TruyenFull.Me

Heejake Mat Ma Duoi Anh Den

Trong suốt hai tuần sau tai nạn, Heeseung gần như không rời bệnh viện. Anh hoàn thành lịch trình ban ngày, và ngay khi đêm xuống, anh lại chạy đến phòng bệnh của Jake.
Sự chăm sóc của Heeseung vượt xa tình anh em. Anh tự tay đút thức ăn, chỉnh lại gối, và thậm chí còn nằm ngủ trên chiếc ghế sofa chật chội trong phòng để đảm bảo Jake luôn cảm thấy an toàn khi thức giấc.
Jungwon, người đội trưởng luôn quan sát mọi người, bắt đầu nhận ra những điều bất thường.
Một buổi chiều, cả nhóm đến thăm Jake. Khi mọi người đang hào hứng kể chuyện về sân khấu mới, Jungwon quan sát Heeseung và Jake.
"Này, tay của Jakey có đỡ hơn không?" Sunghoon hỏi, cố gắng chạm vào cánh tay bó bột của Jake.
Jake nhăn mặt vì đau, chưa kịp phản ứng thì Heeseung đã nhanh chóng đặt tay anh lên vai Jake, ngăn Sunghoon lại.
"Đừng chạm vào em ấy, Sunghoon-ah," Heeseung nói, giọng anh sắc lạnh hơn bình thường, sự bảo vệ lộ rõ. "Tay Jakey vẫn đang rất nhạy cảm."
Jungwon chú ý thấy cách Heeseung nói "em ấy" chứ không phải "cậu ấy" (là cách thân mật hơn mà Heeseung thường dùng với Jake) một cách nghiêm túc, và ánh mắt anh hướng về Jake không phải là của một người anh cả lo lắng, mà là của một người yêu đang chịu đựng nỗi đau thay người mình yêu.
Sau đó, khi Jungwon giúp Jake lấy một chai nước từ tủ lạnh nhỏ trong phòng, anh vô tình làm rơi chiếc áo hoodie đen mà Jake đang đắp. Chiếc áo đó quen thuộc một cách đáng ngờ.
"Cậu làm gì mà cứ mang cái áo này theo hoài thế?" Jungwon hỏi Jake.
Jake giật mình. "À... nó... nó ấm."
Jungwon không nói gì, nhưng anh nhớ lại chiếc áo này đã từng được Sunoo nhắc đến trước đây. Và anh cũng nhớ rằng, chiếc áo này quá rộng, và Heeseung mới là người thường xuyên mặc một chiếc y hệt như thế.
Đêm đó, Jungwon quyết định đối chất với Jay. Họ đang cùng nhau dọn dẹp phòng khách.
"Jay-hyung," Jungwon bắt đầu, giọng anh nghiêm túc. "Anh có thấy Heeseung-hyung và Jakey-hyung có gì đó khác lạ không?"
Jay đang lau bàn, tay anh dừng lại giữa chừng. Anh biết điều này sớm muộn gì cũng sẽ xảy ra. Anh quay lại, ánh mắt mệt mỏi. "Khác lạ thế nào?"
"Họ quá... dính lấy nhau," Jungwon nói, nhấn mạnh. "Sự chăm sóc của Heeseung-hyung không phải của một người anh. Nó là sự ám ảnh. Em thấy anh ấy không chớp mắt nhìn Jakey ngủ, và cách anh ấy ghen khi Sunghoon-hyung chạm vào tay Jakey. Và còn chiếc áo hoodie nữa."
Jay thở dài, biết mình không thể lừa dối Jungwon. Jungwon là đội trưởng, người gánh vác trách nhiệm lớn nhất.
"Em đúng, Jungwon-ah," Jay thì thầm, thừa nhận. "Họ đang hẹn hò. Và em là người thứ ba biết về bí mật này."
Jungwon lùi lại, khuôn mặt cậu trắng bệch. "Anh đang đùa em đấy à? Trong thời điểm này?"
"Không đùa," Jay đáp, giọng anh trầm xuống. "Họ yêu nhau thật lòng. Anh đã cố gắng giữ bí mật này để bảo vệ họ, và bảo vệ nhóm. Em biết nó nguy hiểm đến mức nào."
Jungwon ôm đầu, cảm thấy thế giới như sụp đổ. Anh là đội trưởng, người có trách nhiệm giữ cho nhóm ổn định. Mối quan hệ này là một quả bom hẹn giờ.
"Anh sẽ không nói với ai. Em là đội trưởng, anh sẽ để em quyết định," Jay nói, trao lại trách nhiệm nặng nề cho Jungwon.
Jungwon nhìn Jay, ánh mắt đầy mâu thuẫn. Anh yêu các thành viên, anh muốn họ hạnh phúc. Nhưng anh cũng là người phải chịu trách nhiệm về hợp đồng, về sự nghiệp của sáu thành viên còn lại.
"Em không thể để nó tiếp diễn," Jungwon nói, giọng anh run rẩy. "Đây là sự nghiệp của chúng ta. Em... em phải nói chuyện với Heeseung-hyung."
Sáng hôm sau, Jungwon gặp Heeseung trong phòng thu âm, nơi Heeseung đang tập luyện nốt cao một mình.
"Em muốn nói chuyện với anh, Hyung," Jungwon nói, không vòng vo.
Heeseung nhìn thấy sự kiên quyết và nỗi đau trong mắt Jungwon. Anh biết cuộc đối đầu này còn khó khăn hơn với Jay.
"Về Jakey, đúng không?" Heeseung hỏi, buông mic xuống.
"Vâng. Về Jakey. Về cái bí mật đó," Jungwon nói, giọng điệu của đội trưởng đã thay thế hoàn toàn giọng của một người em. "Em yêu cả hai anh, nhưng em không thể để mối quan hệ này hủy hoại chúng ta. Đây là hành động ích kỷ, Hyung. Nó đang đặt tất cả chúng ta vào nguy hiểm."
Heeseung im lặng một lúc. "Em nghĩ anh không biết điều đó sao, Jungwon? Anh đã cố gắng. Nhưng anh không thể sống thiếu em ấy."
"Không thể sống thiếu nhau sao?" Jungwon bật khóc, giận dữ. "Thế còn sự nghiệp của bảy người chúng ta thì sao? Còn những người hâm mộ đã tin tưởng chúng ta thì sao? Nếu anh muốn yêu, anh phải chọn. Giữa Jakey và ENHYPEN."
Lời nói của Jungwon như lưỡi dao đâm thẳng vào tim Heeseung. Anh đứng đó, run rẩy, đối mặt với sự lựa chọn không thể nào tàn nhẫn hơn. Anh biết, Jungwon hoàn toàn đúng.

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenFull.Me