TruyenFull.Me

Harry Potter Va Giac Mo Tu Sat

-Nắm lấy tay tôi!!
Harry có thể cảm thấy như âm thanh đó phát ra từ trong tâm trí,hay đúng hơn,đó là những lời mà miệng cậu đang tự nói ra.Đôi mắt xanh hướng xuống bàn tay của chính mình đang chìa ra,nheo mắt mà cố gắng nhìn ra người mình đang nói với.Phía dưới nơi cậu đang quỳ là một vực thẳm,sâu không thể thấy đáy.Ở trên vực chỉ có một cành cây khô mọc yếu ớt,dưới sức kéo của bóng hình trên thân mình mà kêu lên những tiếng răng rắc nặng nề.Harry nuốt nước bọt,dù không thể nhìn ra người kia,nhưng họ đang chới với,đứng giữa ranh giới sự sống và cái chết.Chỉ cần người đó trượt tay một cái...Cái chết...Thâm tâm cậu không cho phép điều đó xảy ra!
Harry cắn môi,hét lên
-Mau lên!Ngươi không muốn sống nữa sao?Nắm lấy tay ta không ngươi sẽ rơi xuống đấy!
Bóng hình nhạt nhoà kia không những không vươn tay,mà còn bật vang lên điệu cười khoái trá.Harry rùng mình,giọng cười sảng khoái đó vang vảng trong tâm trí hỗn loạn của cậu.Rồi,âm thanh ấy bất ngờ dừng lại,một giọng nói nhẹ tựa gió thổi thoảng lại trong không gian
-Nhầm rồi...Ngươi mới là kẻ đang chuẩn bị rơi xuống...
-Cái-
Và,trong chớp mắt,bóng hình kia đã thay thế chỗ của cậu.Harry trợn mắt,vội đưa tay phải lên nắm lấy cành cây bằng tất cả sức bình sinh,mồ hôi chảy dọc khuôn mặt.Chàng trai tóc đen nhìn lén xuống phía dưới,một cơn rùng mình lan khắp cơ thể.Bóng hình kia rướn người ra,thì thầm với cậu
-Ngươi là đồ giả tạo...Ngươi quan tâm cho những kẻ còn không cần đến sự thương hại của ngươi...Không cần bất cứ cái gì của ngươi...Ta đâu có cầu xin ngươi cứu ta?Nhưng ngươi lại cứ ngu xuẩn đâm đầu vào...Và giờ nhìn này...
Người kia vươn tay,bấu mạnh vào cánh tay Harry đau đớn.Chàng trai tóc đen nhíu mày,khó khăn nhìn người kia,lực tay dồn vào cành cây đã dần giảm đi.Người kia cười lớn thoả mãn,nhẹ nhàng buông thêm một câu
-Ngươi...cứu một kẻ sắp chết...Chính ngươi sẽ là người chết
Và,chỉ với một cái đẩy nhẹ,Harry liền buông tay,ngã thẳng xuống dưới vực thẳm
-Aaaaaa...!
Harry bật dậy khỏi lớp chăn màu đỏ ấm áp in chìm hình đầu sư tử,mồ hôi chảy đầm đìa trên khuôn mặt.Cậu thở dốc,quay nhìn khắp bốn hướng.Chắc chắn rằng mình không vừa nhảy khỏi vực,Harry dừng lại mà thở phào.Vươn tay mò tìm cặp kính gọng tròn,Harry gãi lên những vết sẹo ở trên tay.Đó là những vết sẹo dài chưa đến 5cm,gây ra bởi những lưỡi dao sắc.Vết thương ban đầu tuy rất nông nhưng do bị cắt đi cắt lại nhiều lần,đã để lại trên cánh tay gầy những vết sẹo trắng ngang dọc lộn xộn.
Sờ đến vật cứng quen thuộc,Harry liền đeo nó lên,tức thì mọi vật như sáng rõ.Khe khẽ kéo rèm che ra,chàng trai tóc đen ngó đầu kiểm tra bạn cùng phòng.Tất cả vẫn đang ngủ yên bình với tiếng ngáy và hơi thở đều đều,kể cả Ron.Harry thở ra,tự thấy việc ếm bùa Silencio lên khắp xung quanh giường mình là một ý tưởng không tồi.
