TruyenFull.Me

Harry Potter X Twilight Song Sot

Chương 18

"Này, Harry, em có muốn làm bạn trai tôi không?" Đây là câu nói đầu tiên Edward dùng để bắt chuyện với cậu, ngay khi Harry mới vừa lái xe vào bãi đỗ.

Cậu chàng bị gọi tên hết sức bàng hoàng trước ngữ khí lộ liễu đến bất ngờ của anh chàng ma cà rồng mà đánh rơi cả chìa khóa trong lòng bàn tay, và Edward tiếp được. Chàng ma cà rồng anh tuấn căng thẳng nhìn vẻ mặt trợn mắt há mồm của Harry, cảm xúc hoảng loạn dần lan truyền khắp lồng ngực. Jasper có lòng tốt đều điều tiết giúp hai người hòa hoãn lại. Harry vô thức liếm liếm bờ môi hanh khô của mình, giờ cậu cứ như bị một bọc da rắn chứa đầy Galleon nện trúng đầu, hoảng hồn đến nỗi chẳng hề mảy may biểu cảm cứng nhắc lẫn đôi mắt tối màu đi trong tích tắc của Edward.

"Tôi nghĩ chắc đêm qua tôi ngủ không ngon rồi, anh có thể lặp lại lần nữa không, Edward?"

Edward nắm lấy tay Harry, đầu ngón tay dịu dàng vuốt ve lòng bàn tay ấm nóng, anh chăm chú nhìn vào đôi mắt của cậu, lặp lại lời vừa nói: "Harry Potter, liệu em sẽ bằng lòng làm bạn trai của Edward Cullen này chứ?"

Harry chớp chớp mắt, như gột rửa đi phần cảm xúc hỗn loạn của bản thân. Edward thấy vậy thì lòng càng thêm bất an, thậm chí đến năng lực của Jasper bây giờ cũng không bình ổn cảm xúc trong anh nổi nữa. Harry lưỡng lự hồi lâu, sau đó dời mắt sang một hố đất trên đường, ngữ khí không mấy chắc chắn: "Tôi cần phải suy nghĩ thật kỹ đã, tôi chưa từng quen người đồng tính."

Chàng ma cà rồng gật đầu, bèn hộ tống Harry đến lớp Mỹ Thuật như thường lệ.

"—— như hình vẽ, ta buộc hai sợi dây vào một tấm ván và treo lên hai điểm cùng cao độ của một cành cây làm thành một xích đu đơn giản. Sau mỗi lần sửa chữa, hai sợi dây sẽ ngắn đi một đoạn nhưng vẫn đảm bảo độ dài bằng nhau và điểm treo không đổi. Khi tấm ván đứng yên, F1 là độ lớn hợp lực tác dụng lên tấm ván, F2 là độ lớn lực kéo của một dây tác dụng lên tấm ván, hỏi F1 và F2 sẽ thay đổi thế nào sau khi sửa chữa?" Thầy White đang chỉ vào hình vẽ trên tấm bảng đen và giải thích đề bài, nhưng hai chàng ma cà rồng ngồi trong lớp lại không hề dành ra xíu tập trung nào cho ông thầy Vật Lý đáng thương của họ cả.

"Mọi thứ ra sao rồi, anh thấy chú thả hồn trên mây lắm rồi đấy." Emmett chọc chọc bút chì vào người Edward, anh vốn đang thơ thẩn nhưng vì thế nên đành quay đầu ra sau nhướng mày nhìn Emmett. Edward có thể nghe thấy suy nghĩ của thầy White, chàng ma cà rồng tóc đỏ nở một nụ cười hết sức gian manh.

"Chú cười trông gợi đòn thật đấy."

"Rồi anh sẽ biết thôi."

"Cậu Cullen, cậu Emmett Cullen, mong hai cậu hãy dành ra một chút chú ý để giải bài tập này." Thầy White mất kiên nhẫn gõ gõ bút lông lên bảng đen, thấy Emmett vò đầu bứt tai thì cau mày, "Lần sau, tôi mong cậu hãy tập trung nghe giảng. Cậu Edward Cullen, xem ra tâm trạng của cậu hôm nay rất tốt, tôi hy vọng cuộc trò chuyện vừa rồi hẳn là không ảnh hưởng đến việc học của cậu đâu nhỉ? Vậy cậu có thể hướng dẫn cách giải bài tập này cho lớp chứ?"

'Cho chừa, biết ngay là hai cái đứa này không chịu nghe giảng mà!'

