TruyenFull.Me

Harry Potter Edit Bhtt Together


Chỉ còn hai tháng nữa là đến kỳ thi cuối kỳ, Jacqueline cho rằng tất cả—đúng vậy, tất cả học sinh—đều nên tập trung vào việc học. Dù sao đi nữa, họ đang sống trong khu ký túc xá của trường cơ mà. Nhưng rõ ràng, Malfoy lại không nghĩ như vậy.

"Tụi bây nhất định phải nhìn ngón tay hắn, sưng húp y như cái xúc xích."

Vào một buổi chiều thứ Năm, khi Jacqueline đang cố gắng ghi nhớ các biểu đồ chiêm tinh trong phòng sinh hoạt chung, giọng cười lạnh lùng của Malfoy vang lên từ cửa.

"Lại còn là loại xúc xích mốc meo nữa."

Malfoy cùng hai tên tùy tùng bước vào, bên cạnh còn có một nam sinh cao gầy, làn da ngăm đen. Vừa đến nơi, Malfoy lập tức ném một quyển sách dày cộp xuống bàn.

"Đáng ghét." Jacqueline bực bội ném bút xuống, nhìn mô hình chiêm tinh bị xô đổ, các vì sao nhỏ lăn tứ tung trên mặt bàn. "Malfoy, cậu lại nổi điên gì thế?"

Cô hít sâu một hơi, nhặt quyển sách lên rồi ném thẳng về phía sofa. Malfoy khó khăn lắm mới né được.

"Thật xin lỗi nha, Jacqueline." Nhưng khuôn mặt hắn chẳng có chút nào gọi là hối lỗi. "Không nhìn thấy cậu ở đó."

"Có lẽ là vì cậu quá nhỏ bé đấy." Nam sinh bên cạnh Malfoy cười nhạo. "Một đống rác rưởi lộn xộn là đủ che khuất cậu rồi."

"Vậy ra," Jacqueline dựng lại mô hình chiêm tinh, bình thản hỏi, "Malfoy, cậu thu nhận Blaise làm tùy tùng à?"

"Nếu là tôi, tôi sẽ cẩn thận đấy." Pansy liếc mắt nhìn Blaise đầy vẻ khinh miệt. "Tốt nhất nên hỏi thử xem tiền nhà cậu ta từ đâu mà có."

"Ý cậu là sao?" Blaise siết chặt cây đũa phép, đứng bật dậy.

"Ngay cả sự thật cũng không thể nói ra à, Blaise?" Jacqueline ngẩng đầu nhìn cậu ta. "Hay cậu chưa từng nghi ngờ xem cha dượng của mình đã chết như thế nào?"

"Cậu đang ám chỉ điều gì?" Blaise cúi đầu, giọng đầy nguy hiểm. "Jacqueline."

"Nếu đến thế mà cậu cũng không hiểu được," Jacqueline lại cúi xuống tập trung vào mô hình chiêm tinh, tiếp tục cố ghi nhớ các biểu đồ thiên văn, "Thì tôi chẳng còn gì để nói với cậu nữa."

"Blaise, thôi nào." Ngay khi Blaise giơ đũa phép lên, Malfoy đứng sau cậu ta lên tiếng. "Không cần chấp nhặt với hai kẻ 'phản bội' này."

Hắn vẫy một phong thư trên tay, ánh mắt lóe lên vẻ đắc ý. "Nhìn xem ta tìm được gì này—một bức thư Charlie Weasley gửi cho Weasley. Bọn họ dự định đưa con rồng đi vào tối thứ Bảy."

"Vậy thì có lẽ chúng ta nên báo ngay cho viện trưởng." Blaise tiến đến gần Malfoy, đôi mắt nâu ánh lên vẻ hưng phấn khi mưu kế sắp thành công. "Chúng ta sẽ khiến tên ngốc to xác đó bị đuổi học."

"Nhưng mà đừng động vào Potter vội." Malfoy nhếch mép. "Tôi muốn đợi đến tối hôm đó mới báo cho Filch, để Harry và đám bạn của nó bị tống cổ khỏi Hogwarts cùng một lượt."

"Miễn là cậu không có ý định báo ngay trong giờ giới nghiêm." Jacqueline thản nhiên lên tiếng.

"Cậu lo lắng cho mấy người Gryffindor bạn cậu à?" Malfoy cười nhạt.

"Không." Jacqueline lắc đầu. "Nhưng tôi không nghĩ rằng vì sự ngu xuẩn của cậu mà Slytherin sẽ bị trừ điểm đến mức bị đuổi khỏi bảng xếp hạng."

