Heejake Hoang Tu Nho
riki đem đủ thứ bánh kẹo để trên bàn kèm một ly sữa nóng cho sim jaeyun lót bụng, sau đó cậu vào bếp khuấy khuấy ly cacao nóng cho mình.
chưa được bao lâu điện thoại đã có người gọi đến.
"alo riki, sim jaeyun có chạy qua chỗ mày không đó?" giọng nói vô cùng quen thuộc.
"đang ở bên nhà e-" riki vừa nói vừa quay đầu nhưng thứ cậu nhận lại là bộ bàn ghế gỗ trống không, sim jaeyun lấy hết kẹo và chuồn đi luôn rồi!!!
"...ồ, không còn ở nhà em nữa."
jaeyun trong túi nhét đầy bánh kẹo, chạy trong khu rừng nhỏ cảm thán rằng chỗ ở của thần sylvanius- à không, là của riki, nhiều cây cối quá trời, còn có ong, có bướm, có một vườn hoa oải hương siêu to!
"mình sẽ kêu anh heeseung xây cho mình mười căn nhà trên cây, chiếm hết cái rừng của anh riki luôn!!"
và khi sim jaeyun đang ngồi quan sát đám nấm biết phát sáng dưới gốc cây thì heeseung đã tìm thấy em mất rồi.anh khẽ nheo mắt, một cơn gió nhẹ thổi qua."bắt được rồi.""aaaaaaa anh heeseung thả em raaaaaa!" sim jaeyun giật bắn mình khi bị nhấc bổng khỏi mặt đất."em có biết mình quậy phá tới mức nào không hả?"jaeyun chu chu môi, dụi cái đầu nhỏ vào hõm cổ heeseung, lí nhí. "em chỉ ra ngoài chơi một xíu hoi mò... ở trong lâu đài chán lắm luôn á...""một xíu cũng không được."lee heeseung im lặng một chút."nếu em thực sự mất tích, anh phải làm sao đây?"jaeyun ngước đôi mắt tròn xoe nhìn anh.trong khoảnh khắc ấy, giữa ánh nắng ấm áp và làn gió thơm mùi hoa oải hương, em cảm thấy tim mình như đã biến thành kẹo bông gòn, vừa ngọt ngào lại mềm mại làm sao.jaeyun bật cười khúc khích, từ đang bị nhấc bổng, sim jaeyun đã trèo lên lưng của lee heeseung nũng nịu."em biết lỗi òi, về thôi anh ơiiii!" sau đó chỉ tay tới trước như thể đang chơi trò cướp biển và hải tặc vậy.heeseung thở dài, anh xóc nhẹ người bạn nhỏ lên một chút."bám chắc vào, nếu không anh sẽ thả em xuống dưới trần gian để làm lụng vất vả một ngày!"em bĩu môi, tranh thủ quậy phá heeseung bằng cách nghịch mấy sợi tóc anh."tóc anh mềm quá đi, giống như đám mây lúc nãy khi em qua chỗ anh riki á!"heeseung cười khẽ, đưa tay lên xoa xoa đầu nhóc con. anh không trả lời, chỉ ôm chặt sim jaeyun như thể nếu thả lỏng một chút em sẽ lại nhảy ra khỏi vòng tay anh mà chạy đi chơi tiếp.khi quay về cung điện, jaeyun cuối cùng cũng chịu đứng yên, ngồi chờ lee heeseung lột vỏ quýt đút cho ăn. tay chân chán nản, em vuốt những lọn tóc vướng mắt hộ heeseung, đung đưa chân."heeseungie hiong ơi~""hửm?""mai em có được ra ngoài chơi nữa hông?""bình thường em xin phép anh, dù anh có đồng ý hay không em vẫn trốn đi đó thôi, không phải sao jaeyunie?""hừ... anh suốt ngày chỉ cấm em đi chơi thôi!""được rồi, mai anh sẽ đi cùng em, được chưa hả tiểu hoàng tử?!"
đạt được mục đích, sim jaeyun cười tươi như hoa, làm nắng của vương quốc lại rực rỡ hơn một chút.
"dạa!! em sẽ ngoan mà, hứa đó!!"heeseung không nhịn được mà cười mỉm"em chưa từng ngoan giây nào cả.""nhưng em đáng yêu!!" jaeyun cãi lại."heeseungie phải công nhận em đáng yêu thì mới được bắt em về, hiểu chưa!!"anh cười thành tiếng, cúi người xuống, thì thầm bên tai em."ừm, sim jaeyun là người đáng yêu nhất."Bạn đang đọc truyện trên: TruyenFull.Me