Hay De Em Tro Thanh Thien Than Cua Anh
Cái áo thun trắng hắn đưa cho tôi rộng vô cùng. Cổ áo thì khá rộng, vì là áo nam nên cổ áo trể xuống một khoảng mà tôi lại không có áo trong. với lại thân áo vừa đủ dài để che được đến nữa đùi, bi ai hơn nữa tôi lại không có...pantsu...(nghĩa là gì thì mời các bạn hỏi bác Gu, bác ấy gì cũng biết ^^)"Này, cô không định ăn cơm sao?" hắn ta thờ ơ hỏi"Cơm?" tôi nghệt mặt "Anh nấu à?""Ừ" cặp chân dài trong chiếc quần jeans đứng thẳng lên, bước vào trong bếpTôi nhìn xuống chiếc dĩa đầy những món ăn trông có vẻ rất lạ. Nghiêng người nhìn về phía Yamihiro ngồi đối diện cũng có những món ăn tương tự."Cái này..." tôi lấy đũa gắp vào một khoanh cơm tròn, tò mò nhìn "...là sushi à?""Ừ." Yamihiro gật đầu "Cô không ăn được đồ sống...""Khoan, sao anh biết tôi không ăn được đồ sống?" tôi cắt ngang, ngẩng đầu, ánh mắt trong veo nhìn hắn chăm chú."Đồ ngốc.""Tại sao lại mắng tôi ngốc?" tôi lên tiếng phản bácĐáp lại tôi là cái nhìn đầy khinh bỉ của Yamihiro.Nhìn cái gì mà nhìn!! Tự tôi cũng khinh bỉ tôi vậy!"Cạch"Yamihiro đột nhiên đập đôi đũa xuống bàn, đứng dậy lấy áo khoác của bộ đồng phục học vire6n5 khoác lên người tôi.Hơi ấm vươn mạnh mẽ còn sót lại ít mát lạnh của bạc hà dịu nhẹ làm tôi cảm thấy ấm áp, bất giác gò mà ửng hồng"Tôi còn trẻ, tiền đồ rất sáng lạn, không muốn ngồi tù." anh ta thờ ơ nóiTôi cúi gầm mặt, trên mặt đỏ lên như lò nướng.Í~~? Vừ̀a lú́c nã̃y ngồ̀i xuố́ng, vô tì̀nh trên cá́i cổ̉ củ̉a hắ́n ta lộ̣ ra mộ̣t sợ̣i dây chuyề̀n, lấ́p lá́nh á́nh sá́ng bạ̣c thứ hú́t cá́i nhì̀n củ̉a tôi, lộ̣ ra mộ̣t gó́c chữ̃ T mà̀u sá́ng bạ̣c.Trong vô thứ́c, bà̀n tay đưa lên, tôi chồ̀m ngườ̀i đị̣nh chạ̣m và̀o sợ̣i dây á́nh bạ̣c đó́, Yamihiro thẹo phả̉n xạ̣ nghiêng ngườ̀i trá́nh, cá́nh tay tôi khự̣ng giữ̃a không trung, không khí́ rơi và̀o trong trạ̣ng thá́i kì̀ dị̣ cự̣c độ̣."Hà hà,..." tôi cười khan hai tiếng, cánh tay vẫn giữ nguyên vị trí "Tôi có thể̉ xem sợ̣i dây chuyền đó không?""Không được." Yamihiro nhìn tôi lạnh lùng, trong ánh mắt mang một chút chán ghét, ngữ khí thờ ơ trả lời.Tôi rút tay lại, tự nhiên trong lòng đắng chát. Có một cảm giác kì lạ dâng trào trong tim. Cí thật thấp đầu, tôi xua hết tất cả mọi suy nghĩ. Nhưng thức ăn đột nhiên trở nên vô cùng nhạt nhẽo, lưỡi không cảm giác được gì, cũng không muốn ăn nữa.~ ~ ~ Im lặng ~ ~ ~Thu dọn bát đĩa xong, tâm trạng tôi vẫn còn cảm thấy rất nặng nề. Dù đã suy nghĩ đủ mọi cách, Yamihiro cũng không có nổi một lí do nào để cho tôi xem sợi dây chuyền trên cổ hắn ta cả, nhưng lại có một chút thất vọng dâng trào..."Tôi về đây."'"Cô định trở về bằng bộ dạng đó sao?"Tôi tự nhìn bộ dạng và cái áo trên người mình, tự cười bản thân"Tôi đưa cô về." Yamihiro nói rồi chợt với tay tóm lấy chùm chìa khóa"Không cần" tôi lắc đầu từ chối "Yukito-nii sẽ đưa tôi về."Cả hai nhất thời không biết nói gì, không khí chìm vào tĩnh lặng."Hime, chuyện khi nãy...""Aki! Nhok mau xuống đây." tiếng gọi của Yukito-nii từ ngoài vang vọn vào đã chính thức phá tan sự tĩnh lặng kì quặc đó"Tôi về đây."Trèo lên xe của Yuki-nii, tôi bất chợt bắt gặp ánh mắt hỗn loạn của Yamihiro, như thế...là sao?