TruyenFull.Me

Harry Potter Edit Bhtt Together


Jacqueline nhanh chóng ngẩng đầu, liếc qua Yuna, người đang toát ra vẻ tức giận. Tuy nhiên, Yuna nhanh chóng che giấu cảm xúc, bình tĩnh uống một ngụm trà.

"Cúp gì vậy?" Jacqueline khẽ gầm, giọng có chút căng thẳng.

"Đặc, đặc biệt cống hiến... Cống hiến đặc biệt cho trường học." Pansy cẩn thận trả lời, cố gắng giữ bình tĩnh.

Jacqueline lập tức đứng dậy và đi ra ngoài, Pansy vội vã chạy theo sau.

"Tớ đã xem qua rồi, trên cúp không có viết gì hết."

"Tớ muốn đến phòng hồ sơ." Jacqueline không ngừng bước, vừa đi vừa trả lời. "Nếu 50 năm trước có chuyện gì đó xảy ra, chắc chắn sẽ được ghi lại trong hồ sơ."

"Phòng hồ sơ?" Pansy thở hổn hển, dừng lại một chút để bắt kịp. "Đó là..."

Pansy trước đây chưa bao giờ vào văn phòng của Filch, đa số học sinh đều tránh xa nơi này vì sợ bị phạt. Phòng hồ sơ của Filch là một nơi u ám, dơ bẩn, không có cửa sổ, chỉ có một chiếc đèn dầu nhỏ treo lơ lửng trên trần nhà, ánh sáng yếu ớt chiếu xuống. Không khí trong phòng tràn ngập mùi cá chiên nhàn nhạt. Dọc theo các bức tường là rất nhiều kệ gỗ chứa đầy các tài liệu và văn bản. Theo nhãn trên các kệ, Pansy nhận ra đây là nơi lưu trữ tất cả các thông tin về các học sinh đã từng bị Filch phạt. Trên bức tường sau bàn làm việc của Filch là một bộ dụng cụ lạ, bao gồm còng tay và xiềng xích sáng loáng, những thứ mà mọi người đều biết Filch thường xuyên yêu cầu Dumbledore cho phép ông sử dụng để trừng phạt học sinh, thậm chí treo họ ngược từ trần nhà.

"Thầy Filch," khi Pansy tiến đến, Jacqueline đứng đối diện với Filch. "Giáo sư Graham gần đây cảm thấy một số sự kiện rất đáng lo ngại. Cô ấy đặc biệt không thể hiểu vì sao có ai lại đối xử tàn nhẫn với bà Norris, dễ thương, xinh đẹp, và ân cần như vậy. Do đó, cô ấy hy vọng tôi có thể lén lút điều tra một chút."

"Cái gì!" Pansy muốn vung tay lên, nhưng Jacqueline nhanh chóng ra hiệu cho cô im lặng.

"Nhất định là tên Harry Potter đáng ghét!" Filch nói với ánh mắt đầy căm giận, bàn tay run rẩy chỉ vào Jacqueline. "Ta đã tận mắt nhìn thấy hắn đứng trước mặt Norris!"

"Nhưng cụ Dumbledore lại không nghĩ như vậy." Jacqueline giả vờ nhíu mày, "Các giáo sư khác cho rằng đây là một loại ma pháp rất phức tạp, không phải một học sinh năm thứ hai có thể thực hiện."

"Hắn chắc chắn là học được từ ai đó!" Filch càng tức giận hơn. "Cái tên Potter đáng ghét đó!"

"Đúng, đúng vậy." Jacqueline giả vờ tỏ ra phấn khích, "Giáo sư Graham cho rằng chuyện này có liên quan đến con quái vật trong phòng bí mật, chắc chắn ai đó đã dạy hắn cách kiểm soát ma pháp này." Jacqueline ngừng một chút, rồi tiếp tục, "Giáo sư Graham nói, 50 năm trước đã xảy ra chuyện tương tự, em nghĩ chắc chắn thầy có lưu lại hồ sơ từ lúc đó đúng không?"

Đến đây, Jacqueline cảm thấy bất ngờ khi thấy Filch không lập tức rời đi để tìm hồ sơ mà lại nhíu mày như thể do dự. Jacqueline vội vàng ra dấu cho Pansy im lặng.

"Tớ đã bảo mà, chúng ta ở đây chỉ phí thời gian thôi," Pansy giả vờ ngáp, "Harry Potter không thể làm được chuyện như vậy đâu, chúng ta..."

"Thầy chắc chắn có, đúng không?" Jacqueline không kiềm chế được, khẩn thiết nhìn Filch. "Liệu có liên quan đến chuyện đã xảy ra 50 năm trước không?"