Edward khẽ nhếch môi với ý nghĩ trong đầu thầy White, thoạt trông có chút khinh khỉnh. Người thầy trên bục giảng cũng vì nụ cười này mà bàn tay siết chặt bút lông cũng phải nổi gân xanh.

"F1 giữ nguyên, F2 tăng lên. Vì tấm ván đứng yên, nên hợp lực bằng không. Mà do hai sợi dây có chiều dài bằng nhau, điểm treo không đổi, nên lực kéo bằng nhau, chỉ cần vẽ ra phân tích lực là sẽ thấy được. Góc giữa sợi dây thừng và phương thẳng đứng sẽ tăng, đồng thời lực cũng sẽ tăng. Hy vọng rằng cách giải bài tập này của em có thể khiến thầy vừa lòng, thưa thầy White." Edward ngân dài câu cuối, vẻ mặt khó ở của thầy White quả thật làm tâm trạng nặng nề của Edward vui sướng đáng kể.

Thầy giáo Vật Lý tức giận xoay người, tiếp tục giảng cách giải bài cho những người khác. Emmett đụng đụng tay Edward: "Nói tiếp về vụ ban nãy đi, bộ sáng nay tỏ tình không thành công hả? Cậu ta không từ chối chú —— cậu ta từ chối?"

"Cậu ấy nói là cần suy nghĩ kỹ đã."

"Vậy có nghĩa là cậu ta không từ chối cậu, anh thấy coi bộ không có gì đáng lo rồi." Emmett dán mắt vào bảng đen, miệng anh chàng ma cà rồng hết khép rồi lại mở, có điều động tác này không hề gây chú ý gì với con người.

"Hay rồi, tôi không chỉ là ma cà rồng, mà còn đồng tính luyến ái, dành cho anh nếu như không nhớ rõ thì trước đây Harry đã từng hẹn hò với hai cô nàng xinh đẹp đằm thắm." Edward xoay xoay cây bút chì trong tay, bất đắc dĩ nhún nhún vai.

"Đây có phải vấn đề gì to tát đâu, chả phải chú trước đây cũng hẹn hò với con gái còn gì, bằng không chú có thể bẻ cong cậu ta xem? Tình yêu đồng tính ở giới pháp thuật đâu có tính là hiếm, Harry cũng không phản đối ở bên đàn ông mà."

"Tôi chỉ có thể cầu mong là vậy." Edward dọn dẹp sách vở xong xuôi, đúng nửa phút sau, tiếng chuông reo ầm lên làm tai hai chàng ma cà rồng phát đau. Emmett ngoáy ngoáy lỗ tai nhằm giúp tai bớt ù, Rosalie đã đợi anh ở cửa. Cô nàng ma cà rồng tóc vàng liếc nhìn hai anh chàng bằng ánh mắt đầy nghi hoặc, Emmett bèn đảm nhận vai trò người giải thích, kể đầu đuôi mọi chuyện như đang nhổ đậu ấy.

"Tốc độ của em lẹ hơn chị tưởng nhiều, nhưng có lẽ em nên nghĩ đến việc ghé qua lớp Mỹ Thuật đi, bên Harry vừa mới tan lớp đấy." Rosalie đề xuất, cô vừa nhìn thấy Alice không biết từ khi nào mà đã đang chen qua dòng người tới chỗ bọn họ, và dĩ nhiên là kéo Jasper theo rồi.

"Đúng đó, Edward, anh nên nhanh chân lên đi, hoặc không thì anh có thể đuổi kịp trước khi Harry về nhà." Alice nháy mắt với Edward. Chàng ma cà rồng tức thì hiểu ý đối phương, anh nhét ba lô vào lòng Alice rồi chen qua con đường dẫn tới lớp Mỹ Thuật.

Harry đã thơ thẩn suốt cả tiết học hôm nay, cậu chàng cảm thấy thật may mắn vì bây giờ cậu đang là giáo viên chứ không phải học sinh. Cậu chợt nghĩ tới giáo sư Snape, vị giáo sư Độc dược dầu mỡ kia nhất định sẽ vận hết toàn bộ tinh hoa ngôn từ cay độc ra để mắng thái độ của Harry từ đầu đến chân. Phải rồi, thái độ, quý ngài Chúa cứu thế ngu xuẩn ngạo mạn lừng danh của giới pháp thuật kiêm một Gryffindor đến nỗi đám quỷ khổng lồ không não cũng phải xưng vua như Harry Potter đây thậm chí đến một chút chú tâm quý giá cũng chẳng chịu dành cho người thầy đáng tội nghiệp của mình. Chắc hẳn quý ngài đây đã sành sỏi nội dung của chương trình học lắm rồi nhỉ, mà ông cũng không dám mong cầu con trai James Potter hiểu được cái đẹp diệu kỳ của độc dược. Harry thoáng co rúm lại, được rồi, mắc gì mà cậu lại tự tưởng tượng điệu bộ giáo sư Snape châm chọc bản thân vậy nè, mặc dù cậu cũng phải công nhận rằng có hơi hoài niệm đối phương thật, nhưng rành rành là hoàn cảnh bây giờ vốn không phải là lúc để suy nghĩ vẩn vơ. Edward, phải, Edward tỏ tình ——