--------------Bạch Dương-----------------Thật ra trận bóng rổ giữa câu lạc bộ kiếm thuật chỉ là trận mở đầu của hằng hà sa số trận đấu khác của Đại hội thể thao.Cả ba học viện Hakushaku, Hairuka và Devheur sẻ tổ chức cuộc thi vòng loại học viện. Đội xuất sắc nhất của mổi học viện sẽ được chọn ra để thi đấu cũng hai học viện khác. Người chiến thắng sẽ đạt được danh hiệu "Kị sĩ vàng", đồng thời phần thưởng là một suất tour du lịch bất kì địa điểm nào trên thế giới. Từ sau ngày thăm bệnh, tâm trạng tôi cũng tốt lên, quyết định đối với tên đó như bình thường.Ayame kéo tôi tham gia vào năm, những năm danh mục: đấu kiếm, cưỡi ngựa, bắn cung nữ, bóng chuyền nữ, bơi...thật ra năm mục kia không thể làm khó dễ được tôi. Đấu kiếm, cưỡi ngựa, bắn cung đều là những qui tắc tôi bắt buộc phải học. Bóng chuyền, bơi lội là hai môn rất có khả năng. Lại thêm gần đây tôi hay bị đau đầu, nghĩ là chuyện thường nên tôi không mấy quan tâm. Nhưng mọi chuyện lại không đơn thuần như tôi nghĩ.Hôm nay thi bóng chuyền.Tôi và Ayame cùng với ba bạn nữ nữa đang đứng ở sân bên phải, đội bên kia là các chị khối mười một đang chuẩn bị phát bóng. Thú thật tôi không mấy quan tâm về chuyện bóng bẩy gì cả, cơn đau đầu lại ập đến, tôi còn đang cố gắng hết sức căng đôi mắt muốn díp lại.Con đau đầu này gần đây cũng trở nên khá thường xuyên, tôi phải dùng thuốc giảm đau, thành thử ra vừa bị nhờn thuốc, hậu quả là cơ thể lại luôn trong trạng thái mệt mỏi."Tuýt"Tiếng còi vang lên báo hiệu trận đấu bắt đầu.Tôi cố gắng căng đôi mắt dõi theo quả bóng, tuy có chút mệt mỏi khiến khả năng di chuyển của tôi châm chạp vô cùng nhưng vẫn có khả năng cứu bóng. Hi vọng tôi không phải cứu bóng thấp, vì một khi đã xà thì tôi liền nằm luôn ngay trên sân cho xem. Mới mấy phút đầu mà đầu tôi đã choáng váng, cơ thể lắc lư như địa chấn. CẢm thấy đầu như diều hâu đảo qua đảo lại để tìm mồi, đôi mắt mờ đi, uầy, luật bóng chuyền chỉ được phép sử dụng một trái, chứ đâu phải một, hai, ba..."Cẩn thận.""Bịch"Bên tai tôi như tiếng phần phật, quả bóng chuyền như tên lửa xé gió lao thẳng đến khuôn mặt tôi.Xung quanh tối om không còn nhìn thấy gì nữa cả.Tỉnh dậy trong căn phòng tràn ngập đầy mùi thuốc sát trùng, tôi mở to mắt màu xanh biển châu Âu nhìn lên trần nhà trắng toát.Tôi ngồi dậy, đưa tay đỡ trán, trong đầu tôi vẫn đang quay mòng mòng."tỉnh rồi à?" một giọng nói lạnh như băng vang