"Những tài liệu đó đều đã bị Bộ Phép Thuật cho người đến tiêu hủy." Filch tỏ vẻ mệt mỏi.

"Thật đáng tiếc." Jacqueline ra vẻ thất vọng, quay người bước đi chậm rãi. "Xem ra em không thể báo cáo cho giáo sư Graham, vì chúng em không có bất kỳ chứng cứ nào..."

"Nhưng ta biết người đó là ai!" Filch đột ngột nói to, "Ta biết người đã thả con quái vật đó!"

"Thật sao?" Jacqueline lập tức quay lại, cô có chút quá nôn nóng nhưng Filch không hề nghi ngờ.

"Hagrid!" Filch kêu lên, "Là Hagrid! Dù không ai nói ra, nhưng rất nhiều người đã chết lúc đó, và khi Hagrid bị khai trừ, mọi cái chết lập tức dừng lại. Bây giờ Potter lại gần gũi với Hagrid, họ chắc chắn có vấn đề."

Jacqueline khẽ run rẩy, "Hagrid?" Cô giả vờ suy nghĩ một lát rồi quay lại hỏi Pansy, "Cậu còn nhớ Giáo sư Graham đã nhắc đến một người, tên gì nhỉ, Tom, Tom... Del hay Goyle?"

"Tom Riddle." Filch nhanh chóng nói, "Là huynh trưởng của Slytherin, thủ lĩnh học sinh. Chính nó là người đã giúp Hagrid và nhận được thưởng cống hiến đặc biệt của trường!"

"Có vẻ là một manh mối." Jacqueline gật đầu. "Em sẽ báo cáo cho giáo sư Graham, cảm ơn thầy Filch." Sau đó, cô và Pansy bước ra ngoài.

"Hai ngươi nhất định sẽ đuổi hắn đi, đúng không?" Filch gọi theo. "Cái tên Potter đáng ghét đó."

"Tụi em chắc chắn sẽ truy ra được kẻ thủ ác." Jacqueline gật đầu, "Cho dù người đó là Potter."

"Oa, Jacqueline." Cả nhóm đi xa hẳn ra ngoài, chắc chắn rằng Filch không nghe thấy, Pansy lập tức kêu lên đầy kinh ngạc, "Tớ bắt đầu nghi ngờ từng câu cậu nói với tớ rồi đấy."

"Gia huấn thứ 16 của nhà Graham: Đừng bao giờ nói dối." Jacqueline dừng lại một chút, quay đầu nhìn Pansy, nở một nụ cười đầy gian xảo, "Nếu phải nói dối, thì đừng để người khác nhận ra."

"Vậy chúng ta định đi hỏi Hagrid sao? Nhưng mà thật không ngờ lại là hắn. Nếu đúng như vậy, chẳng lẽ căn phòng bí mật đó do Gryffindor tạo ra? Vậy nên người thừa kế thực sự phải là một học sinh Gryffindor?"

"Cậu đùa đấy à, Pansy?" Jacqueline trợn trắng mắt. "Cậu thực sự tin Hagrid là người mở mật thất sao?"

"Nhưng mà..." Pansy hơi hoang mang. "Filch đã nói..."

"Hắn chỉ nói rằng có người lấy danh nghĩa Hagrid thả quái vật ra, khiến Hagrid bị đuổi khỏi trường, còn mình thì cầm cúp." Jacqueline chớp chớp mắt với Pansy. "Có thấy giống ai mà cậu quen không? Chỉ là thông minh hơn nhiều."

"Giống ai cơ?" Pansy nghĩ một hồi, rồi kiên quyết lắc đầu.

"Malfoy, Draco Malfoy!" Jacqueline bật cười. "Điểm khác biệt duy nhất là kẻ kia thành công đuổi được Hagrid đi, còn Malfoy thì suýt chút nữa phá banh cả nhà chúng ta. Hơn nữa," Jacqueline nghiêng đầu suy nghĩ, "Hagrid nuôi đám 'thú cưng' của hắn, có con nào thực sự nguy hiểm không?"

"Mỗi con đều nguy hiểm." Pansy hừ một tiếng. "Vậy chẳng phải là chúng ta chẳng có chút manh mối nào sao?"

"Không đâu." Jacqueline kiên định lắc đầu. "Chúng ta có manh mối."

"Cậu định nói cho tớ biết chứ?"

Jacqueline chỉ cười mà không nói gì, rồi bước vào phòng sinh hoạt chung của Slytherin.

Ngày 14 tháng 2, Lễ Tình Nhân. Khi Jacqueline vừa bước vào Đại Sảnh Đường, những bông hoa hồng phấn rực rỡ đã phủ kín tường. Điều tệ hơn nữa là vô số mảnh giấy hình trái tim đủ màu không ngừng rơi xuống từ trần nhà màu xanh lam nhạt. Jacqueline đi về phía bàn Slytherin, nơi Pansy đang ngồi với vẻ mặt chán ghét.