Các giấc mơ 'đó' đang ngày càng nhiều và nội dung của nó thì đang càng ngày càng tồi tệ hơn
Harry ngồi lại về giường,những ngón tay bấu vào da thịt,cào mạnh những vết sẹo trắng.Chàng trai tóc đen thờ thẫn nhìn những vết cào đỏ ửng đang sưng lên trên cánh tay,mệt mỏi ngả đầu vào gối.
Từ bao giờ...Cậu đã bắt đầu có những giấc mơ ấy nhỉ...?
Và từ bao giờ...cậu bắt đầu tự tìm cách giết chính mình?
Harry nhắm mắt,thở ra một cách khó khăn.Cậu thích cuộc sống hiện tại,với trường lớp và các bài tập để lo lắng,một môn thể thao để yêu thích và một hội những người bạn có cùng chung chí hướng.Tất cả,đều đem đến một luồng gió mới vào cuộc sống đáng ghét của cậu trước kia.Cứ ngỡ rằng,sau từng đấy thời gian,cuộc sống ở thế giới phù thuỷ sẽ giúp cậu loại bỏ những kí ức về cuộc sống tuổi thơ ở thế giới Muggle
Nhưng...
Có vẻ như cậu đã mong chờ quá nhiều rồi...
Tất cả những thứ đó cũng chẳng giúp loại bỏ 'cậu'...
Harry mắc bệnh về tâm lí,đương nhiên cậu tự biết điều đó.Có kẻ nào tự mơ thấy mình chết chứ?Có ai bình thường tự dưng đâm dao vào người mình không?Hay thậm chí là có ham muốn đi xuống dưới tầng một từ tầng năm bằng cách nhảy qua cửa sổ kia chứ?
Harry không để lộ tình hình về bệnh tâm lí của cậu cho người khác biết,cũng chẳng biết vì sao hay từ lúc nào mình bắt đầu có những suy nghĩ như thế.Nhà Dursley không hề hay biết,bởi lẽ họ cũng chẳng quan tâm.Cậu đã từng nghĩ,có khi bởi vì bọn họ đã hành hạ cậu,nên cậu mới phát triển xu hướng suy nghĩ như thế.Nhưng qua một thời gian,cậu nhận ra mọi thứ không đơn giản như vậy.
Như bây giờ chẳng hạn,kể cả khi đang hạnh phúc đến sung sướng khi có bạn bè xung quanh,cậu vẫn không kiềm được cảm giác tự thấy mình lạc lõng bên trong.Muốn ở bên cạnh Hermione và Ron,nhưng cậu cũng đồng thời muốn một mình đi dạo sâu vào trong Rừng Cấm.Muốn tập trung vào trận đấu Quidditch,song cậu cũng muốn thả rơi khỏi cây chổi từ độ cao hơn mấy trăm mét,bỏ mặc cơ thể mình và cả đồng đội xung quanh la hét.Muốn học thêm về các ngôi sao và đạt điểm cao trong môn Thiên Văn,nhưng đồng thời trong cậu cũng rạo rực ham muốn nhảy khỏi toà tháp....
Harry cúi đầu,đôi mắt xanh sẫm lại lạnh lẽo.Cậu há miệng,liếm nhẹ lên những vết sẹo cũ.Rồi,bất ngờ,chàng trai tóc đen cắn mạnh vào da thịt của chính mình.Lớp da yếu ớt bị chà xát bởi những chiếc răng liền rách ra,chảy tong tỏng máu dọc cánh tay,thấm vào vải áo ngủ.Liếm chất lỏng nóng bỏng,đầu lưỡi chàng trai tóc đen nếm thấy vị tanh tưởi quen thuộc.Harry nhắm mắt,lòng nặng trĩu,hít ngửi mùi máu tươi
Cậu...thật sự không thể thoát khỏi sự điên loạn của chính bản thân mình...

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenFull.Me