TruyenFull.Me

Harry Potter Edit Bhtt Together


Ngày hôm sau, mãi đến giữa trưa James mới xuất hiện. Yuna vẫn đang ở nhà ăn đọc thư, cho đến khi tận mắt thấy Jacqueline và Hermione bước ra từ chiếc xe màu đỏ rực phong cách Gryffindor của James, bà mới hừ lạnh một tiếng rồi quay người đi vào bức tường có lò sưởi thông đến nhà mình.

"Đừng có than vãn gì hết đấy," James vừa nhấn nút điều khiển xe vừa nói. Chiếc ô tô lập tức phụt ra một làn khói trắng, vút thẳng lên trời. "Một phút trước ba còn ở nửa bên kia địa cầu cơ đấy," anh trông có vẻ khá mệt mỏi. "Một con Lôi Điểu không biết từ đâu chui ra khiến bọn ba phải tốn cả ngàn sức lực mới thoát được. À, suýt quên, mẹ con đề nghị vẫn cứ để hai đứa xuống ở làng Hogsmeade như mọi khi. Có lẽ tụi con còn có thể đi dạo loanh quanh trong làng một chút. Nhưng mà—haizz, ba không cần nói chắc con cũng biết—giờ đâu còn là thời buổi yên bình gì nữa. Nếu thật sự có chuyện gì xảy ra khiến hai Huynh Trưởng bị thương, Dumbledore chắc chắn sẽ tìm ba tính sổ đầu tiên."

"Nhưng mà Fudge cũng chẳng nhận được mấy tin tức gì đâu phải không?" Jacqueline ngồi ở ghế phụ, khoanh tay hừ một tiếng. "Nói cách khác, kể cả cái thứ quấn quanh cổ ông ta chỉ để làm cảnh, thì ít ra ông ta cũng biết phải gọi Umbridge quay về. Có điều," cô nhún vai, "nếu mà nói, thì ông ta giờ chẳng khác nào cưỡi lên lưng cọp, chẳng còn đường xuống. Kể cả kẻ kia có đứng ngay dưới mũi ông ta, ông ta cũng chỉ biết nói dối rằng đó là trò bắt chước của kẻ xấu nào đó."

"Vậy là cậu không nghĩ Fudge sẽ sửa sai?" Hermione ngồi ở hàng ghế sau, ngồi thẳng lưng lên và hỏi vọng về phía trước.

"Sửa cái gì mà sửa." Jacqueline quay đầu lại nhìn nàng, "Ông ta đã bỏ bao nhiêu công sức ra để quảng bá về thời đại hoà bình này, trong khi coi Dumbledore với Harry—một người là lão điên, một người là kẻ dối trá. Nếu giờ ông ta ra mặt thừa nhận mình sai, cậu nghĩ có bao nhiêu người sẽ nhảy vào công kích và đòi lật lại toàn bộ mớ vụ án cũ chứ?"

"Nhưng ít ra chúng ta cũng nên cho ông ta cơ hội sửa sai." Hermione cau mày, không mấy đồng tình.

"Khi nào cậu làm Bộ trưởng Bộ Pháp thuật, thì hãy nghĩ đến chuyện đó." Jacqueline lạnh nhạt đáp.

"Nhưng mà vẫn—" Hermione vẫn chưa muốn từ bỏ lập luận.

"Trời ạ, Hermione," Jacqueline mở rộng hai tay, "Nghĩ thử xem, cậu thật lòng muốn trao cơ hội cho một người như Umbridge à?"

Hermione hừ khẽ, rồi dựa lưng vào ghế, lôi ra một quyển sách từ túi xách để giết thời gian.

Chẳng bao lâu sau, họ đã vào đến làng Hogsmeade. Tấm bảng hiệu "Quán Đầu Heo" bay phấp phới trong gió lạnh lẽo.

"À đúng rồi," James đột nhiên hạ thấp giọng, "Mẹ con có vẻ không hài lòng lắm về chuyện em cứ hay lui tới Quán Đầu Heo. Bà ấy nghĩ là..." James nhăn mặt, "ba nhất định là đã đầu độc con."

"Aberforth đâu có bán cho con loại rượu nào trái phép," Jacqueline phản đối, "Vả lại cũng chẳng có quy định, luật pháp hay nội quy nào cấm con vào quán đó cả."

"Dù sao thì," khi chiếc xe cuối cùng cũng dừng lại trước cổng trường Hogwarts, James chớp chớp mắt với Jacqueline, "Hứa với ba là con sẽ tự bảo vệ mình cho tốt."

"Tất nhiên." Jacqueline vui vẻ gật đầu, cùng Hermione mang hành lý xuống xe. James ôm chặt cả hai một cái thật lâu rồi vội vã rời khỏi khuôn viên trường.

"Vậy chiều nay cậu có bận gì không?" Jacqueline hỏi khi họ đang cố lôi hành lý qua con đường lát đá trơn trượt dẫn vào lâu đài (mà phần lớn công việc nặng nhọc rơi vào Jacqueline). "Ý mình là, hôm nay may mắn không có bài tập về nhà, mà DA cũng không có buổi sinh hoạt nào. Cho nên, hừm... tụi mình có thể kiếm gì đó làm cùng nhau. Tất nhiên, trừ khi cậu không muốn—"

"Mình cần nói chuyện với Harry và Ron," Hermione có vẻ áy náy, "Harry vừa viết thư cho mình hôm nay, nói là thầy Snape sẽ dạy cậu ấy học Bế Quan Bí Thuật. Dumbledore dường như không muốn cậu ấy tiếp tục mơ thấy... khụ... những giấc mơ liên quan đến kẻ kia."

"Ha." Jacqueline hừ khẽ từ trong cổ họng, nhưng cô nhanh chóng nhận ra cách đó có phần không hay với bạn bè, "Ý mình là, ừm, nghe cũng tốt." Giọng cô kéo dài một cách lười biếng.

Hermione dừng bước, cau mày hỏi, "Cậu không thấy đó là chuyện tốt à?"

"Không, tất nhiên là chuyện tốt," Jacqueline kéo Hermione đứng gần lại, tránh cho nàng trượt ngã, "Nhưng mình sẽ không nói dối cậu, Hermione. Mình không nghĩ Harry sẽ học được Bế Quan Bí Thuật đâu."

"Cậu không sai," Hermione lo lắng nói, "Harry cũng bảo, thầy Snape nói đó là loại phép thuật rất cao siêu. Hơn nữa, mình luôn cảm thấy Harry dường như... không thật lòng muốn ngừng những giấc mơ đó."

"Chuyện này chẳng liên quan gì đến độ khó của phép cả." Jacqueline lắc đầu, cả hai tiếp tục bước đến cửa đại sảnh. "Nói thật thì, mình không nghĩ người Gryffindor phù hợp để luyện phép đó. Đừng ngắt lời mình—các cậu rất khó kiềm chế cảm xúc. Mà cảm xúc thì cứ viết hết lên mặt ấy."

Hermione khẽ lắc đầu nhưng không thể phản bác được điểm đó. Nàng bước lên một bước, định ôm Jacqueline, nhưng lại kìm lại. "Vậy, hẹn gặp lại cậu vào buổi học mai, Graham."

Jacqueline lườm Hermione, buông hành lý xuống, bước lên trước hôn Hermione một cái thật sâu. Sau đó, cô cười, lùi lại một bước và giơ tay ra vẻ vô tội. "Phải lâu như vậy không gặp cậu, chẳng lẽ đến một nụ hôn cũng không được sao, Granger?"

"Có lẽ... chúng ta nên giữ khoảng cách một chút." Hermione đỏ mặt thì thầm, "Mình không muốn—"

"Cậu tốt nhất đừng nghĩ đến chuyện đó." Jacqueline lắc đầu, "Tốt nhất hãy chắc chắn để mình thấy cậu mỗi ngày, nếu không thì mình cũng không đảm bảo được đâu, có khi mình sẽ canh trước tranh Gryffindor đợi mật khẩu đấy."

"Trò làm ơn đừng làm vậy." Giọng già nua của Dumbledore vang lên bên cạnh. Cả hai ngẩng đầu, thấy thầy đang đứng đó nhìn họ, ánh mắt có phần tinh quái. "Ta thật may mắn vì lá thư của ta không vô ích. Ta còn biết nói gì đây? Tình yêu, thứ phép thuật kỳ diệu hơn mọi thứ ta từng giảng dạy nơi đây."

"Quả đúng vậy." Jacqueline cúi đầu nhẹ, "Cảm ơn thầy, Giáo sư Dumbledore." Dứt lời, cô ôm Hermione rồi kéo hành lý cùng nhau đi vào hành lang dẫn lên cầu thang. Cô khẽ thì thầm chỉ để Hermione nghe được, "Bạn gái của mình."

Khi Jacqueline kéo rương về phòng, Pansy đã có mặt từ sớm. Cô nàng hiếm khi ở lại ký túc xá lâu, nhưng hôm nay lại ngồi cuộn tròn trên giường, đang đọc sách.

"Pansy." Jacqueline bước vào, tiện tay ném cho cô ấy một hộp sôcôla. "Tớ xin lỗi, Giáng Sinh vừa rồi hơi bận nên quên gửi quà cho cậu."

