Hem Nho Co To Va Cau
Sáng hôm sau, ánh nắng yếu ớt len lõi qua từng khe cửa phòng, bên ngoài là những tiếng xe máy đang chạy trong con hẻm nhỏ.
Đinh An đeo vội balo lên vai, nhét tai nghe vào tai rồi rời khỏi phòng. Cậu lặng lẽ bước ra khỏi cổng và đi đến trường, một ngày đi học nữa lại bắt đầu.Trường học cách nhà cậu không xa, chỉ độ khoảng mười phút đi bộ. Đinh An đi vào cổng trường, bước trên dãy hành lang dài và đi thẳng vào lớp học. Vừa bước vào lớp, cậu thấy tên bạn thân của cậu—Nhật Minh— đang gọi cậu ríu rít ở trong. "Ê An, vào đây lẹ coi!" Đinh An nghiêng đầu, nhíu mày, trong đầu suy nghĩ: "Có chuyện gì mà nó kêu mình gấp dữ vậy nhỉ?"Cậu đi thẳng đến bàn của mình ở tổ hai ngay giữa lớp, chỗ ngồi của Đinh An và Nhật Minh nằm ở cuối tổ. Cậu bắt đầu ngồi xuống, tay quăng chiếc balo xuống mặt ghế. Nhật Minh quay sang vỗ vai Đinh An và nói: "Ê tin hot, lớp mình có học sinh mới chuyển vào á."Đinh An nhún vai, miệng lẩm bẩm."Ừ, rồi sao?""Nghe nói học giỏi lắm, top 1 học sinh giỏi toán quốc gia hay gì luôn á!""Ừ kệ nó chứ, liên quan gì tới tao." Đinh An vừa dứt lời, một bóng người cao gầy bước thẳng vào lớp của cậu. Những học sinh khác xôn xao và bắt đầu thì thầm với nhau.
Đinh An sững sờ một lúc. Tay cậu dụi mắt vài lần xem coi bản thân cậu đang có nhìn lầm không...Sau khi nhìn lại thì quả là không sai.Là cậu ta!Cái người lạ mặt vừa mới xuất hiện trong xóm cậu và làm rơi ổ bánh mì của cậu.Ngay sau đó, cô chủ nhiệm của lớp bước vào, Cô và học sinh mới đứng trên bục giảng giữa lớp. Cả lớp ở dưới bắt đầu im lặng, mắt đồng loạt quan sát phía trên.Cô giáo nhìn qua học sinh mới và nói:"chào mấy đứa, hôm nay lớp mình có học sinh mới chuyển đến, bạn này là Huỳnh Thanh Đăng, bạn ấy vừa chuyển vào nên có khó khăn gì mấy đứa giúp đỡ Đăng nhé."Thanh Đăng đứng trên bục giảng quan sát một lúc, mắt anh bỗng liếc sang về phía bàn mà Đinh An đang ngồi và khẽ cười nhẹ. Đinh An thoáng giật mình và quay mặt sang chỗ khác. Nhật Minh thấy bạn mình lạ, bèn quay sang hỏi nhỏ vào tai Đinh An."Ê, tự nhiên tao thấy thằng đó nhìn về phía bàn mình rồi cười, mày quen nó hả?" Đinh An giọng hơi gắt đáp lại."Quen cái đéo gì, chắc mày nhìn lộn rồi đó thằng quỷ."Nhật Minh hơi giật mình vì thái độ của Đinh An, nhưng sau đó cậu cũng mặc kệ.Thanh Đăng ở trên cũng bắt đầu giới thiệu bản thân một chút. "Chào mọi người nha...Cũng như cô giáo nói lúc nãy, tui tên là Thanh Đăng. Tui vừa mới chuyển sang ở gần đây, nhà tui đối diện với nhà của Đinh An. Mong được mọi người giúp đỡ."Sau lời giới thiệu bất ngờ của Thanh Đăng, cả lớp bắt đầu "ồ" lên, ánh mắt tò mò đồng loạt quay về phía bàn của Đinh An.Đinh An tức khắc nhíu mày, gục mặt xuống bàn, tay đấm vào đùi của chính mình. Nhật Minh đẩy nhẹ cùi chỏ của cậu, miệng cười khúc khích: "Hé hé, vậy mà nói không quen đó hả? Thằng đó nó khai luôn rồi kìa."