái giẻ lau.

"Xin nắm tay ta," Yuna vươn tay ra. Jacqueline lập tức nắm lấy, còn Hermione thì cầm lấy tay còn lại của bà. Cảm giác đặc trưng khi dùng phép Độn Thổ lại ập đến.

Đến khi Hermione có thể nhìn rõ xung quanh, nàng đã đứng trên quảng trường của ngôi làng. Người dân qua lại tấp nập, tay ai cũng bận rộn—người thì cầm những cây chổi trông đã sờn cũ, người thì ôm theo những tấm giẻ lau chẳng biết lấy từ đâu.

"Vào ngày này hàng năm, dân làng sẽ quét dọn giáo đường và phần mộ tổ tiên," Jacqueline thì thầm bên tai Hermione. "Không dùng phép thuật, giống như những người Muggle bình thường vậy."

Họ theo chân Yuna bước vào giáo đường. Rất đông dân làng đang dùng những cây chổi đơn sơ quét bụi nền nhà. Dù mặt đất không có nhiều bụi bẩn, nhưng mỗi khi bắt gặp những mảnh gỗ vỡ vụn, họ sẽ cẩn thận nhặt lên rồi đặt lại đúng vị trí ban đầu.

Một vài người khác thì đang chăm chú lau cửa sổ và ghế bằng những chiếc giẻ lau với hình dạng khác nhau. Tất cả đều rất cẩn thận, gần như là cố giữ nguyên từng mảnh vụn nhỏ ở chỗ cũ.

"Giống một nghi lễ hơn là dọn dẹp thật sự," Jacqueline nhún vai nói, nhận lấy giẻ lau và thùng nước từ tay Noam, rồi đi về phía bàn thờ chính. Pitt đang quỳ trước bàn thờ, có vẻ đang cầu nguyện, bên cạnh là một cái thùng gỗ to gần bằng chân anh ta.

"Bác ấy đang làm gì thế?" Hermione vừa lau bàn phụ, vừa hỏi nhỏ.

"Hôm đó, bác ấy đã mất cha ở ngay nơi này." Jacqueline cũng đang lau bàn, giọng trầm hẳn xuống. Mái tóc vàng rũ xuống che đi phần lớn gương mặt cô. Hermione không biết nên làm gì, chỉ lặng lẽ vòng tay ôm lấy eo Jacqueline.

"Mình không sao đâu," Jacqueline cố gắng nói, giọng khàn khàn.

Vài phút sau, Pitt bất ngờ hét lớn một tiếng rồi đứng bật dậy. Hermione hoảng hốt ngẩng đầu, nhưng Jacqueline và những người khác dường như đã quá quen với cảnh tượng này, không ai thèm ngẩng lên.

"Dắt cả bạn gái nhỏ của con đến à?" Pitt bước đến vỗ vai Jacqueline một cái. Cô loạng choạng, suýt nữa quỵ xuống, nhưng Hermione nhanh tay đỡ lấy.

"Bác tưởng mẹ con có mặt ở đây thì con không dám cãi lại chắc?" Jacqueline nghiến răng hỏi, một tay bám bàn thờ, tay kia bám lấy Hermione.

Pitt cười hề hề, nhún vai rồi đi thẳng ra ngoài:
"Bác chỉ chào hỏi một chút thôi mà."

"Bác chỉ dựa vào cái bộ khung to xác kia thôi!" Jacqueline lườm theo bóng lưng Pitt đầy tức tối. Hermione biết đây không phải lúc thích hợp để cười, mà cười nhạo bạn gái thì càng không phải chuyện nên làm, nhưng nàng vẫn không nhịn được bật cười.

"Hermione!" Jacqueline tròn mắt, gọi rõ từng âm một.

"Xin lỗi," Hermione vừa che miệng cười vừa bước ra khỏi tầm tay của Jacqueline, "Thật sự xin lỗi."

Họ mất hơn một tiếng để lau chùi sạch sẽ toàn bộ khu vực bàn thờ, đồng thời phải đảm bảo từng vật nhỏ nhất cũng được đặt lại đúng chỗ ban đầu. Theo Jacqueline, phần khó khăn nhất đối với Hermione chính là việc nàng không được phép ném đi những mảnh vụn gỗ không còn dùng được.