"Tốt nhất là cậu nên nói rõ ràng, Jacqueline." Malfoy đứng bật dậy từ ghế sofa, cùng Blaise đồng loạt rút đũa phép ra.

Jacqueline chỉ khẽ nhướng mày, tay vẫn cầm bút, cùng Pansy thu dọn đồ đạc trên bàn. "Muốn đấu tay đôi với tôi sao? Malfoy, Blaise. Đáng yêu thật đấy. Các cậu nghĩ rằng hai người các cậu hợp lại sẽ lợi hại lắm à?" Cô ôm sách vở, đi về phía cầu thang dẫn lên phòng ngủ. "Đừng nói tôi không nhắc trước nhé. Nội quy trường học không có điều khoản nào bảo vệ những kẻ mách lẻo khi bị bắt gặp lang thang ngoài ký túc xá sau giờ giới nghiêm."

Tối thứ Bảy, 11 giờ đêm. Khi Jacqueline vừa bước ra khỏi phòng ngủ để chuẩn bị đi ra ngoài, Pansy chợt lên tiếng từ phía sau.

"Tớ tưởng rằng cậu thông minh hơn Malfoy một chút chứ."

Jacqueline xoay người, cười nhạt. "Tớ cũng đang thắc mắc bạn cùng phòng của tớ đi đâu đây."

"Có một tên Malfoy đi lang thang ngoài kia sau giờ giới nghiêm, khiến Slytherin suýt bị trừ điểm, vậy mà cậu cũng muốn làm theo sao?" Pansy đứng dậy khỏi ghế sofa, khoanh tay trước ngực. "Ta nghĩ, ít ra cậu cũng quan tâm đến danh dự của nhà Slytherin hơn chứ. Nhưng rõ ràng, bạn bè Gryffindor của cậu quan trọng hơn."

"Cậu đang nói linh tinh gì vậy, Pansy?" Jacqueline giang hai tay ra vẻ vô tội. "Danh dự của Slytherin tất nhiên rất quan trọng, tớ chỉ là mất ngủ, muốn lên tháp thiên văn hóng gió thôi."

"Nhất định phải là tối nay sao?"

"Chỉ là tối nay bị cậu bắt gặp thôi." Jacqueline lắc đầu, "Nếu ngày thường cậu không ngủ như chết, cậu hẳn đã biết rồi. Dĩ nhiên, nếu cậu không tin, cậu có thể hỏi Giáo sư McGonagall hoặc Filch, bọn họ thấy tớ ở đây nhiều lần rồi."

"Vậy tại sao bọn họ không trừ điểm cậu?"

Jacqueline chỉ vào tấm huy chương vàng cũ kỹ trên ngực. "Trước Giáng Sinh, tớ thường xuyên giúp Giáo sư Snape đến mức quên cả thời gian, dẫn đến việc bị bắt gặp ngoài hành lang sau giờ giới nghiêm. Thầy Snape không thể lúc nào cũng giải thích giúp tớ, nên vào dịp Giáng Sinh, thầy đã xin cho tớ tấm huy chương này. Nó cho phép tớ đi lại trong trường vào ban đêm mà không bị phạt."

Pansy nhìn chằm chằm vào chiếc huy chương, ánh mắt lóe sáng. Jacqueline bật cười, lùi một bước. "Cậu đừng có mơ. Mỗi chiếc huy chương như thế này đều được ghi danh, còn có ma thuật chống mất cắp. Nếu người khác đeo vào, nó sẽ lập tức nhấp nháy sáng lên."

"Tốt nhất là cậu nói thật." Pansy nói rồi quay người về phòng ngủ.

"Ngủ ngon, bạn cùng phòng, đừng chờ tớ."

Quen đường quen lối, Jacqueline leo lên tháp thiên văn. Như mọi lần, cô tựa vào một cây cột, lặng lẽ ngắm sao. Mãi đến khi nghe tiếng bước chân vang lên, cô mới lùi vào góc tối.

Chẳng mấy chốc, Harry và Hermione xuất hiện, khiêng theo một cái rương trống rỗng. Dường như ban nãy họ được thứ gì đó che giấu, vì đầu họ hiện ra trước, sau đó mới đến thân và chân. Sau khi đặt rương xuống đất, Harry thở hổn hển, còn Hermione thì nhảy lên, thực hiện một điệu nhảy kỳ quặc nhất mà Jacqueline từng thấy.