"Một trăm đôla đổi lấy suy nghĩ của em?" Một chất giọng du dương cắt ngang dòng suy tư của Harry, cậu ngẩng đầu lên và bắt gặp Edward đang mỉm cười tựa người vào khung cửa. Được thôi, sao cậu lại không đồng ý nhỉ, Edward có thể khiến cả tá nữ phụ thủy phải tiêu tốn cả túi đầy ắp đá quý chỉ để đổi được một cơ hội hẹn hò cơ mà.

"Vậy thì hời cho anh quá rồi." Harry đùa giỡn đấm Edward một cái, sau đó mới giả vờ nghiêm túc bày ra vẻ dạy dỗ: "Tò mò hại chết mèo đấy, trò Cullen ạ."

"Thế thì quá tuyệt vời, tôi không phải mèo, tôi là ma cà rồng." Khóe miệng Edward cong cong.

"Em nghĩ chúng ta có thể thử xem." Harry ngại ngùng mở miệng, bỏ lại chàng ma cà rồng đang bị hóa đá tại chỗ vì niềm vui bất ngờ tập kích.

Edward từ ngẩn ngơ rồi cũng dần tỉnh táo lại, anh nối gót đi theo cậu bé phù thủy mắt xanh sắp biến mất giữa biển người tấp nập, nụ cười trên mặt sáng chói đến mức như muốn chọc mù mắt học sinh trường trung học Forks. Chàng ma cà rồng đang vui quá đỗi, vì vậy anh cũng chẳng hề ý thức được Bella cũng nằm trong dòng người. Hoặc nên nói chính xác hơn, cô đã nhìn thấy Harry chấp nhận lời tỏ tình.

Edward nhìn Harry đứng cạnh con Bugatti Veyron, và tên tóc vàng chết tiệt nọ không có ở đây. Edward mỉm cười, đây là một thời cơ tốt, cuối cùng anh cũng đã có cơ hội ở cạnh Harry. Chàng ma cà rồng thảy chìa khóa xe mình cho Alice, cô nhóc tỏ ý đã rõ, phải rồi, cô là Alice mà, có chuyện gì qua được mắt cô cơ chứ. Thành thật mà nói, khoảng thời gian gần đây Alice quan sát cả hai người hơi bị kỹ. Có lẽ anh cần một cuộc trò chuyện về tầm quan trọng của sự riêng tư với Alice, anh không muốn mỗi hành động của mình đều bị chia sẻ cho cả nhà cùng biết. Lỡ đâu, anh nói lỡ đâu thôi nhé, anh có làm gì đó thân mật hơn với Harry thì sao, vậy Edward anh sẽ xấu hổ chết mất.

"Anh có một mình thôi à?" Edward nhanh chóng bước tới trước cửa sổ xe Harry, cậu bé bèn hạ cửa xuống, rồi nhoài người ra dòm chàng ma cà rồng một lượt từ dưới lên trên. Edward cảm thấy Harry như vậy trông ngây thơ đáng yêu cực kỳ.

"Ừ —— " Harry xoay đầu lướt mắt qua bãi đỗ xe, nhưng lại không nhìn thấy bóng dáng con Volvo đâu, Edward âm thầm giơ ngón cái cho Alice trong lòng. Anh quyết định lúc về nhà phải chân thành cảm ơn cô nhóc ma cà rồng này mới được, có lẽ tặng cô chiếc váy cô yêu thích gần đây là một lựa chọn không tệ. Harry lại nói tiếp: "Có lẽ em có thể cho anh quá giang một đoạn đấy. Lát nữa em phải tới Walmart một chuyên, để mua thêm một ít thực phẩm, anh cũng biết Wendy không thể xuất hiện trước mặt Muggle mà."

"Không, em không cần chở anh về đâu, anh hy vọng mình có thể được đi siêu thị cùng em, nếu vậy thì sẽ vui biết mấy."