lênHướng mắt về phía góc phòng, nơi tiếng nói đó phát ra, tôi nhìn thấy một đôi mắt đen huyền ảo nhìn tôi chăm chú, mái tóc đen tuyền lãng tử, trên người là bộ đồng phục chỉnh chu của học viện"Là anh đưa tôi đến đây à?""Cô làm sao?" hắn ta không trả lời câu hỏi của tôi, đáp lại bằng một câu hỏi khác"Không sao, cảm thấy đâu đầu một chút." tôi cho chân xuống giường để đứng dậy, lảo đảo sắp khuỵu."Cẩn thận." Yamihiro tiến đến, đưa tay đỡ tôi, còn tôi thuận theo người tựa vào lồng ngực rắn chắc của hắn. Lồng ngực mạnh mẽ, trái tim đập trầm ổn vô cùng.Hắn ta đỡ lấy tôi, ra chiều suy nghĩ một lát rồi lấy từ trong túi ra một lo nước đưa cho tôi."Uống cái này.""Gì vậy?" tôi yếu ớt đón lấy lọ thủy tinh"Thuốc." hắn ta đáp "Nó sẽ giúp cô không còn đâu nữa."Tôi ngờ vực nhìn Yamihiro rồi nhìn lọ thuốc màu trắng trong tay, ai nhô, có khi nào đây là thuốc độc cực độc tương truyền trong truyền thuyết?!?"Có tin hay không?" hắn ta nhìn tôi, đôi mắt đen lấp lánh đốm sáng như những vì sao đầy chân thànhKhông biết vì lí do tại ao tôi lại cảm thấy vô cùng ấm áp."Có." tôi gật đầu, ngoan ngoãn uống thuốcĐại hội thể thao diễn ra vỏn vẹn trong vòng một tuần lễ.Nhờ có lọ thuốc của Yamihiro mà cơn đau đầu của tôi không còn xuất hiện nữa, nhờ đó tôi cũng dần có thiển cảm với hắn, mặc khác tôi vẫn không hiểu lí do tại sao Yamihiro lại có thứ thuốc đó."Này" tôi chọc chọc vào cánh tay của tên ngồi bên cạnh "Anh đã xóa ảnh chưa hả?""Ảnh gì cơ?" hắn ta chớp chớp mắt nhìn tôi vô (số) tội"Ảnh đe dọa ý?" tôi "tốt bụng" nhắc nhở"Làm gì có." hắn ta cười, mặc đầy gian tà "Tôi đã hứa là sẽ xóa hình đâu.""Rõ ràng nếu tôi làm như anh bảo thì anh sẽ xóa hình mà. Hôm qua đã đến nhà anh rồi, đồ cũng nấu rồi, mau xóa đi." tôi nắm lấy cánh tay cánh áo giật giật"Hôm qua là tôi nhắn tin bảo cô đến nhà tôi nhưng không có bảo là đến rồi tôi sẽ xóa.""Này, tên vô sỉ kia..." tôi tức tối giậm chân, máu nóng dồn lên não, đỉnh đầu bốc khói nghi ngút #Yami: đang vận công#, tay hươ hươ nắm đấm trước mặt hắn "Tên khốn này, anh dám lật lọng à? Còn đáng mặt quân tử sao?""Cô là con gái sao mà ăn nói xấc xược thế hả? Tôi là đàn anh của cô đấy, một tiếng "senpai" không ổn sao?""Xí!!!" tôi bĩu môi một tiếng rõ dài "Gọi "senpai" á? Thà tôi đi đầu xuống đất!!"""Yo, Aki." từ xa đã nghe giọng ai đó gọi tên tôi, lại còn nghe thấy tiếng hét hạnh phục của nữ sinh "Nhóc đã khá hơn chưa?"