8
Áp lực cho lần trở lại của ENHYPEN là cực kỳ lớn. Ca khúc chủ đề mới đòi hỏi vũ đạo phức tạp và cảm xúc mãnh liệt. Đỉnh điểm là buổi biểu diễn đầu tiên trên một sân khấu âm nhạc hàng tuần. Hàng ngàn ánh đèn và hàng triệu cặp mắt đang dõi theo họ.
Heeseung đứng ở vị trí trung tâm, Jake ngay phía sau anh. Cả hai đều căng thẳng, nhưng không phải vì sợ hãi buổi biểu diễn. Họ căng thẳng vì ngôn ngữ cơ thể của nhau, vì những cảm xúc bị dồn nén có nguy cơ bùng nổ ngay trên sân khấu.
Jay đã đứng ngay bên cạnh họ trước khi màn đêm buông xuống. Anh liếc nhìn Heeseung, sau đó chuyển sang Jake, ánh mắt như muốn nhắc nhở: Hãy cẩn thận.
Khi nhạc nổi lên, họ lột xác. Họ trở thành những nghệ sĩ chuyên nghiệp, hoàn hảo trong từng chuyển động. Vũ đạo của ca khúc mới có một đoạn tiếp xúc gần giữa Heeseung và Jake, nơi Heeseung phải ôm Jake từ phía sau, hoặc Jake phải trượt tay lên vai Heeseung. Những động tác này được dàn dựng để thể hiện tình bạn thân thiết, nhưng đối với họ, đó là những cái chạm riêng tư nhất bị thế giới nhìn thấy.
Đến đoạn điệp khúc cao trào, nơi Heeseung thể hiện nốt cao đầy nội lực, Jake ở ngay phía sau anh, tay đặt lên lưng Heeseung. Ánh đèn sân khấu làm mồ hôi trên lưng Heeseung lấp lánh. Jake cảm nhận được sự căng cứng dưới lòng bàn tay anh, biết Heeseung đang dồn hết tâm trí và cảm xúc vào từng câu hát.
Trong khoảnh khắc đó, Jake không thể kìm nén được nữa. Anh không chỉ chạm vào theo kịch bản. Ngón tay cái của anh nhẹ nhàng vuốt ve vùng lưng dưới của Heeseung, một cử chỉ vô cùng nhỏ bé, nhanh chóng, nhưng lại mang một ý nghĩa tình yêu sâu sắc. Đó là lời thì thầm không lời: Em ở đây, Hyung. Anh làm tốt lắm.
Heeseung cảm nhận được cái chạm đó, ngay giữa màn biểu diễn quan trọng nhất. Một luồng điện chạy dọc sống lưng anh. Anh giật mình, nốt cao của anh trở nên mạnh mẽ hơn, đầy cảm xúc hơn bao giờ hết, như thể năng lượng từ Jake đã tiếp thêm sức mạnh cho anh. Ánh mắt anh thoáng nhìn qua camera, nơi anh biết Jake đang nhìn anh.
Sau đó, đến đoạn chuyển tiếp, Jake phải nhảy lùi lại phía sau Heeseung. Trong một tích tắc ngắn ngủi, khi họ lướt qua nhau, Heeseung bất ngờ nắm chặt lấy cổ tay Jake, siết mạnh một cái, rồi buông ra ngay lập tức, hoàn toàn đồng bộ với nhịp điệu.
Đó là một hành động liều lĩnh và nguy hiểm. Không ai trong đội ngũ quản lý hay biên đạo múa có thể nhận ra, nhưng đó là cách họ trao đổi tình cảm dưới áp lực.
Khi buổi biểu diễn kết thúc, họ đứng cùng nhau, thở dốc và cúi chào. Heeseung, người thường rất nhanh chóng lấy lại bình tĩnh, lại nghiêng người về phía Jake một chút, trán chạm nhẹ vào vai anh, chỉ trong một giây.
Về đến phòng thay đồ, không khí giữa họ gần như bùng nổ.
