TruyenFull.Me

Harry Potter Edit Bhtt Together


Hôm nay, lớp học Lịch sử Phép thuật vẫn nhàm chán như mọi khi. Giáo sư Binns mở sổ ghi chép của ông, cất giọng khô khan, trầm thấp và đơn điệu, nghe như một chiếc máy hút bụi cũ kỹ.

Jacqueline giơ quyển sách lên cao để che mặt, dựa lưng vào ghế và gần như ngủ gật. Nửa giờ sau, một sự kiện chưa từng xảy ra trước đây đột nhiên diễn ra—Hermione giơ tay lên.

Giáo sư Binns đang thao thao bất tuyệt về các Đại hội Phù thủy Quốc tế tám, chín thế kỷ trước. Ông ngẩng đầu lên, có vẻ vô cùng ngạc nhiên. "Em là..."

"Em là Granger, thưa giáo sư. Không biết thầy có thể cho chúng em biết về Phòng chứa Bí mật không?" Hermione hỏi với giọng trong trẻo.

Dean, người vẫn đang lơ đãng nhìn ra cửa sổ, bỗng chốc bừng tỉnh. Lavender Brown ngẩng đầu lên khỏi cánh tay mình. Neville vô thức thả lỏng khuỷu tay trên bàn.

Pansy mạnh tay huých vào Jacqueline. Cô chớp mắt tỉnh dậy, hoàn toàn không biết chuyện gì đang diễn ra. Ngay cả các học sinh nhà Slytherin cũng bắt đầu ngồi ngay ngắn.

Giáo sư Binns chớp mắt vài lần. "Môn học của ta là Lịch sử Phép thuật," ông nói bằng giọng khô khan, đứt quãng. "Ta nghiên cứu sự thật, Granger, không phải thần thoại hay truyền thuyết." Ông hắng giọng, phát ra âm thanh nhỏ như phấn viết bị gãy, rồi tiếp tục: "Vào tháng Mười năm đó, một nhóm phù thủy Sardinian đã thành lập một tổ chuyên trách..."

"Nhưng em không nghĩ rằng người đã tự tay viết lời cảnh báo lên tường coi đây là một thần thoại," Jacqueline lẩm bẩm.

Giáo sư Binns nhanh chóng khựng lại vì Hermione vẫn tiếp tục giơ tay.

"Granger," ông nói với vẻ thiếu kiên nhẫn.

"Thưa giáo sư, truyền thuyết bao giờ cũng có cơ sở sự thật, phải không ạ?" Hermione hỏi.

Giáo sư Binns nhìn cô với vẻ kinh ngạc tột độ.

Jacqueline nghĩ rằng nếu có học sinh nào dám ngắt lời Giáo sư Snape theo cách này, chắc chắn người đó sẽ bị ép uống một loại độc dược kỳ quái nào đó.

"Được thôi," Giáo sư Binns chậm rãi nói. "Đúng là có thể nói như vậy." Ông nhìn Hermione chăm chú, như thể lần đầu tiên ông thực sự quan sát một học sinh. "Nhưng truyền thuyết mà em đề cập đến lại là một câu chuyện đáng sợ và thậm chí buồn cười."

Đáng sợ và buồn cười ư? Jacqueline thẳng lưng ngồi dậy. Đây có lẽ là lần đầu tiên Giáo sư Binns để ý đến học trò của mình. Tuy nhiên, hai từ này đặt cạnh nhau nghe có vẻ kỳ lạ.

"Thôi được rồi," ông chậm rãi nói. "Để ta nhớ xem... Phòng chứa Bí mật... Các em hẳn đều biết rằng trường Hogwarts được thành lập hơn một nghìn năm trước, mặc dù ngày chính xác thì không rõ. Những người sáng lập là bốn phù thủy vĩ đại nhất thời bấy giờ. Các nhà trong trường được đặt theo tên của họ: Godric Gryffindor, Helga Hufflepuff, Rowena Ravenclaw và Salazar Slytherin. Họ cùng nhau xây dựng lâu đài này để tránh sự dòm ngó của dân Muggle, bởi vì vào thời đó, ma thuật bị coi là đáng sợ, và các phù thủy thường bị săn lùng."

Giáo sư Binns dừng lại, đưa ánh mắt mờ đục quét qua lớp học rồi tiếp tục: "Những năm đầu, bốn nhà sáng lập hợp tác rất hòa thuận, cùng nhau tìm kiếm những đứa trẻ có dấu hiệu sở hữu ma thuật để đưa về trường đào tạo. Tuy nhiên, theo thời gian, giữa họ bắt đầu nảy sinh mâu thuẫn. Slytherin ngày càng bất đồng với ba người còn lại. Ông ta muốn tiêu chuẩn tuyển sinh của Hogwarts phải khắt khe hơn, chỉ chấp nhận học sinh thuần chủng xuất thân từ gia đình phù thủy. Ông ta không tin tưởng những đứa trẻ sinh ra trong gia đình Muggle. Cuối cùng, mâu thuẫn giữa Slytherin và Gryffindor lên đến đỉnh điểm, dẫn đến một cuộc tranh cãi dữ dội. Sau đó, Slytherin rời khỏi trường."