Mặt Harry đỏ bừng, cậu chỉ tay vào ghế phụ lái, và chỉ trong nháy mắt, Edward đã yên vị. Khoảng cách giữa hai người có chút sát sao, Harry xin thề là thùng xe tuyệt đối vốn không chật như thế này, có điều cậu cũng khá thích nhiệt độ cơ thể của Edward, mát lạnh.

Chẳng mấy chốc xe đã dừng bánh trước Walmart, con xe thể thao xa xỉ đến tận bây giờ va thu hút không ít sự chú ý. Edward vẫn lịch thiệp mở cửa cho Harry như cũ, tiện tay đẩy xe mua sắm theo sát bên người cậu bé. Harry dừng chân trước quầy bánh kẹo, dòm hàng loạt bao bì hoa hòe lòe loẹt bên trong mà cậu chàng phù thủy có chút sửng sốt.

Đồ ăn vặt của Muggle có lẽ không được sáng tạo như của phù thủy, nhưng bù lại có rất nhiều mùi vị. Mà Harry thì mê đủ thứ sô cô la, trừ loại trắng, cậu cực đặc biệt hợp ý với món đồ vặt đăng đắng này.

"Anh đề cử hãng này." Edward khom lưng, luồn qua bàn tay đang vươn ra của Harry, lấy xuống một thanh sô cô la được đóng gói tinh tế từ một bên quầy khác. Da thịt cọ nhẹ vào nhau, khiến Harry như có một dòng điện nhỏ lan ra khắp cơ thể. Mùi hương thơm ngát từ trên người Edward bất thình lình xộc vào mũi cậu phù thủy. Harry nhắm mắt lại, cậu hít một hơi thật sâu rồi mới mở ra, vừa lúc bắt gặp nụ cười hóm hỉnh của chàng ma cà rồng.

"Làm gì thế, anh chỉ ngửi được mùi thôi mà," Harry ngoảnh mặt lại đón nhận thanh sô cô la, nghiêng đầu xem xét hàm lượng ca cao trên vỏ, thoạt trông không tệ chút nào. Harrt ngẩng đầu hỏi Edward: "Làm sao anh biết được cái này ngon? Em nhớ anh từng bảo rằng ma cà rồng ăn cái gì cũng chỉ  nếm ra vị bùn đất thôi mà."

"Là do anh hay quan sát con người chăng?" Edward để hờ ngón trỏ lên cánh môi, cực kỳ đáng hôn, rồi trầm tư gõ gõ.

Được rồi, bờ môi đó đúng là trông đáng để hôn thật. Harry phải thừa nhận, cậu không tài nào dời mắt khỏi cánh môi chàng ma cà rồng nổi. Sau khi phát hiện ra gì đó, Edward cũng chuyển tầm nhìn về với Harry.

"Xem ra chỗ này không hợp để hôn nhau rồi." Harry thẳng thừng buộc miệng, nhưng ngay khi ý thức được bản thân vừa nói gì thì cậu lập tức bịt miệng mình lại. Cậu có thể nghe thấy tiếng Edward cười khẽ, hệt như một chú mèo gãi vào tim cậu khiến nó ngứa ngáy không thôi.

"Có lẽ bãi đỗ xe là một lựa chọn không tồi." Chàng ma cà rồng trả lời.

Khoảng thời gian mua sắm còn lẹ như thoi đưa, hoặc nên nói là Harry hoàn toàn không hề đặt tâm tư vào việc chọn mua đồ vật, và rõ là Edward cũng vậy, nên hai người bèn nhanh chóng đi tính tiền để rời khỏi siêu thị. Edward mở cửa ghế sau, vứt xó tất cả thành quả mua sắm vào bên trong, hoàn toàn phớt lờ tiếng va chạm lách cách gấp gáp. Sau đó chàng ma cà rồng xoay đầu với tốc độ có thể làm con người gãy cổ để đè cậu bé vóc dáng khá nhỏ gầy lên cửa xe, hôn lên môi người nọ với đong đầy khát khao.