"Anh đã làm gì thế? Anh đã nắm tay em trên sân khấu!" Jake vừa nói vừa cố gắng kéo dây kéo trang phục biểu diễn xuống.
Heeseung bước tới, đẩy Jake vào tường và đặt tay lên hai bên vai Jake. Mắt anh rực cháy. "Em mới là người làm gì! Cái vuốt ve đó... Em biết anh gần như không thể giữ nốt cao được không? Nó quá ám ảnh, Jakey."
Anh nghiêng đầu, hôn nhanh và dứt khoát lên môi Jake. Đó là một nụ hôn gấp gáp, mặn mòi vì mồ hôi và phấn khích.
"Em xin lỗi," Jake hổn hển. "Nhưng em thấy anh đang căng thẳng quá. Em chỉ muốn anh biết em ở ngay sau anh thôi."
"Thế thì lần sau đừng làm điều đó ở nơi công cộng, được không? Nó quá nguy hiểm," Heeseung nói, nhưng giọng anh không hề có ý trách móc. Anh chỉ đơn thuần muốn nhiều hơn. Anh ôm lấy Jake thật chặt, ghì khuôn mặt anh vào hõm cổ Jake. "Anh tự hào về em, Jakey. Và anh yêu em, đồ ngốc liều lĩnh này."
Jay, người đang vào phòng thay đồ cùng Sunghoon, nhìn thấy cảnh tượng đó qua khe cửa và khẽ thở dài. May mắn là Sunghoon đang nói chuyện điện thoại. Jay nhanh chóng đi vào, đặt tay lên vai Heeseung.
"Anh cả, Quản lý Kim đang gọi anh ra ngoài," Jay nói lớn, tạo ra một rào cản âm thanh và vật lý cho họ. Anh trao cho Heeseung một cái nháy mắt bí mật.
Heeseung hiểu. Anh chỉnh trang lại trang phục, nhìn Jake lần cuối, ánh mắt hứa hẹn cho đêm nay sẽ là sự trừng phạt ngọt ngào cho sự liều lĩnh trên sân khấu.
Bí mật của họ đã vượt qua được ánh đèn chói lòa.
Heeseung đứng ở vị trí trung tâm, Jake ngay phía sau anh. Cả hai đều căng thẳng, nhưng không phải vì sợ hãi buổi biểu diễn. Họ căng thẳng vì ngôn ngữ cơ thể của nhau, vì những cảm xúc bị dồn nén có nguy cơ bùng nổ ngay trên sân khấu.
Jay đã đứng ngay bên cạnh họ trước khi màn đêm buông xuống. Anh liếc nhìn Heeseung, sau đó chuyển sang Jake, ánh mắt như muốn nhắc nhở: Hãy cẩn thận.
Khi nhạc nổi lên, họ lột xác. Họ trở thành những nghệ sĩ chuyên nghiệp, hoàn hảo trong từng chuyển động. Vũ đạo của ca khúc mới có một đoạn tiếp xúc gần giữa Heeseung và Jake, nơi Heeseung phải ôm Jake từ phía sau, hoặc Jake phải trượt tay lên vai Heeseung. Những động tác này được dàn dựng để thể hiện tình bạn thân thiết, nhưng đối với họ, đó là những cái chạm riêng tư nhất bị thế giới nhìn thấy.
Đến đoạn điệp khúc cao trào, nơi Heeseung thể hiện nốt cao đầy nội lực, Jake ở ngay phía sau anh, tay đặt lên lưng Heeseung. Ánh đèn sân khấu làm mồ hôi trên lưng Heeseung lấp lánh. Jake cảm nhận được sự căng cứng dưới lòng bàn tay anh, biết Heeseung đang dồn hết tâm trí và cảm xúc vào từng câu hát.