Giáo sư Binns lại dừng một chút, mím môi, trông giống như một con rùa già nhăn nheo.

"Các tài liệu lịch sử đáng tin cậy chỉ ghi lại những điều đó," ông nói. "Tuy nhiên, câu chuyện thực tế lại bị che phủ bởi truyền thuyết về Phòng chứa Bí mật. Theo truyền thuyết, Slytherin đã bí mật xây dựng một căn phòng ẩn trong lâu đài mà ba nhà sáng lập còn lại hoàn toàn không hay biết."

"Theo lời đồn, Slytherin đã phong ấn căn phòng này để không ai có thể mở nó, trừ khi hậu duệ thực sự của ông ta nhập học. Chỉ có người thừa kế ấy mới có thể mở cửa phòng, giải phóng thứ đáng sợ bên trong để 'thanh lọc' ngôi trường, loại bỏ tất cả những ai không xứng đáng học phép thuật."

Sau khi câu chuyện kết thúc, cả lớp chìm vào im lặng. Nhưng đây không phải là sự im lặng buồn ngủ như thường thấy trong giờ học của Giáo sư Binns. Mọi người vẫn tiếp tục nhìn chằm chằm vào ông, hy vọng ông sẽ kể tiếp. Không khí trở nên căng thẳng, khiến Giáo sư Binns có phần khó chịu.

"Dĩ nhiên, tất cả những điều này chỉ là chuyện hoang đường," ông nói. "Trường Hogwarts đã từng được kiểm tra rất kỹ lưỡng để xác định xem liệu có thực sự tồn tại một căn phòng bí mật hay không. Những cuộc điều tra này được tiến hành bởi những phù thủy và pháp sư có học vấn uyên thâm nhất. Phòng chứa Bí mật không hề tồn tại. Đây chỉ là một câu chuyện được dựng lên để hù dọa những kẻ nhẹ dạ."

Hermione lại giơ tay lên. "Thưa giáo sư, ngài vừa nhắc đến 'thứ đáng sợ bên trong Phòng chứa Bí mật'. Đó chính xác là gì ạ?"

"Người ta cho rằng đó là một con quái vật nào đó, chỉ có hậu duệ thực sự của Slytherin mới có thể kiểm soát nó," Giáo sư Binns đáp, vẫn giữ giọng điệu đều đều và yếu ớt.

"Hậu duệ của Slytherin ư?" Malfoy lớn tiếng nói, như thể muốn thu hút sự chú ý của cả lớp.

"Ta nói với các em rồi, thứ đó hoàn toàn không tồn tại!" Giáo sư Binns vụng về sắp xếp lại sổ ghi chép của mình. "Không có Phòng chứa Bí mật, cũng không có con quái vật nào cả."

"Nhưng, thưa giáo sư," Seamus Finnigan lên tiếng, "nếu chỉ có hậu duệ thực sự của Slytherin mới có thể mở nó, thì những người khác có thể sẽ không bao giờ phát hiện ra nó, đúng không ạ?"

"Vớ vẩn!" Giáo sư Binns nói với giọng đầy bực bội. "Nếu qua bao thế hệ hiệu trưởng của trường mà vẫn không ai phát hiện ra nó, thì rõ ràng nó không tồn tại."

"Nhưng, thưa giáo sư," Padma Patil nói với giọng nhẹ nhàng, "có thể cần sử dụng Hắc ma thuật mới có thể mở nó ra."

"Một phù thủy không sử dụng Hắc ma thuật không có nghĩa là anh ta không biết dùng nó." Giáo sư Binns lạnh giọng nói. "Ta nhắc lại một lần nữa, nếu Dumbledore cải trang thành ai đó..."

"Không chừng cần có quan hệ với Slytherin mới mở ra được, nên cụ Dumbledore không thể..." Dean Thomas còn chưa nói hết câu thì giáo sư Binns đã mất kiên nhẫn.

"Đủ rồi!" Ông nghiêm khắc ngắt lời. "Đây chỉ là một truyền thuyết! Nó không tồn tại! Không có bất cứ bằng chứng nào chứng minh rằng Slytherin đã từng xây dựng một căn phòng bí mật hay bất cứ thứ gì tương tự. Ta thật hối hận khi kể cho các trò nghe câu chuyện hoang đường này! Nếu các trò muốn thảo luận, hãy quay lại với lịch sử chân thực, những điều có thể tin được, đáng tin cậy và có thật!"