"Quên á?" Pansy 'bốp' một tiếng ném cuốn sách sang bên, ngồi thẳng dậy với đôi lông mày nhướn cao, "Cậu chưa từng quên gửi quà cho tớ bao giờ. Từ năm nhất đến giờ chưa từng!"

"Mình thực sự quên mà." Jacqueline hơi bất đắc dĩ quay mặt đi, "Mình thành thật xin lỗi. Giáng Sinh này bận quá."

"Không." Pansy nhìn chằm chằm Jacqueline, rồi đột nhiên nhảy khỏi giường mình, bước lên giường của Jacqueline, rút đũa phép ra chĩa thẳng vào cô. "Cả người cậu đều thay đổi, Jacqueline Graham. Tốt nhất là cậu khai thật đi, tớ không tin chuyện này đơn giản chỉ là 'quên'. Cả kỳ nghỉ Giáng Sinh cậu không hề viết thư cho tớ, vừa nãy vào phòng cũng không thèm chào. Đây không phải chỉ là một sự đãng trí đơn thuần!"

"Tớ chẳng có gì phải giấu." Jacqueline mỉm cười, liếm nhẹ môi. "Nhưng mà," cô đan tay vào nhau rồi từ từ thả ra, "Tớ và Hermione đang hẹn hò."

"Hallelujah." Pansy giơ hai tay lên cao, phấn khích đến mức còn vung cả đũa phép, "Cuối cùng cũng chịu rồi hả? Tớ còn tưởng sẽ phải chờ hai người các ngươi cọ qua cọ lại tới tận khi tốt nghiệp cơ đấy!"

(Hallelujah là một lời ca ngợi Chúa, một lời tuyên bố hoặc biểu lộ sự vui mừng, sự tôn kính. Nó có nguồn gốc từ tiếng Do Thái, có nghĩa là "ngợi khen Chúa". )

"Cậu đã biết?" Jacqueline hơi cau mày, tỏ vẻ không vui. "Vậy tại sao không nói với tớ?"

"Xin lỗi đi." Pansy trực tiếp ngả người xuống giường Jacqueline, dùng đầu gối vào gối nàng làm chỗ tựa lưng, "Chỉ cần có mắt là nhìn ra ngay Granger thích cậu. Nhưng tớ phải nói cái gì đây? Lẽ nào tớ nên chạy tới bảo cái con ngốc bạn cùng phòng vừa đần vừa bảo thủ của tớ rằng vạn sự thông đến từ Gryffindor thích cậu ta?"

Pansy liếc Jacqueline đầy khiêu khích. "Cậu chắc là bạn cùng phòng của tớ sẽ không tưởng tớ đang đùa giỡn với cậu ấy sao sao?"

"Cậu đúng là đồ đáng ghét!" Jacqueline vừa cười vừa mắng, rồi ngồi xuống giường. Pansy lùi sang bên cạnh nhường chỗ cho cô. "Nhưng nếu trước Giáng Sinh mà cậu nói với tớ chuyện này, tớ đúng là sẽ tưởng câu đang giỡn."

"Cho nên—" Pansy hăng hái quỳ lên giường, ánh mắt không rời khỏi Jacqueline, trên mặt là vẻ phấn khích rõ ràng không cần che giấu, "Hai người đã hôn chưa? Hôn ra trò chưa? Tớ cá là cậu chẳng giỏi gì đâu. Cậu có đọc quyển sách tớ đưa chưa? Tớ đảm bảo trong đó có chỉ cách hôn con gái thế nào!"

"Pansy!" Jacqueline đỏ mặt, vớ lấy cái gối sau lưng rồi ném thẳng vào nàng.

"A, học sinh nhất khối trầm ổn của chúng ta thẹn thùng kìa."

"Câm miệng, Pansy!" Jacqueline hét lớn, "Không thì cậu đừng hòng hỏi được gì từ tớ!"

"Không sao cả." Pansy bật cười đầy vẻ trêu ghẹo, làm bộ như định nhảy xuống giường. "Tớ có thể đi hỏi Granger, tớ tin chắc cậu ấy sẽ dễ khai hơn cậu nhiều."

"Cậu không được hỏi cậu ấy chuyện đó!" Jacqueline bật dậy, túm lấy tay Pansy.

"Vậy thì cậu trả lời thật thà đi." Pansy ngồi ngay ngắn lại, nhưng chân đã đặt xuống đất, sẵn sàng chuồn bất cứ lúc nào. "Hai người đã hôn chưa? À không, nhìn mặt cậu thì rõ là hôn rồi. Vậy... hôn một cô 'vạn sự thông' là cảm giác thế nào? Có phải có mùi như trong thư viện không?"

