Hết) - C105: "Cuộc đời ngắn ngủi, nhưng tình yêu thì dài lâu "(HOÀN)" />

TruyenFull.Me

Hệ thống nước hoa dịch thể ( Edit từ Chương 100 -> Hết)

C105: "Cuộc đời ngắn ngủi, nhưng tình yêu thì dài lâu "(HOÀN)

Rotheo

C105: "Cuộc đời ngắn ngủi, nhưng tình yêu thì dài lâu "(HOÀN)
"... Qua nhiều tháng theo dõi và sử dụng công nghệ giải mã tiên tiến để xâm nhập sàn giao dịch của đối tác ... Với sự hỗ trợ của cảnh sát biển và hải quân nhiều nước, cảnh sát thành phố không chỉ giải cứu thành công nạn nhân bị bắt cóc ở nước ta , mà còn liên lạc với các tổ chức tội phạm trên hành trình trở về. Những chiếc thuyền nô lệ đã gặp nhau trực diện, sau một trận chiến chung gian khổ ... "

"Cảnh sát Nhạn Nam đã phá thành công một vụ án buôn người quốc tế quy mô lớn, tiêu diệt 7 tên tội phạm, giải cứu 42 nạn nhân, đồng thời bắt giữ tại chỗ kẻ cầm đầu tổ chức Đồng ..."

"Trong quá trình hành động, còn được sự giúp đỡ của anh Phong, một người dân ra biển du ngoạn  ..."

"Vương quốc Tôn-ga gửi lời cảm ơn đến đất nước của chúng tôi, cảm ơn cảnh sát đã theo đuổi gian khổ và giải cứu hoàng tử bé nhỏ của Tôn-ga ..."

Một tháng sau, Liên Hân ở nhà vừa gấp quần áo vừa xem TV.

Ánh nắng ấm áp xuyên qua khung cửa sổ kiểu Pháp chiếu vào khuôn mặt thanh tú của cô, cô quỳ trên thảm, phân loại quần áo của anh trai, gấp một cái rồi đặt lên sô pha.

Kì Việt lại một lần nữa được thưởng thăng hàm, qua không bao lâu khả năng lại sẽ thăng chức, thật lợi hại.

Liên Hân nhìn người đàn ông nghiêm nghị và ngay thẳng trên màn hình TV từ đầu tóc đến đường may quần đến thượng hàm, nở nụ cười một tiếng.

Kì Việt giơ tay chào và nhận huân chương khen thưởng, ánh mắt không dời nhìn vào máy quay, như thể xuyên qua màn hình để chạm đến trái tim của mọi người.

Liên Hân nhìn anh cảnh sát đẹp trai trên TV không liếc mắt, thỉnh thoảng trượt trên mặt anh ta, thỉnh thoảng liếc nhìn trái cổ, thỉnh thoảng tầm mắt dời xuống đáy quần căng phồng của anh ta, cho dù đó là chiếc quần cảnh sát cứng ngắc, sẽ bị đẩy căng phồng lên bởi anh ta, rất khó để che giấu.

Chậc!!!!! Liên Hân liếm liếm khóe môi.

Hắn đến Bắc Kinh là vinh hạnh, đã lâu không được ăn côn thịt to khỏe cường tráng của Kì Việt  ... Liên Hân bĩu môi, thở dài, nâng mông tròn trịa di chuyển, vươn đầu ngón tay từ đút vào âm huyệt giữa hai chân xoa bóp ngứa ngáy, bên trong trống rỗng.

Khi biết tin, nhiều vị lãnh đạo vỗ tay, tiếng vỗ tay râm ran, như sóng biển rung lên vì sung sướng, chợt nhớ đến khoảnh khắc tưởng như chưa từng xảy ra ngày hôm đó.

