Heejake Mat Ma Duoi Anh Den
Bên ngoài, cơn mưa đã dịu đi, chỉ còn tiếng tí tách đều đặn. Bên trong phòng, sự cuồng nhiệt giữa Heeseung và Jake dần lắng xuống, thay thế bằng một bầu không khí thân mật, tĩnh lặng.
Heeseung nằm nghiêng, chống đầu lên tay, nhìn chằm chằm vào Jake – người đang nằm cuộn mình trong vòng tay anh, hơi thở đều đặn và khuôn mặt đỏ ửng vì những cảm xúc vừa trải qua. Jake đưa tay vẽ những vòng tròn vô định trên cơ ngực săn chắc của Heeseung.
"Anh không nghĩ đêm nay lại đi xa đến thế," Heeseung khẽ nói, giọng anh vẫn còn khàn.
Jake ngước nhìn lên, đôi mắt anh lấp lánh như chứa đựng cả ngàn lời muốn nói. "Em cũng không nghĩ vậy. Nhưng... em không hối hận."
Heeseung mỉm cười, nghiêng người hôn nhẹ lên trán Jake. Đó là một nụ hôn của sự che chở, hoàn toàn khác với những nụ hôn cháy bỏng trước đó.
"Anh cũng vậy," Heeseung thừa nhận. Anh nắm lấy tay Jake, đan chặt những ngón tay vào nhau. "Anh đã luôn muốn nói điều này, nhưng lại sợ làm mọi thứ trở nên phức tạp."
Anh dừng lại, lấy hết can đảm. "Anh yêu em, Jaeyun-ah. Không chỉ là tình bạn, hay tình cảm anh em trong nhóm. Anh yêu em."
Jake im lặng. Cậu nhổm dậy một chút, nhìn thẳng vào Heeseung, khuôn mặt anh hiện rõ sự chân thành. Nước mắt bắt đầu đọng lại trong khóe mắt Jake.
"Em tưởng... chỉ có mình em cảm thấy như vậy," Jake nghẹn ngào. "Em sợ mọi người biết, sợ làm anh khó xử... Em yêu anh, Hyung."
Cả hai trao nhau một nụ hôn nhẹ nhàng, nhưng mang sức nặng của hàng tháng trời kìm nén và thấu hiểu. Nó là lời hứa thầm lặng rằng từ giờ, họ sẽ cùng nhau đối mặt với mọi thứ.
Heeseung siết chặt Jake vào lòng. "Ngủ đi, em yêu. Sáng mai chúng ta sẽ phải bàn bạc về chuyện này. Nhưng đêm nay, cứ để anh ôm em như thế này thôi."
Jake ngoan ngoãn tựa đầu vào hõm vai Heeseung. Anh có thể nghe thấy nhịp tim ổn định của Heeseung, và nó trở thành liều thuốc an thần tuyệt vời nhất. Cảm giác được yêu thương và chấp nhận hoàn toàn là thứ mà Jake chưa bao giờ nghĩ mình sẽ có được.
Ngoài kia, thành phố đã chìm vào giấc ngủ. Căn phòng ký túc xá yên tĩnh trở lại, chỉ còn hơi thở đều đặn của hai người con trai đang ôm nhau dưới chiếc chăn bông. Một chương mới trong câu chuyện của HeeJake đã chính thức bắt đầu, đầy rẫy sự thân mật, ranh giới mờ ảo, và tình yêu thực sự.——Ánh nắng ban mai len lỏi qua rèm cửa, đánh thức Jake. Anh chớp mắt, cơ thể nặng trĩu nhưng tâm trí lại nhẹ tênh. Anh nhận ra mình đang nằm gọn trong vòng tay của Heeseung, và cả hai đều không mặc gì ngoài chiếc chăn bông phủ hờ.
Heeseung vẫn đang ngủ say, mái tóc rũ xuống trán. Jake nhẹ nhàng đưa tay lên, vuốt ve khuôn mặt Heeseung, chạm vào chiếc mũi cao và đôi môi đã sưng mọng vì những nụ hôn đêm qua. Anh mỉm cười, cảm giác hạnh phúc dâng trào.
Đột nhiên, tiếng chuông báo thức của Heeseung vang lên chói tai.
Reng! Reng!
