Harry Potter[EDIT][BHTT] Together
Chương 95: Kết thúc năm học thứ hai
Jacqueline muốn tìm một cuốn sổ nhật ký. Trước khi bị Giáo sư Snape và mẹ mình thẩm vấn, cô cảm thấy đã đến lúc nên bắt đầu ghi chép lại những gì trong đầu—một kế hoạch, một kế hoạch chu đáo và kín đáo.Ý tưởng đầu tiên nảy ra trong đầu cô chính là vào khoảnh khắc cuốn nhật ký nhuốm máu rơi vào tay mình.Nhưng cô đã không thành công.Giáo sư Snape và Giáo sư Graham đứng đó như hai bức tượng thần canh cửa, rõ ràng đang đợi Jacqueline.Cô lo lắng bước tới trước mặt họ, không biết phải nói gì."Nói cho ta biết," Snape cất giọng lạnh lùng, quét mắt quan sát cô từ đầu đến chân, "trong suốt chuyến đi này, trò đã vi phạm bao nhiêu điều luật của trường?""...Bảy mươi chín điều."Snape cúi xuống, hạ giọng, ánh mắt sắc bén như lưỡi dao."Vậy thì, cho ta một lý do để không đuổi học trò ngay lập tức?"Jacqueline cứng đờ người, không thốt nên lời."Giờ con bé nên đến bệnh viện." Yuna bước lên trước, nắm lấy tay Jacqueline. "Những chuyện khác có thể nói sau.""Ôi trời, Merlin phù hộ..."Bà Pomfrey vừa trông thấy Jacqueline liền lắc đầu, xoay người lấy từ trong tủ ra hàng loạt lọ thuốc, rồi tiện tay ném một bộ đồ bệnh nhân lên giường cô."Chưa bao giờ ta thấy bệnh xá đông đúc như thế này! Mau thay đồ đi, con gái, đêm nay con phải ở lại đây. Chắc con cũng không muốn ngủ với bộ áo choàng rách tả tơi đó đâu."Jacqueline ngồi xuống giường, đưa mắt nhìn quanh.Những học sinh bị hóa đá vẫn còn nằm bất động trên giường bệnh. Ở một góc khác, Ginny Weasley ngồi trên giường của mình, xung quanh là cha mẹ cô bé. Rõ ràng, trước khi Jacqueline bước vào, bà Pomfrey đã kiểm tra cho Ginny."Chỉ là vài vết thương nhẹ thôi."Thấy ánh mắt của Jacqueline, ông Weasley gật đầu với cô."Cảm ơn con."Jacqueline không nói gì.Với sự giúp đỡ của Yuna, cô thay quần áo sạch, uống thuốc, rồi để bà Pomfrey băng bó cánh tay bị thương, treo nó lên trước ngực."Ngủ một giấc đi," bà Pomfrey vừa kéo màn giường vừa dịu dàng nói. "Đến sáng mai tỉnh dậy, mọi thứ sẽ ổn thôi."Sau khi bà rời đi, Yuna cúi xuống, thì thầm bên tai Jacqueline."Con đã đánh bại hắn.""Một phần của hắn." Jacqueline đáp, ánh mắt hướng về phía mẹ mình."Nếu con có thể đánh bại hắn một lần—""Thì con cũng có thể đánh bại hắn lần thứ hai."Yuna mỉm cười, nhẹ nhàng xoa đầu Jacqueline, cúi xuống đặt một nụ hôn lên trán cô."Ngủ ngon nhé, Jacqueline."Nhưng chuyện này gần như là không thể. Jacqueline vừa mới nhắm mắt, còn chưa ngủ được bao lâu thì tấm rèm giường đã bị vén lên. Trong cơn mơ màng, cô chỉ nhìn thấy một bộ râu trắng xóa."Hy vọng ta không làm phiền giấc ngủ của con." Chủ nhân bộ râu nói.Nếu không phải vì người đó là Hiệu trưởng Dumbledore, Jacqueline thực sự muốn đảo mắt xem thường rồi nói thẳng: "Rõ ràng thầy đã làm phiền con rồi đấy."Nhưng hiện tại, cô chỉ có thể lắc đầu."Thú vị thật." Dumbledore kéo ghế ngồi xuống bên cạnh giường của Jacqueline. "Vừa rồi, Harry Potter đã kể cho ta nghe những gì đã xảy ra dưới đó." Ông ngừng một chút, thở dài. "Ta cứ ngỡ rằng mình đang nhìn thấy một Tom Riddle trẻ tuổi. Cả hai con đều rất thông minh, nhanh trí hơn người.""Con không phải hắn!" Jacqueline lập tức phản bác."