Chưa đầy năm phút sau, cả lớp lại rơi vào trạng thái uể oải buồn ngủ.

"Đây chắc chắn là tiết Lịch sử Pháp thuật thú vị nhất mà tớ từng học." Sau khi tan học, khi cả nhóm len lỏi qua hành lang để đến nhà ăn, Jacqueline lớn tiếng nói với Pansy. "Mà nói mới nhớ, chúng ta còn phải cảm ơn 'tiểu thư vạn sự thông' đấy."

"Đây chỉ là một truyền thuyết! Không có thật! Không có bằng chứng nào cho thấy Slytherin đã xây dựng căn phòng bí mật hay thứ gì đó tương tự. Ta hối hận vì đã kể cho các trò câu chuyện hoang đường này!" Pansy cười khúc khích, bắt chước giọng giáo sư Binns. "Theo tớ thấy, thầy ấy chắc chắn biết nhiều hơn nhưng không muốn nói cho chúng ta. Hoặc cũng có thể, thầy ấy thực sự tin rằng đó chỉ là một truyền thuyết."

"Nhưng không phải mọi truyền thuyết đều là tin đồn vô căn cứ." Jacqueline vẫy tay. "Salazar Slytherin..."

"Tôi đã sớm biết Salazar Slytherin là một lão già điên." Giọng Ron vang lên phía trước họ. "Nhưng tôi không biết chính ông ta đã nghĩ ra cái thuyết thuần huyết điên rồ đó. Ngay cả khi có trả tiền cho tôi, tôi cũng không bao giờ vào nhà của ông ta. Thật lòng mà nói, nếu chiếc nón phân loại xếp tôi vào Slytherin, tôi sẽ lập tức nhảy lên tàu quay về nhà."

Hermione gật đầu tán thành đầy nhiệt huyết.

"Đáng tiếc thật." Pansy đột nhiên dừng bước, quay đầu lại, hừ lạnh. "Không ai mời cậu vào Slytherin cả, nếu không cậu đã có thể giúp gia đình cải thiện điều kiện sống rồi."

Ngay phía sau họ, Ron, Harry và Hermione bỗng dưng cứng đờ. Ron định nói gì đó, nhưng Jacqueline đã kéo Pansy đi xa.

"Đừng để ý đến bọn họ, Pansy." Khi cả hai bước vào nhà ăn, Jacqueline mới buông tay Pansy ra. "Hơn nữa, Salazar Slytherin thực sự là một lão già điên." Cô gật đầu. "Nếu có ai đó trong trường đủ khả năng xây một căn phòng bí mật mà không ai hay biết, thì nhất định phải là ông ta."

"Vậy là..." Pansy cầm một miếng bánh bí ngô, nheo mắt nhìn Jacqueline. "Cậu đã điều tra gì đó rồi?"

"Tớ chỉ vô tình đi ngang qua nơi xảy ra sự việc thôi." Jacqueline nhún vai. "Thực ra, điều tớ quan tâm là cái gọi là 'người thừa kế'. Ý tớ là... chẳng lẽ đơn giản chỉ là hậu duệ trực hệ của Salazar Slytherin sao? Chỉ như vậy thôi sao?"

"Nếu thế..." Pansy đặt dao nĩa xuống. "Hậu duệ của Slytherin dường như không còn nhiều. Duy nhất chỉ có một người, hình như là..."

"Đúng vậy." Jacqueline cau mày gật đầu. "Là hắn. Nhưng chuyện này thật vô lý. Nếu là hắn, hắn chắc chắn sẽ làm rầm rộ, dẫn theo một đám Tử Thần Thực Tử xông vào trường chứ chẳng lén lút thế này."

"Vậy cậu nghĩ sao?" Khi họ bước lên cầu thang dẫn đến lớp của giáo sư Yuna, Pansy hỏi với vẻ căng thẳng. "Chúng ta phải đề phòng người thừa kế. Dù là học sinh Slytherin thì chúng ta cũng không thể chủ quan. Nhưng mà... cậu..."

"Tớ không có thù oán với 'người thừa kế của Slytherin'." Jacqueline lắc đầu. "Tớ chỉ có thù với hắn, và đó là hai chuyện hoàn toàn khác nhau." Cô ngừng một chút rồi nói tiếp: "Hơn nữa, người thừa kế này chưa chắc là hậu duệ trực hệ. Có thể hắn chỉ kế thừa tư tưởng hoặc kỹ năng nào đó của Slytherin mà thôi."

"Cậu đang nói đến Malfoy sao? Gia tộc hắn cũng như Slytherin, đều muốn đuổi những phù thủy gốc Muggle ra khỏi trường."

"Không." Jacqueline kiên định lắc đầu. "Nhà Malfoy không đủ tầm để gọi là 'người thừa kế'."

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenFull.Me