"Cậu mới có mùi như thư viện ấy!" Jacqueline lại vớ lấy cái gối, ném tiếp vào Pansy. "Môi cậu ấy mềm lắm, hơi lạnh một chút, chắc tại lúc đó tụi mình đang ở ngoài trời ban đêm. Trên môi cậu ấy còn có mùi bơ bia nữa. Tất cả... đều rất tuyệt."

"Đúng là thế nhỉ." Pansy che miệng cố nén cười. "Tớ có thể nhìn ra điều đó từ cái bản mặt ngu ngốc hạnh phúc của cậu. Thế tháng sau, cuối tuần Hogsmeade cậu có mời cậu ấy đi chơi không?"

"Sao nhất định phải là cuối tuần Hogsmeade?" Jacqueline ngẩn người, "Tụi mình còn nhiều thời gian mà."

"Cậu không xem thông báo à?" Pansy nhướn mày, giật luôn cái gối trong tay Jacqueline giơ lên cao. "Hôm đó là Lễ Tình Nhân! Lễ Tình Nhân đầu tiên của hai người các cậu đó!"

"À..." Mặt Jacqueline lập tức đỏ bừng, cô cúi đầu nghịch nghịch tấm thảm lông dê dưới tay. "Nếu là vậy thì... đương nhiên là có rồi."

Nhưng Pansy vẫn bị ném thêm cái gối nữa.

Mọi thứ đều rất tuyệt. Trong giờ ăn sáng, mặc kệ ánh mắt ngu ngốc của Pansy nhìn mình chằm chằm, Jacqueline vẫn lén bước qua bàn Gryffindor để chào Hermione. Trong tiết Lịch sử Pháp thuật đầu tiên, cô dành nguyên tiết chỉ để nhớ lại kỳ nghỉ Giáng Sinh vừa rồi. Đến khi chuông vừa reo hết tiết, cô không hề do dự túm tay Pansy kéo thẳng cô nàng đến lớp học của Giáo sư Snape.

"Này, cô Granger." Khi Jacqueline và Pansy đang đi xuống cầu thang, Hermione, Harry và Ron đã đứng chờ trước cửa lớp. Harry nhìn có vẻ căng thẳng hơn thường lệ, nhưng chuyện đó không ảnh hưởng gì đến tâm trạng vui vẻ của Jacqueline. Cô bước tới, và trước khi Hermione kịp phản ứng, cô đã đặt một nụ hôn lên khóe môi nàng.

Hành động đó lập tức khiến Pansy suýt hét toáng lên vì quá sức chịu đựng, Harry thì nhìn với ánh mắt đầy hâm mộ, cùng với ánh mắt phẫn nộ của Ron.

"Tối qua cậu ngủ ngon chứ?" Jacqueline chẳng hề để ý tới mấy người kia, ghé sát tai Hermione thì thầm, "Mình nhớ cậu lắm."

"Jacqueline." Hermione không thể không đẩy cô ra một chút, gương mặt nàng đỏ bừng, dường như cũng chẳng có ý định trả lời câu hỏi kia.

Nhưng Jacqueline vẫn không chịu bỏ cuộc. Cô đường hoàng vòng tay ôm eo Hermione — tuy không dễ lắm vì cả hai đều đang đeo túi sách to đùng. "Nói đi, cậu có nhớ mình không?"

"Mình rất nhớ cậu." Hermione cúi đầu đáp khẽ. Lúc này Jacqueline mới hài lòng, mỉm cười buông tay ra.

Trong suốt tiết học Độc dược, ánh mắt Jacqueline gần như dính chặt trên người Hermione. Không những thế, cô còn vô cùng chăm chỉ chuẩn bị phần dược liệu cho cả hai. Với Pansy thì chuyện này là một điều tốt, vì cuối cùng cô nàng cũng có thể thấy rõ từng bước Jacqueline làm. Nhưng với Giáo sư Snape thì không đời nào ông để yên.

"Ta mong một số người có thể đưa sự chú ý của mình trở lại việc điều chế độc dược," ông nói với cả lớp, rồi ánh mắt dừng thẳng lên người Jacqueline, khóe miệng nhếch lên một nụ cười — không hẳn là giận dữ, mà có chút lạnh lùng và mỉa mai không giống mọi khi. "Thay vì dán chặt lên người bạn gái nhỏ của mình."

Cả lớp gần như đứng hình, lập tức nhìn quanh để xem ai to gan đến mức đó. Mặt Hermione đỏ đến mức không thể đỏ hơn. Ngay cả Pansy cũng cảm thấy như người nàng tỏa ra nhiệt.

"Lớp học của ta," Snape nói tiếp, giọng trầm xuống, "không phải nơi để các trò yêu đương."

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenFull.Me