Đúng vậy, đúng vậy." Dumbledore gật đầu. "Arthur hẳn phải cảm thấy tự hào, vì họ đã nuôi dạy con rất tốt. Con không giống như đa số mọi người, những người luôn mang sẵn thành kiến với một số điều nào đó." Ông cười nhẹ. "Kể cả ta, đôi khi cũng vậy..." Ông bỏ lửng câu nói.Giữa hai người rơi vào một khoảng lặng trầm mặc. Một lúc lâu sau, Dumbledore mới lên tiếng lần nữa."Ta có một thứ muốn con xem qua." Ông rút từ trong áo choàng ra một thanh kiếm bạc và đưa cho Jacqueline."Thanh kiếm này... đến từ Chiếc Nón Phân Loại sao?" Cô tò mò nhìn Dumbledore. "Có gì đặc biệt ạ?""Hãy nhìn vào chuôi kiếm."Jacqueline xoay thanh kiếm lại, và ở chuôi kiếm, cô thấy khắc một cái tên: Godric Gryffindor."Chẳng lẽ...?" Jacqueline không thể tin nổi, quay sang nhìn Dumbledore. "Đây là...""Thanh kiếm Gryffindor." Dumbledore gật đầu. "Ta vừa mới nói với Harry rằng, chỉ có một Gryffindor chân chính mới có thể rút nó ra từ Chiếc Nón Phân Loại. Nhưng ta nghĩ con sẽ không thích nghe câu đó.""Chẳng lẽ điều đó có nghĩa là con nên vào Gryffindor?" Jacqueline nhíu mày hỏi."Không." Dumbledore lắc đầu. "Điều đó có nghĩa là lòng dũng cảm luôn ở trong con, Jacqueline." Ông nhận lại thanh kiếm. "Dù vậy, ta tin rằng nếu con vào Gryffindor, con cũng sẽ có thành tựu lớn. Nhưng quan trọng nhất vẫn là lựa chọn của chính chúng ta, đúng không?"Jacqueline nhìn Dumbledore, vẻ mặt mơ hồ."À." Ông đứng dậy. "Đại sảnh đang có một buổi tiệc, ta hy vọng con sẽ tham gia." Ông mỉm cười với cô rồi rời đi.—Tiệc mừng giữa đêm khuya sao? Jacqueline rất muốn ngủ tiếp, nhưng bà Pomfrey nói cô nên tham gia, hoặc quay về phòng sinh hoạt chung của Slytherin. "Ở đây lâu sẽ có rất nhiều người đến đánh thức con dậy đấy."Jacqueline đã từng tham gia vài bữa tiệc ở Hogwarts, nhưng chưa bao giờ có bữa tiệc nào kỳ quái như hôm nay. Mọi người đều mặc đồ ngủ, ngoại trừ một số người trông như thể cả đêm chưa hề chợp mắt. Giáo sư Snape và Giáo sư Graham vẫn mặc y phục chỉnh tề như thể sẵn sàng lên lớp ngay lập tức. Ngay cả Giáo sư McGonagall cũng đội chiếc mũ của bà. Bữa tiệc kéo dài suốt đêm.Khi Jacqueline bước vào Đại Sảnh với cánh tay quấn băng, không khí huyên náo lập tức lắng xuống. Rồi Harry và Ron là những người đầu tiên đứng lên, vỗ tay. Ngay sau đó, Pansy, toàn bộ Slytherin, Gryffindor, Hufflepuff, Ravenclaw, tất cả giáo viên, thậm chí cả Giáo sư Snape cũng vỗ tay – dù chỉ mang tính tượng trưng.Jacqueline tiến về bàn dài của Slytherin. Nhiều học sinh năm trên mắt đã đỏ hoe. Trong suốt thời gian họ ở Hogwarts, chưa từng có cảnh tượng cả trường vỗ tay vì một học sinh Slytherin.Cô ngồi xuống, cố gắng ăn chút gì đó để lấy lại sức. Cô thực sự quá mệt mỏi.Khoảng mười phút sau, những học sinh từng bị hóa đá cũng dần trở lại. Hermione vui sướng chạy vào Đại Sảnh, lao về phía bàn Gryffindor và hét lên:"Cậu đã làm được! Cậu đã giải được câu đố""Không phải tớ." Harry lắc đầu, rồi nhìn về phía bàn Slytherin. Jacqueline đang ngồi giữa những học sinh đang chúc mừng, nhưng cô chỉ cúi đầu, mệt mỏi đến mức gần như ngủ gật. "Là Jacqueline.""Tớ biết mà!" Hermione hét lên, rồi lao thẳng đến."Cậu thật tuyệt vời!" Nàng gần như muốn ôm Jacqueline, nhưng đột nhiên đỏ mặt, dừng lại và chỉ gật đầu."Ừm ừm..." Jacqueline chống cằm, mắt díu lại, hoàn toàn không nghe rõ Hermione đang nói gì.Đến ba giờ sáng, Hagrid xuất hiện và vỗ mạnh vào vai Jacqueline, làm cô ngã sấp xuống khay bánh ngọt. Nếu không phải vì điều đó có thể khiến cô nghẹt thở, Jacqueline thực sự muốn nằm luôn ở đó đến hết bữa tiệc.Mặc dù Harry và Ron kiếm được 400 điểm, nhưng Jacqueline còn giúp Slytherin giành thêm 200 điểm, giúp họ giữ vững Cúp Nhà. Giáo sư McGonagall tuyên bố rằng để ăn mừng, kỳ thi sẽ bị hủy bỏ. ("Ôi không!" – Hermione than trời). Dumbledore cũng thông báo rằng Giáo sư Lockhart sẽ không quay lại Hogwarts vì phải đi tìm lại trí nhớ của mình – tin này khiến cả Đại Sảnh bùng nổ trong tiếng hoan hô, thậm chí có vài giáo sư cũng vui mừng ra mặt.Trong số rất nhiều tin tức đáng mừng, Jacqueline thật sự không biết điều gì khiến cô vui nhất."Vì..." Sáng hôm sau, vừa ăn bánh chocolate, Jacqueline vừa nói với Pansy. "Mẹ tớ cuối cùng cũng đồng ý cho tớ đến sống với ba tớ một thời gian. Điều đó có nghĩa là tớ có thể đi khắp châu Âu!"Những tuần còn lại của kỳ học trôi qua trong ánh nắng rực rỡ. Hogwarts trở lại bình thường, chỉ có vài thay đổi nhỏ:Môn Phòng Chống Nghệ Thuật Hắc Ám bị hủy."Thế là mất đi vài giờ ngủ bù." Jacqueline than thở với Pansy.Lucius Malfoy bị loại khỏi Hội Đồng Quản Trị. Draco không còn kiêu ngạo đi lại khắp trường như thể nơi đây là nhà riêng của cậu ta. Thay vào đó, cậu ta cả ngày cau có, trông đầy oán hận. Ginny Weasley thì đã lấy lại vẻ hoạt bát thường ngày.Chớp mắt một cái, họ đã phải lên tàu về nhà."Nhớ viết thư cho tớ." Khi ra khỏi ga, Pansy dặn dò. "Tớ thực lòng hy vọng hè này cậu có thể cao thêm chút.""Đó không phải chuyện tớ có thể kiểm soát." Jacqueline cười."Hẹn gặp ở Hẻm Xéo!""Hẹn gặp ở Hẻm Xéo!" Jacqueline đáp, rồi bước lên xe của ba mình."Hy vọng con sẽ thích Paris, Jacqueline.""Chắc chắn rồi, ba."
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenFull.Me