Heeseung bật dậy ngay lập tức, vẻ mặt chuyên nghiệp thường thấy đã trở lại, nhưng sau đó anh quay sang nhìn Jake. Khuôn mặt anh thoáng chút bối rối, sau đó là sự dịu dàng và lo lắng.
"Anh xin lỗi, em ngủ ngon không?" Heeseung hỏi, giọng thì thầm. Anh nhanh chóng hôn nhẹ lên trán Jake.
"Ngủ rất ngon, Hyung," Jake đáp, cố gắng ngồi dậy.
Heeseung nắm lấy tay Jake, kéo anh lại gần. "Nghe này, chúng ta cần phải cẩn thận. Không ai được phép biết chuyện này, kể cả các thành viên khác."
Jake gật đầu, hiểu rõ sự nghiêm trọng của vấn đề. Mối quan hệ của họ không chỉ ảnh hưởng đến cá nhân họ mà còn đến cả nhóm. "Em hiểu. Bí mật của chúng ta."
"Đúng vậy. Bí mật của chúng ta," Heeseung khẳng định, siết chặt tay Jake như một lời thề.
Anh đứng dậy, nhanh chóng mặc quần áo và vội vã ra khỏi phòng tắm để tránh bị nghi ngờ. Jake cũng vội vàng mặc lại chiếc áo thun và quần ngủ của mình, cố gắng sắp xếp lại giường ngủ sao cho trông bình thường nhất.
Khi Jake bước ra khỏi phòng, anh thấy Jay đang ngồi ở bàn ăn, nghịch điện thoại.
"Chào buổi sáng, Jakey," Jay chào, mắt không rời màn hình. "Mắt cậu sưng thế? Tối qua lại cày game à?"
Jake giật mình, vội đưa tay chạm vào mắt. "À... không, tớ chỉ khó ngủ thôi."
Anh biết mình phải giả vờ hoàn hảo. Đây là khởi đầu của một bí mật lớn, một bí mật sẽ định hình mọi tương tác của họ từ nay về sau. Jake thoáng nhìn về phía Heeseung, người đang cười nói với Jungwon. Anh thấy ánh mắt Heeseung tìm kiếm mình, một tia sáng thâm tình và riêng tư lướt qua, rồi biến mất ngay lập tức.
Bí mật này... sẽ khó khăn đây.
Heeseung nằm nghiêng, chống đầu lên tay, nhìn chằm chằm vào Jake – người đang nằm cuộn mình trong vòng tay anh, hơi thở đều đặn và khuôn mặt đỏ ửng vì những cảm xúc vừa trải qua. Jake đưa tay vẽ những vòng tròn vô định trên cơ ngực săn chắc của Heeseung.
"Anh không nghĩ đêm nay lại đi xa đến thế," Heeseung khẽ nói, giọng anh vẫn còn khàn.
Jake ngước nhìn lên, đôi mắt anh lấp lánh như chứa đựng cả ngàn lời muốn nói. "Em cũng không nghĩ vậy. Nhưng... em không hối hận."
Heeseung mỉm cười, nghiêng người hôn nhẹ lên trán Jake. Đó là một nụ hôn của sự che chở, hoàn toàn khác với những nụ hôn cháy bỏng trước đó.
"Anh cũng vậy," Heeseung thừa nhận. Anh nắm lấy tay Jake, đan chặt những ngón tay vào nhau. "Anh đã luôn muốn nói điều này, nhưng lại sợ làm mọi thứ trở nên phức tạp."
Anh dừng lại, lấy hết can đảm. "Anh yêu em, Jaeyun-ah. Không chỉ là tình bạn, hay tình cảm anh em trong nhóm. Anh yêu em."
Jake im lặng. Cậu nhổm dậy một chút, nhìn thẳng vào Heeseung, khuôn mặt anh hiện rõ sự chân thành. Nước mắt bắt đầu đọng lại trong khóe mắt Jake.
"Em tưởng... chỉ có mình em cảm thấy như vậy," Jake nghẹn ngào. "Em sợ mọi người biết, sợ làm anh khó xử... Em yêu anh, Hyung."
Cả hai trao nhau một nụ hôn nhẹ nhàng, nhưng mang sức nặng của hàng tháng trời kìm nén và thấu hiểu. Nó là lời hứa thầm lặng rằng từ giờ, họ sẽ cùng nhau đối mặt với mọi thứ.