Sau khi rời khỏi giáo đường, cả hai vai kề vai ngồi trên bậc thềm phía trước, ngắm nhìn dòng người tấp nập trên quảng trường.

"Mình chưa từng thích nơi này," Jacqueline khẽ nghiêng đầu về phía Hermione, nhẹ nhàng vòng tay qua eo nàng. Hermione khẽ cắn môi cười, cúi đầu tựa vào vai Jacqueline, cô nói nhỏ:
"Mình chưa từng nghĩ sẽ có ngày mình cùng người mình yêu ngồi đây, thong thả ngắm người qua lại thế này."

"Đây là một sự thay đổi tốt, phải không?" Hermione tựa đầu lên vai Jacqueline, khẽ hỏi.

Jacqueline mỉm cười nhàn nhạt, nhẹ nhàng vuốt ve mái tóc dài của Hermione, giọng dịu dàng, "Mình cũng nghĩ vậy."

"Cậu tính hôm nay sẽ hỏi cô Graham chuyện đó chứ?"

"Cậu sẽ đi cùng mình chứ?"

"Mãi mãi."

"Ta đoán, hai đứa đã lau sạch cả điện thờ rồi nhỉ?" Giọng Yuna vang lên phía sau khiến cả Jacqueline và Hermione đồng loạt cứng người. Hermione lập tức dịch người sang bên, cố tạo khoảng cách với Jacqueline.

Yuna dường như chẳng để tâm. Bà ngồi xuống bên cạnh Jacqueline, ngẩng đầu nhìn bầu trời, "Ngày xưa, ta và cha con rất thích ngồi trên những bậc thềm trong công viên, ngắm hoàng hôn buông xuống. Hai đứa cũng nên thử một lần. Cảnh hoàng hôn chắc chắn còn đẹp hơn bầu trời lúc này."

Jacqueline hơi nghiêng đầu, liếc nhìn Hermione. Hermione đỏ mặt, nhưng vẫn dũng cảm nắm lấy tay cô.

"Mẹ," Jacqueline quay sang nhìn Yuna, "Con có thể hỏi mẹ một chuyện không?"

"Còn tùy vào con định hỏi điều gì." Yuna thu lại ánh mắt, liếc nhìn đôi tay nắm chặt của Jacqueline và Hermione, khóe miệng khẽ cong.

"Con đã biết chuyện năm đó rồi," Jacqueline nói gấp gáp, Hermione khẽ đặt tay sau lưng cô, an ủi. "Con muốn biết... vì sao mọi người lại nói là cha... đã làm chuyện đó một mình?"

"Con đã biết?" Yuna nhướng mày, nhìn lần lượt Jacqueline rồi Hermione. "Con tự mình suy ra à? Hay là, Granger giúp con?"

"Con mơ thấy!" Jacqueline không nhịn được lớn tiếng, "Con thấy trong mơ!"

"Ồ." Yuna gật đầu, có chút bất ngờ. Bà khẽ thở dài. "Xem ra chúng ta đã quên mất khả năng đó."

"Nhưng tại sao?" Jacqueline suýt nữa đứng bật dậy, nếu không nhờ Hermione đặt tay lên đầu gối ngăn lại. Jacqueline cúi đầu, giọng khàn đi vì buồn bã, "Tại sao lại đổ hết mọi chuyện lên đầu cha?"

"Bởi vì chúng ta muốn con dám đối diện với sự thật," Yuna chậm rãi nói. "Chúng ta từng tranh luận rất nhiều—nên nói thẳng với con, hay để con tự tìm ra. Cuối cùng, chúng ta quyết định cho con một cơ hội... để trưởng thành và học cách nhìn nhận mọi thứ. James đã đồng ý với mẹ. Con còn nhớ điều thứ mười bảy trong gia huấn của gia tộc chúng ta không?"

"Có thể sợ, nhưng không được yếu đuối," Jacqueline đáp như phản xạ.

"Chính xác." Yuna gật đầu. "Chúng ta tin rằng chỉ khi nào con dám đối diện với đoạn quá khứ ấy, con mới có thể đủ lý trí để nhìn ra những điểm bất hợp lý. Chúng ta muốn con biết sợ kẻ thần bí đó, nhưng cũng phải dám nhìn thẳng vào hắn. Hắn rất mạnh, đúng, nhưng không phải không thể chiến thắng."