Liên Hân nghiêng đầu suy nghĩ, kia phảng phất  như là một loại "mùi hương" không thuộc về mùi vị, giống như mây rơi bao phủ vỏ não cô, giống như một bài thánh ca chậm rãi vang lên bên tai cô, nhưng dường như hoàn toàn chỉ là ảo giác, dù sao nếu cô ấy không biết trước một chuyện như vậy, có lẽ cô ấy đã không chiếm được cảm tình nào.

Ngay cả ký ức về ngày đó cũng bắt đầu mờ đi.

Hạm đội của Mãn Long lái sang một hướng khác không thể giải thích được giống như radar bị hỏng, và cuối cùng gặp tàu cảnh sát hàng hải của Kỳ Việt. Và cô ở ngay đó ,Cô không nhớ mình đã bị giao nộp như thế nào.

Có lẽ đây là những gì hệ thống gọi là tín hiệu có ý thức và thao tác nhóm.

Cô  bảo hệ thống "về nhà thuận lợi" và bảo Mãn Long "đừng lại nhớ thương cô  nữa", vì vậy cô đã về nhà thuận lợi. Mọi thứ dường như là chuyện đương nhiên. Mọi người đều được hướng dẫn bởi những gợi ý và có thể hiểu được ý mình. Hành trình., Mỗi cái đều có logic riêng của nó, nhưng tôi không đi vào chi tiết lý do tại sao tôi nghĩ về nó, bởi vì dù sao thì nó cũng xảy ra như thế này, và tôi thậm chí không nhớ những gì đã xảy ra sau đó.

Trong chuyến trở về, Kỳ Việt tình cờ gặp tổ chức MOC đang chạy riêng, anh bắt gọn.

Liên Hân mang quần áo vào phòng thay đồ và vươn vai.

Biệt thự của anh trai cô mua ở bên ngoài đường vành đai thứ ba của thành phố , không có nhiều người ở, ban đầu đã vội chạy ra khu vực thoáng đãng không có ai quấy rầy. Tuy nhiên, Phong Khải Ninh, Tô Tử Tích, Lâm Lập Phong v.v ... mỗi người mua một cái nhà ở khu vực xung quanh, và thậm chí cả Kỳ Việt đã mua một căn hộ gần đó.

Cả khu này gần như đã trở thành hoa viên bí mật của cô.

Liên Hân bước đến bệ cửa sổ, tất cả biệt thự ở đây đều không gần nhau, thảm cỏ xanh mơn mởn, sườn núi uốn lượn, rừng cây lá thăm thẳm, từ xa có thể nhìn thấy nóc của những ngôi nhà khác.

Sau khi xuống thuyền trong tình trạng mơ hồ, cô đã ngủ cả ngày không thể giải thích được. Sau đó, cô nói riêng với mọi người rằng vì những tổn thương thời thơ ấu và mối quan hệ giữa cha mẹ cô, cô và anh trai tuyệt đối không kết hôn, và cô không muốn trì hoãn người khác, vì vậy cô đã thẳng thắn và lựa chọn ở đó. Chỉ mong gặp gỡ vui vẻ, chia tay yên bình.

Cô thật sự nghĩ như vậy, cô không muốn mất đi kí ức kiếp trước thuộc về cô, cô sẽ không quên, nhưng cô có thể từ bỏ.

Cô yêu cầu hệ thống sử dụng thánh hương để giúp cô để lại gợi ý tâm lý: "Người mà cô đối xử chân thành và chỉ có " hắn '", để cho bọn họ trong tiềm thức kháng cự để phát hiện ra khả năng này. Người ta nói gợi ý tâm lý. mà  nghe nói thánh hương lôi kéo tâm lý ám chỉ là cực kỳ mạnh, tương tự như hướng dẫn máy tính ở mức cao nhất.

Cô nghĩ rằng dù cuối cùng họ có chọn cách quên nhau đi chăng nữa, thì điều đó ít nhất sẽ khiến họ hạnh phúc và hoàn thành tốt cuộc hành trình của mình, mà không bị thương, và đỡ được gánh nặng tâm lý cho cô.