"Malfoy sắp bị phạt rồi!" Hermione vui sướng reo lên. "Tớ muốn hát quá!"

"Đừng hát." Harry thì thầm. Jacqueline đứng trong góc cũng gật đầu đồng ý—cô không nghĩ giọng hát của Hermione sẽ hay hơn điệu nhảy của cô ấy.

Họ ngồi đó cười nhạo Malfoy, trong khi cái rương không ngừng phát ra tiếng động va chạm và tiếng cào xé. Jacqueline đoán bên trong chắc là con rồng mà Malfoy từng nhắc đến. "Ước gì họ mở rương ra để mình nhìn xem, mình chưa từng thấy rồng bao giờ." Cô nghĩ thầm.

Khoảng mười phút sau, bốn người đàn ông trung niên bay xuống trên những chiếc chổi. Vừa nói chuyện vừa cười đùa, họ buộc dây vào chiếc rương rồi treo nó giữa không trung. Sau đó, Hermione và Harry bắt tay với họ, nói rất nhiều lời cảm ơn.

"Cuối cùng cũng xong." Harry ngáp dài, đi xuống cầu thang. "Norbert đi rồi."

"Tớ nghĩ tớ sẽ nhớ nó." Hermione nhìn lên bầu trời.

"Cậu tốt nhất đừng." Harry đáp. "Hãy nghĩ xem, Ron còn—" Câu nói dang dở của cậu biến mất theo từng bước chân xuống cầu thang xoắn ốc.

"Hermione." Jacqueline bước ra từ góc tối, gọi khẽ.

"Jacqueline!" Hermione hoảng hốt kêu lên, rồi vội vàng lấy tay che miệng. "Cậu ... cậu làm gì ở đây?"

"Malfoy đọc lá thư của Ron ngay giữa phòng sinh hoạt chung." Jacqueline nhún vai. "Mà nơi này là điểm cao nhất trong trường, tôi đoán chỉ có ở đây mới thích hợp để lén lút đưa một con rồng đi."

Hermione chần chừ. "Vậy cậu vừa rồi... ý tớ là, cậu đã nghe thấy Malfoy..."

"Ừ." Jacqueline gật đầu. "Tôi đã khuyên hắn rồi, nhưng hắn không nghe. Tôi nghĩ, có lẽ một bài học từ Giáo sư Snape sẽ có ích cho hắn."

Hermione nheo mắt. "Cậu định tố giác bọn tớ sao, Jacqueline?"

"Không." Jacqueline lắc đầu. "Ban đầu tôi tưởng các cậu chỉ đang trêu chọc Malfoy. Nhưng sau đó, tôi nhận ra mình đã đánh giá các cậu quá cao. Tôi chỉ muốn nhắc nhở một điều thôi."

"Nhắc nhở gì?"

"Không nhiều người có thể tùy tiện mang theo trứng rồng hoặc nuôi rồng đâu, vì đó là hành vi vi phạm pháp luật phù thủy. Các cậu nên tự hỏi: chủ nhân trước của con rồng này đã có nó bằng cách nào?"

Hermione thoáng sững sờ, rồi gật đầu. "Tớ sẽ tìm hiểu. Cảm ơn cậu đã nhắc nhở."

"Không có gì." Jacqueline khẽ cười. "Tôi chỉ trả lại món nợ ân tình thôi."

"Cậu nợ tớ sao?" Hermione chớp mắt.

"Sổ ghi chép của cậu." Jacqueline ho nhẹ. "Lúc tôi bị ốm, cậu đã cho tôi mượn. Mặc dù cuối cùng tôi lại đưa nó cho Pansy, nhưng mà..."

"Ồ, ra vậy." Hermione ngắt lời, khoanh tay. "Vậy nếu muốn trả, thì cũng nên là Pansy trả nếu không còn việc gì nữa thì tớ đi tìm Harry đây."

Jacqueline không nói gì, chỉ đưa ra một tấm áo vải mềm mượt như lụa. "Tôi vừa thấy các cậu đột nhiên xuất hiện từ thứ này, nên tôi đoán nó rất quan trọng."

"Ôi trời ơi!" Hermione hoảng hốt. "Đây là áo tàng hình của Harry! Tớ phải nhanh chóng trả lại cho cậu ấy. Cảm ơn cậu, Jacqueline!"

Jacqueline đứng yên nhìn Hermione vội vã chạy xuống cầu thang.

"Chỉ là trả nợ ân tình mà thôi." Cô lẩm bẩm.

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenFull.Me