Yuna xoay người lại, nhìn thẳng vào mắt Jacqueline, nghiêm túc nói: "Tuy con không phát hiện ra mọi chuyện như chúng ta mong muốn, nhưng Jacqueline, ta rất vui, và rất mừng, khi bên cạnh con có Granger. Ta nghĩ, nếu không có con bé, con sẽ chẳng mở lời đâu."

Yuna đứng dậy, "Mẹ phải quay về xử lý công việc. Nếu hai đứa muốn, có thể đi dạo trong làng một lát. Khi nào muốn về nhà thì để Noam đưa về."

Kỳ nghỉ trôi qua từng ngày, ngày quay trở lại trường cũng tới gần. Jacqueline cảm thấy trong lòng rối bời. Cô đã quen với việc sớm tối đều được ở bên Hermione, nhưng khi trở lại trường học, điều đó đồng nghĩa với việc ngoại trừ thời gian học chung, họ chỉ có thể gặp nhau vào buổi tối.

Nếu tính thêm DA, S.P.E.W, rồi cả việc luyện Animagus... chưa kể khoảng cách từ phòng sinh hoạt chung Gryffindor đến Slytherin. Còn chưa tính đến việc Hermione bóng gió rằng khi ở trường, hai người nên giữ kín mối quan hệ...

"Tại sao mình lại không phải học sinh Gryffindor chứ..." Vào ngày cuối cùng của kỳ nghỉ, Jacqueline ngồi trong nhà ăn, thở dài không biết lần thứ bao nhiêu. Vài phút trước, Haig vừa đưa cho cô một bức thư từ Sean, nhưng người nhận trên phong thư lại ghi tên Hermione.

"Chú hiểu cảm giác đó," Roy an ủi cô, "Chú từng tưởng tượng mình là học sinh Ravenclaw, thậm chí còn cố gắng vào phòng sinh hoạt chung của họ. Cuối cùng, giáo sư Flitwick phải cảnh cáo chú: nếu còn thấy chú lảng vảng gần phòng sinh hoạt của Ravenclaw, ông ấy sẽ chú cấm túc nguyên học kỳ."

"Nhưng nghĩ tích cực đi," Roy thở dài, "Mỗi lần chia ly, là để gặp lại tốt đẹp hơn."

"Nghe an ủi vậy... nhưng có tác dụng với chú không?" Jacqueline gục đầu xuống bàn, rầu rĩ hỏi.

Roy nghiêng đầu nghĩ một lúc, rồi cũng thở dài, "Không."

Jacqueline càng thêm phiền muộn.

"Mọi thứ đều ổn rồi!" Hermione đột ngột chạy vào nhà ăn, lao thẳng về phía Jacqueline, hôn cô một cái rõ kêu, "Mọi chuyện đều ổn rồi!"

"Ơ... xin lỗi, chuyện gì ổn rồi cơ?" Roy hỏi từ phía sau nàng.

"Ôi, thật xin lỗi! Con không thấy chú ở đó." Mặt Hermione lập tức đỏ bừng, nàng vội vàng đứng dậy. "Bác Weasley đã khỏi rồi! Smethwyck cuối cùng đã tìm được thuốc giải độc rắn, có thể kháng lại mọi loại nọc! Ông Ogden còn gửi thư riêng cho con để báo tin này."

Jacqueline cau mày hồi lâu mới nhớ ra Ogden là ai, rồi nhăn mặt: "Đúng là tin tốt... Nhưng Hermione, cậu thực sự không thể nói cho mình biết mật khẩu của Gryffindor sao? Mình biết làm sao vượt qua cả ngày không được gặp cậu đây?"

"Chúng ta vẫn học chung nhiều tiết mà," Hermione có phần bất đắc dĩ, "Hơn nữa mình hứa với cậu, chỉ cần có thời gian, mình nhất định sẽ đến thư viện."

"Thế cậu định bao giờ giới thiệu mình với Potter và Weasley?" Jacqueline tiếp tục hỏi không buông tha.

Hermione không nhịn được mà nhướng giọng: "Jacqueline! Chúng ta đã nói chuyện này rồi mà."

"Được rồi, được rồi." Jacqueline hơi chán nản lật phong thư trên tay, lẩm bẩm, "Dù sao thì... sớm muộn họ cũng sẽ biết thôi."

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenFull.Me