Thế nhưng, chẳng ai chịu hiểu trái tim của cô .  Ngàn vạn lần trực tiếp thô bạo mua một căn nhà gần nhà cô

Vì vậy, Liên Hân có năm hoa viên bí mật, mọi người đều vô cùng tin tưởng rằng họ là tình yêu đích thực của cô, mặc dù anh trai cô một người cổ quái và kì quặc này đang canh giữ bên cạnh  , Nhưng họ đã bí mật liên kết với nhau, lặng lẽ đối mặt với nhau, và ở cạnh như họ mong ước cùng với niềm vui vô bờ bến.
"Đing... Đing..."

Một âm thanh quen thuộc và xa lạ truyền đến từ xa, theo gió, Liên Hân sững sốt.

Cô bất thần tập trung vào nó một lúc.

Xung quanh dường như vẫn yên tĩnh như thường lệ.

Nhưng có một cảm giác da đầu ngứa ran.

Liên Hân quay đầu nhìn xung quanh, sau đó đột nhiên vặn người chạy ra cửa.

Cô mặc bộ đồ ngủ ở nhà, không mặc đồ lót. Cặp vú đầy đặn đung đưa trong bộ đồ ngủ, đôi chân trần bước trên mặt cỏ mềm mại và gọn gàng. Toàn bộ khu biệt thự rộng hàng nghìn mét vuông đều thuộc về nam nhân của cô. Không có người khác nên cô không 'không cần phải lo lắng, nhưng vào lúc này cô thực sự cảm nhận được sự kỳ lạ mà cô ấy đã từng trải qua ...

Một cơn gió thơm bất chợt thổi tới, bò dọc theo cỏ, trườn qua bắp chân cô , vén đuôi tóc cô cho đến khi cái lạnh chạm đọng lại trên gáy cô.

Liên Hân dừng lại.

Trong đầu cô hiện lên cái gì: "Ngươi ... tới lấy đồ ...?"

--Người ngoài hành tinh?

Xung quanh có tiếng sột soạt, không biết là tiếng hát hay là tiếng cọ xát của cỏ, Liên Hân đột nhiên đau sau gáy.

Cô đưa tay ra để giữ vị trí cột sống cổ của mình, nhưng nơi đó vô cùng bóng loáng và không có tổn thương gì.

Một lúc lâu sau, gió ngừng mây nghỉ, mặt trời vẫn còn chiếu rọi nhẹ nhàng ấm áp trên mặt đất, làm khô cỏ xanh mùi thơm lười biếng, bóng cây dưới ánh mặt trời cũng yên lặng.

Điện thoại trong váy bỗng đổ chuông, Liên Hân nhấc máy.

"Ở nhà hoá ngốc sao?"

"Ân , ở đâu." Liên Hân yểu điệu trả lời.

Ta hôm nay trở về."
Nam nhân thấp giọng nói.

"Ngaaa......"

"Đến đây tìm ta ngaaa."

"Được."

Bên kia mỉm cười, Liên Hân cũng cong mắt cười.

Cô đang cầm điện thoại di động, trò chuyện ngọt ngào, nhìn lại nơi vừa bắt nổi gió, liền rời khỏi.

Cô nhớ rằng sẽ có người đến lấy đi con chip còn sót lại trong sống cổ của cô.

Nhưng nó có bị lấy đi không?Cô không biết.

Cũng không quan trọng. Có thể một ngày nào đó, cô sẽ quên đi hệ thống và quá khứ.

Cô trở về phòng bắt đầu chọn cho mình những bộ đồ lót quyến rũ, quan trọng hơn là ăn mặc đẹp để đi gặp người yêu, suy cho cùng thì thế giới này bận rộn lắm, ai cũng bận rộn như vậy, cuộc đời thì ngắn mà tình yêu thì dài.
Vì Liên Hân trân trọng nó rất nhiều và tận hưởng khoảnh khắc này
                                      -HOÀN-

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenFull.Me