Đương nhiên." tôi gật đầu, toe toét cườiBuổi tối tôi thường có thói quen đeo headphone, đi dạo ở bên ngoài, vừa đi vừa thẫn thờ. Cá́i cả̉m giá́c tự̣ do không bị̣ tró́i buộ̣c đó́ khiế́n lò̀ng tôi nhẹ̣ tênh, nhấ́t là̀ khi tôi vừ̀a nghe Lacie thông bá́o ông nộ̣i lâm bệ̣nh nặ̣ng.Nếu không phải tôi đang đột xuất không thể lập tức về được thì tôi đã không phải tự thẫn thờ thế này. Đối với tôi, ông rất tốt, không hề thiên vị. Tuy tuổi thơ tôi chưa từng quá tam ba bận nói chuyện với ông bất kì một chủ đề, nhưng lại luôn kính trọng ông. Tâm trạng tôi có chút chùng xuống, mang chút lạnh lẽo của cơn mưa ngày cuối đông. Bác sĩ bảo có thể sẽ không qua khỏi, nhưng tôi lại không có mặt để gặp ông. Trong lòng u ám, bầu trời cũng âm u; ông Trời thật tâm lí quá đi mất!! (~>,<~)"Ủa? Akihime? Giờ này em còn đi đâu đấy?" một giọng nói trầm ấm vang lênTôi ngẩng đầu, bất chợt bắt gặp ánh mắt sáng torng màu nây đầy ấm áp của Touya."Không." tôi lắc đầu "Em chỉ đi dạo thôi.""Nhìn vẻ mặt chán chường của em, không đởn thuần thế đâu." Touya nghiệng đầu chăm chú nhìn tôi rồi rất tự nhiên kéo tay tôi đi"Touya, anh đưa em đi đâu thế?" tôi lên tiếng, bước chân vẫn bước theo anh ấy"Suỵt" Touya khẽ quay lại, ngón trỏ đặt lên bờ môi quyến rũ, nháy mắt "It's a secret. I can't tell!""Thình thịch...thình thịch..."Tim tôi đập rộn ràng, mặt đỏ lựng như quả cả chua chín"Công viên Giấc mơ?" tôi ngẩng cao đầu nhìn cái bảng chữ to tổ chảng "Anh đưa em đến đây làm gì?""Giải trí." Touya nhún vai, nắm tay tôi kéo vào trongNhìn vẻ mặt không mấy khả quan của tôi, anh hạ giọng"Anh nghĩ đưa em đến đây thì em sẽ phấn chấn hơn. Nếu không thích thì anh đưa em về." đôi mắt nâu đẹp đẽ của anh tràn đầy thất vọng, vẻ mặt nhìn nghiên hoàn hảo vô cùng, tôi không nỡ từ chối. Suy cho cùng, Touya là vì lo lắng cho tôi nên mới đưa tôi đến đây, với lại vẻ mặt của anh ấy khiến tôi mủi lòng.Tôi chỉ thẳng vào vòng xoay ngực gỗ...Theo hướng chỉ tay của tôi, Touya quan sát một hồi rồi chậm chạp chỉ vào mình:"Anh đi cùng em?""Ừ" tôi gật đầu rồi dứt khoát kéo Touya tiến về phía đó.Anh ấy đỡ tôi lên ngựa, rồi đột nhiên ngồi phía sau, hai tay vòng lên phía trước, khóa tôi trong không gian của anh ấy. Ở khoảng cách gần như thế này, ti6 có thể cảm nhận được hơi thở cua anh vương bên tai."Touya" tôi xoay người, mắt đối mắt"Chuyện gì?" anh khẽ mĩm cười, nụ cười lấp lánh trong ánh đèn leon, đôi mắt sáng lên như những vì tinh tú"Em..." tôi đỏ mặt, lúng túng. Cảm giác trong lòng như có hàng vạn con thỏ đang đập "binh binh binh" liên hồi "Cảm..."tiếng cảm ơn còn chưa kịp thốt ra, môi đã bị ai đó khóa chặt. Những lời định nói liền bị chặn ở cuống họng. Có vị ngọt ngào, dịu dàng của sữa, lại một chút đăng đắng hương thơm cafe . Chuyệ̣n xả̉y ra vô cù̀ng bấ́t ngờ̀ đế́n nỗ̃i mắ́t mà̀ tôi cũ̃ng quên cả̉ nhắ́m..."Em...em...anh..." mặt tôi đỏ đến độ bốc cháy, bây giờ vẫn còn thấy lữa nổ lách tách và cháy phừng phực.Toua nhìn tôi mỉm cười như một vị thiên sứ, sau đó hai tay ôm chặt lấy eo tôi, chiếc cằm nhẵn nhụi tựa trên đôi vai mỏng, nghiêng đầu thì thầm"Cô bé trẻ con."
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenFull.Me