Trong khoảnh khắc đó, Jake không thể kìm nén được nữa. Anh không chỉ chạm vào theo kịch bản. Ngón tay cái của anh nhẹ nhàng vuốt ve vùng lưng dưới của Heeseung, một cử chỉ vô cùng nhỏ bé, nhanh chóng, nhưng lại mang một ý nghĩa tình yêu sâu sắc. Đó là lời thì thầm không lời: Em ở đây, Hyung. Anh làm tốt lắm.
Heeseung cảm nhận được cái chạm đó, ngay giữa màn biểu diễn quan trọng nhất. Một luồng điện chạy dọc sống lưng anh. Anh giật mình, nốt cao của anh trở nên mạnh mẽ hơn, đầy cảm xúc hơn bao giờ hết, như thể năng lượng từ Jake đã tiếp thêm sức mạnh cho anh. Ánh mắt anh thoáng nhìn qua camera, nơi anh biết Jake đang nhìn anh.
Sau đó, đến đoạn chuyển tiếp, Jake phải nhảy lùi lại phía sau Heeseung. Trong một tích tắc ngắn ngủi, khi họ lướt qua nhau, Heeseung bất ngờ nắm chặt lấy cổ tay Jake, siết mạnh một cái, rồi buông ra ngay lập tức, hoàn toàn đồng bộ với nhịp điệu.
Đó là một hành động liều lĩnh và nguy hiểm. Không ai trong đội ngũ quản lý hay biên đạo múa có thể nhận ra, nhưng đó là cách họ trao đổi tình cảm dưới áp lực.
Khi buổi biểu diễn kết thúc, họ đứng cùng nhau, thở dốc và cúi chào. Heeseung, người thường rất nhanh chóng lấy lại bình tĩnh, lại nghiêng người về phía Jake một chút, trán chạm nhẹ vào vai anh, chỉ trong một giây.
Về đến phòng thay đồ, không khí giữa họ gần như bùng nổ.
"Anh đã làm gì thế? Anh đã nắm tay em trên sân khấu!" Jake vừa nói vừa cố gắng kéo dây kéo trang phục biểu diễn xuống.
Heeseung bước tới, đẩy Jake vào tường và đặt tay lên hai bên vai Jake. Mắt anh rực cháy. "Em mới là người làm gì! Cái vuốt ve đó... Em biết anh gần như không thể giữ nốt cao được không? Nó quá ám ảnh, Jakey."
Anh nghiêng đầu, hôn nhanh và dứt khoát lên môi Jake. Đó là một nụ hôn gấp gáp, mặn mòi vì mồ hôi và phấn khích.
"Em xin lỗi," Jake hổn hển. "Nhưng em thấy anh đang căng thẳng quá. Em chỉ muốn anh biết em ở ngay sau anh thôi."
"Thế thì lần sau đừng làm điều đó ở nơi công cộng, được không? Nó quá nguy hiểm," Heeseung nói, nhưng giọng anh không hề có ý trách móc. Anh chỉ đơn thuần muốn nhiều hơn. Anh ôm lấy Jake thật chặt, ghì khuôn mặt anh vào hõm cổ Jake. "Anh tự hào về em, Jakey. Và anh yêu em, đồ ngốc liều lĩnh này."
Jay, người đang vào phòng thay đồ cùng Sunghoon, nhìn thấy cảnh tượng đó qua khe cửa và khẽ thở dài. May mắn là Sunghoon đang nói chuyện điện thoại. Jay nhanh chóng đi vào, đặt tay lên vai Heeseung.
"Anh cả, Quản lý Kim đang gọi anh ra ngoài," Jay nói lớn, tạo ra một rào cản âm thanh và vật lý cho họ. Anh trao cho Heeseung một cái nháy mắt bí mật.
Heeseung hiểu. Anh chỉnh trang lại trang phục, nhìn Jake lần cuối, ánh mắt hứa hẹn cho đêm nay sẽ là sự trừng phạt ngọt ngào cho sự liều lĩnh trên sân khấu.
Bí mật của họ đã vượt qua được ánh đèn chói lòa.
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenFull.Me