"Cái quái gì thế này." Jacqueline cau mày, nhìn đống vụn giấy dính đầy trên bàn, rồi miễn cưỡng rót cho mình một ly sữa từ bình đựng sữa.

"Cậu chỉ định uống mỗi thứ đó thôi à?" Pansy gạt vụn bánh mì sang một bên, rồi gắp thêm ít thịt bò. "Cậu sẽ bị ốm đấy."

"Không muốn ăn." Jacqueline nhấp từng ngụm sữa chậm rãi. "Để đồ ăn bị dính mấy thứ này không chỉ là thiếu tôn trọng đồ ăn, mà còn thiếu tôn trọng cả gia tinh nấu nướng."

"Cậu đúng là một kẻ lập dị." Pansy liếc nhìn Yuna ở bàn giáo viên. Cô ấy đang nhấp từng ngụm trà nhỏ, còn vụn bánh trước mặt thì chẳng hề động đến. "Cả nhà cậu đều kỳ lạ."

Jacqueline chỉ nhún vai, uống nốt ly sữa, rồi đứng dậy định rời đi.

"Chúc mọi người một Lễ Tình Nhân vui vẻ!" Lockhart mặc nguyên một bộ đồ hồng nhạt, đứng lên hào hứng tuyên bố. "Tính đến lúc này, ta đã nhận được 46 tấm thiệp chúc mừng! Ta xin gửi lời cảm ơn chân thành đến tất cả các bạn! Và để đáp lại tình cảm này, ta đã chuẩn bị một bất ngờ nhỏ dành cho mọi người – không dừng lại ở đây đâu nhé!"

Lockhart vỗ tay, và từ cửa Đại Sảnh Đường, mười hai chú lùn bước vào với gương mặt cau có. Nhưng không giống những chú lùn bình thường, Lockhart bắt bọn họ đeo đôi cánh vàng và mang theo đàn hạc trên lưng.

"Những thiên thần mang thiệp chúc mừng của ta!" Lockhart hào hứng nói. "Hôm nay, họ sẽ đi khắp trường để trao thiệp chúc mừng Lễ Tình Nhân! Nhưng niềm vui chưa kết thúc ở đây! Ta tin rằng các đồng nghiệp của ta cũng sẽ hào hứng tham gia! Tại sao không nhờ giáo sư Snape dạy các em cách điều chế Tình Dược nhỉ? Và nếu các em thực sự quan tâm, giáo sư Flitwick là người tinh thông ma pháp mê hoặc nhất mà ta từng thấy – đúng là một bậc thầy lão luyện"

Giáo sư Flitwick úp mặt vào hai tay, còn sắc mặt giáo sư Snape thì trông có vẻ nếu ai dám hỏi ông ta về cách chế Tình Dược, chắc chắn sẽ bị ép uống ngay lập tức.

"Hắn đúng là tự tìm đường chết." Khi Jacqueline và Pansy đang trên đường đến lớp đầu tiên trong ngày, Jacqueline nhướn mày nói lớn, "Tớ thực sự mong hắn có gan tặng thiệp chúc mừng cho giáo sư Graham."

"Jacqueline, cậu ghét ba cậu đến thế sao?"

"Tớ rất thích ba tớ." Jacqueline chớp mắt. "Chỉ là tớ chắc chắn nếu hắn dám gửi thiệp chúc mừng cho mẹ tớ, thì hắn sẽ bị bắt lại ngay đó, nếu mẹ tớ không tiện tay cho ổng uống thứ gì đó trước. Và sau đó, ba tớ chắc chắn sẽ khiến hắn hối hận vì đã sinh ra trên đời này."

Không biết có phải Lockhart nghe được cuộc trò chuyện của bọn họ hay không, hay chỉ đơn giản là có người không biết tự lượng sức. Sau khi buổi học kết thúc, Jacqueline và Pansy đến lớp của Yuna để làm bài tập. Trước cửa, họ trông thấy một chú lùn như thể bị nhốt trong bức tường vô hình, loay hoay đến mức trông chẳng khác gì một gã say rượu, miệng há to như đang nói gì đó nhưng lại không phát ra nổi một âm thanh.

Và chỉ một ngày sau, bọn họ đã biết ai là kẻ xui xẻo dám thách thức giáo sư Graham, bởi vì hắn đã xuất hiện trong lớp Phòng Chống Nghệ Thuật Hắc Ám với một cái băng to đùng trên đầu.

"Tớ đoán là do ong bắp cày Nam Phi làm." Jacqueline cười khẽ nói với Pansy. "Dạo gần đây, ba tớ hình như đang ở đó."

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenFull.Me