Vào giây phút hai bờ môi chạm vào nhau, dường như Harry đã thấy được một đóm lửa vô hình. Động tác của Edward không hề thô lỗ như vẻ bề ngoài, hoặc có lẽ nên miêu tả bằng từ dịu dàng thì đúng hơn. Chàng ma cà rồng chậm rãi dùng đầu lưỡi liếm láp bờ môi Harry, phảng phất thật sự có một dòng điện nhỏ xẹt qua, và Harry đón nhận nó, cậu hé môi mình cho Edward cơ hội tiến vào. Edward rất vui sướng trước lời mời gọi này, anh nhanh chóng đẩy lưỡi vào miệng Harry. Bàn tay chàng ma cà rồng dần dà cũng men theo sống lưng mà trượt xuống, rồi nán lại ở cánh mông. Harry phải tựa người vào Edward mới có thể giữ được thăng bằng, nụ hôn này đã khiến cả người cậu nhũn ra mất rồi. Cậu vô thức choàng hai tay qua cổ Edward, để hai đầu lưỡi càng thêm quấn quýt. Edward khẽ cắn đầu lưỡi cậu, Harry hơi rúm lại một chút, nhưng sau đó đối phương liền quấn lấy đầu lưỡi cậu dụ dỗ bước vào khuông miệng mình. Anh và cậu cứ vậy mà hôn nhau ba phút liên tục, cho đến khi Harry đẩy ngực Edward nhằm nhắc nhở chàng ma cà rồng rằng cậu cần thở mới thôi. Harry chôn đầu vào lồng ngực cứng ngắc của Edward, không ngừng hít thở.

Chiếc hôn này tuyệt vời cực kỳ, đúng, tuyệt hơn bất cứ nụ hôn nào anh từng trải nghiệm.

"Edward?"

Không phản ứng.

"Edward!"

"Cái gì?!" Edward ngạc nhiên phát hiện tất cả mọi người đang bao quanh trước mặt mình, với biểu cảm nghi hoặc, lo lắng, hoặc hí hửng, được rồi, hí hửng thì chỉ có mình Alice thôi, suy cho cùng cô là Alice cơ mà.

"Ôi Chúa ơi, cuối cùng Edward cũng chịu tỉnh lại rồi, em đúng là khiến chị mở rộng tầm mắt với kiến thức của mình về ma cà rồng rồi đấy, thật hả trời, cái này gọi là mơ giữa ban ngày phải không? Nể mặt Chúa đi em, em như vậy thật khiến chị thấy xấu hổ giùm Carlisle. Em nhất định là con ma cà rồng ngu ngốc nhất chị từng gặp." Rosalie tát vào đầu Edward một phát, "Nói đi, cái gì khiến em trong chớp mắt đã ngu người như vầy?" Cô nàng mỉm cười châm chọc.

Tự dưng Edward cảm thấy biểu cảm này cực kỳ quen mắt.

Đầu chàng ma cà rồng bỗng lóe ra hình ảnh của một tên phù thủy tóc vàng y hệt. Chết tiệt, Draco đúng thật là Rosalie phiên bản nam rồi, chả trách hai con người này tính cách giống nhau như vậy, giống ở cái nết khó ưa. Edward phiền chán nhăn mũi.

Rosalie khẽ nheo mắt.

Edward chợt nhớ tới cậu bé mắt xanh xinh đẹp nọ, rồi lại treo nụ cười ngây ngô bên môi.

"Thôi mà Rosalie, chị nên thông cảm cho tâm trạng của Edward chứ, anh ấy mới tỏ tình thành công mà?" Alice phấn khích vỗ tay, nhưng nghĩ đến cái gì đó rồi lại chêm thêm một câu, "À phải rồi, đôi khi trông chị cũng giống Draco thật đấy."

"Chị và cậu ta giống nhau chỗ nào!" Rosalie rít gào, nhưng giọng cô đã bị muôn vàn lời chúc mừng đè xuống, cô nàng cũng nở một nụ cười tươi đẹp, vì cô thật lòng thấy mừng cho Edward.

Tiếng cười của Alice càng lúc càng vang vọng, bóng dáng cô nàng ma cà rồng nhỏ nhắn nhảy nhót quanh phòng khách lại lần nữa hấp dẫn ánh mắt của tất cả mọi người. Alice dang tay lớn tiếng tuyên bố một việc khiến Edward xấu hổ không thôi, đúng là có một người có năng lực tiên tri trong nhà cũng không hay gì cho cam.

"À phải rồi, mọi người còn chưa nhìn thấy dáng vẻ lúc hai người họ hôn nhau đâu! Edward đè Harry lên cửa xe hôn đến mức cậu ấy không thở nổi luôn đó, ôi trời, biểu cảm thẹn thùng của Harry đáng yêu cực kỳ! Em nghĩ chắc em vẫn có thể xem thêm mấy lần nữa! Chao ôi, có lẽ em sẽ phải nhìn trước tương lai Edward thêm mấy lần nữa mới được! Nó đáng yêu quá đáng luôn ấy!"

Edward rên rỉ chỉ biết chôn đầu vào hai tay.

-o0o-

(•Sam•): Alice đúng chuẩn tinh thần một người vì mọi người =)))) vì em đã hít được ke nên phải chia sẻ cập nhật cho cả nhà hóng chung =))))

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenFull.Me