Heeseung siết chặt Jake vào lòng. "Ngủ đi, em yêu. Sáng mai chúng ta sẽ phải bàn bạc về chuyện này. Nhưng đêm nay, cứ để anh ôm em như thế này thôi."
Jake ngoan ngoãn tựa đầu vào hõm vai Heeseung. Anh có thể nghe thấy nhịp tim ổn định của Heeseung, và nó trở thành liều thuốc an thần tuyệt vời nhất. Cảm giác được yêu thương và chấp nhận hoàn toàn là thứ mà Jake chưa bao giờ nghĩ mình sẽ có được.
Ngoài kia, thành phố đã chìm vào giấc ngủ. Căn phòng ký túc xá yên tĩnh trở lại, chỉ còn hơi thở đều đặn của hai người con trai đang ôm nhau dưới chiếc chăn bông. Một chương mới trong câu chuyện của HeeJake đã chính thức bắt đầu, đầy rẫy sự thân mật, ranh giới mờ ảo, và tình yêu thực sự.——Ánh nắng ban mai len lỏi qua rèm cửa, đánh thức Jake. Anh chớp mắt, cơ thể nặng trĩu nhưng tâm trí lại nhẹ tênh. Anh nhận ra mình đang nằm gọn trong vòng tay của Heeseung, và cả hai đều không mặc gì ngoài chiếc chăn bông phủ hờ.
Heeseung vẫn đang ngủ say, mái tóc rũ xuống trán. Jake nhẹ nhàng đưa tay lên, vuốt ve khuôn mặt Heeseung, chạm vào chiếc mũi cao và đôi môi đã sưng mọng vì những nụ hôn đêm qua. Anh mỉm cười, cảm giác hạnh phúc dâng trào.
Đột nhiên, tiếng chuông báo thức của Heeseung vang lên chói tai.
Reng! Reng!
Heeseung bật dậy ngay lập tức, vẻ mặt chuyên nghiệp thường thấy đã trở lại, nhưng sau đó anh quay sang nhìn Jake. Khuôn mặt anh thoáng chút bối rối, sau đó là sự dịu dàng và lo lắng.
"Anh xin lỗi, em ngủ ngon không?" Heeseung hỏi, giọng thì thầm. Anh nhanh chóng hôn nhẹ lên trán Jake.
"Ngủ rất ngon, Hyung," Jake đáp, cố gắng ngồi dậy.
Heeseung nắm lấy tay Jake, kéo anh lại gần. "Nghe này, chúng ta cần phải cẩn thận. Không ai được phép biết chuyện này, kể cả các thành viên khác."
Jake gật đầu, hiểu rõ sự nghiêm trọng của vấn đề. Mối quan hệ của họ không chỉ ảnh hưởng đến cá nhân họ mà còn đến cả nhóm. "Em hiểu. Bí mật của chúng ta."
"Đúng vậy. Bí mật của chúng ta," Heeseung khẳng định, siết chặt tay Jake như một lời thề.
Anh đứng dậy, nhanh chóng mặc quần áo và vội vã ra khỏi phòng tắm để tránh bị nghi ngờ. Jake cũng vội vàng mặc lại chiếc áo thun và quần ngủ của mình, cố gắng sắp xếp lại giường ngủ sao cho trông bình thường nhất.
Khi Jake bước ra khỏi phòng, anh thấy Jay đang ngồi ở bàn ăn, nghịch điện thoại.
"Chào buổi sáng, Jakey," Jay chào, mắt không rời màn hình. "Mắt cậu sưng thế? Tối qua lại cày game à?"
Jake giật mình, vội đưa tay chạm vào mắt. "À... không, tớ chỉ khó ngủ thôi."
Anh biết mình phải giả vờ hoàn hảo. Đây là khởi đầu của một bí mật lớn, một bí mật sẽ định hình mọi tương tác của họ từ nay về sau. Jake thoáng nhìn về phía Heeseung, người đang cười nói với Jungwon. Anh thấy ánh mắt Heeseung tìm kiếm mình, một tia sáng thâm tình và riêng tư lướt qua, rồi biến mất ngay lập tức.
Bí mật này... sẽ khó khăn đây.
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenFull.Me