Đinh An nghiến răng ken két, chửi thầm trong đầu: "Mẹ nó thằng này, câm miệng chó lại dùm cái..."Cô chủ nhiệm mỉm cười, chỉ tay về phía cuối lớp:"Em ngồi tạm ở bàn trống, ngay cửa sau cuối lớp nha."Thanh đăng gật đầu và đi về phía chỗ cô giáo vừa nói. Khi đi ngang bàn của Đinh An, anh khẽ liếc nhìn cậu vẫn đang nằm gục mặt dưới bàn, ánh mắt cong nhẹ và miệng mang một nụ cười nhạt.Buổi học đầu tiên của Thanh Đăng sau đó cũng diễn ra bình thường, anh ngồi một mình, lặng lẽ lật từng trang sách. Đinh An thỉnh thoảng cũng liếc nhìn cái tên người mới ở bàn bên, nhưng sau đó cũng lơ đi và chú tâm vào bài vở.Bầu không khí có chút oi ả của buổi trưa Sài Gòn. Cái nắng gắt len lỏi qua từng ô cửa sổ lớp học, hắt xuống sàn những vệt sáng loang lổ. Cả lớp uể oải, tiếng quạt máy quay đều đều như ru người ta vào cơn buồn ngủ. Tiếng chuông báo hiệu tan học vang lên, kéo theo tiếng ghế xê dịch lạo xạo khắp phòng. Đinh An đứng bật dậy, vội vã nhét sách vở vào balo, rồi cùng thằng bạn thân rảo bước ra khỏi lớp.Không khí buổi trưa ngoài sân trường nóng bức đến ngột ngạt. Từng nhóm học sinh tụ tập ở bãi xe, áo đồng phục ướt đẫm mồ hôi dưới cái nắng như đổ lửa.Đinh An và Nhật Minh đi theo dọc hành lang và rời khỏi cổng. Cả hai vừa đi vừa nheo mắt vì cái nắng chói chang giữa trưa, tay cố gắng đưa lên che chắn hết mức có thể.Nhật Minh đi bên cạnh cậu, vừa đi vừa luyên thuyên mấy chuyện tào lao ở lớp khác cho cậu nghe. Khi hai đứa chuẩn bị băng qua đường thì bất giác, Đinh An thấy một hình bóng quen thuộc đang đứng dưới bóng râm gốc cây ở gần đó.Thanh Đăng.Đinh An hơi khựng lại, liếc nhìn Thanh Đăng một cái. Gần như lập tức, Thanh Đăng ngoảnh mặt lên và nhìn về phía Đinh An. Ánh mắt của hai người bất chợt giao nhau, Thanh Đăng nhoẻn miệng cười, tay vẫy chào Đinh An.Đinh An giật mình quay mặt sang chỗ khác, cậu nhíu mày. Miệng lẫm bẫm vài câu: "Mắc cái giống gì mà thằng đó cười quài vậy trời..."Nhật Minh kế bên nghe thấy, phá lên cười: "Ê, thằng đó thích mày hả? Sáng giờ tao thấy nó nhìn mày rồi cười dịu dàng các thứ suốt luôn á hahahaha!""Xàm!" Đinh An trả lời cộc lốc, mặt lơ đi chỗ khác, nhưng tai thì đỏ bừng lúc nào chẳng hay.Hai đứa nhanh chóng lẫn vào đám đông đang vội vã tìm đường về nhà, để lại Thanh Đăng vẫn đứng đó, ánh mắt dõi theo một cách kín đáo.Chiều tối, ánh nắng cuối cùng trong ngày hoàn toàn tắt dần. Trong căn phòng ở tầng một, Đinh An đã chợp mắt được một lúc thì tiếng anh trai dưới bếp vọng lên gọi cậu: "An ơi! xuống cơm nước nè đừng ngủ nữa!"Đinh An uể oải, gật gù ngồi dậy. Chân bước chậm rãi xuống cầu thang, tay xoa nhẹ mái tóc. Vừa bước vào cửa bếp thì cậu chợt khựng lại khi bắt gặp một khuôn mặt quen thuộc—lại là thằng Thanh Đăng vừa gặp trên lớp lúc sáng.Thanh Đăng đang phụ anh trai của Đinh An dọn chén đũa lên bàn để ăn cơm. Hai mắt của Đinh An nheo lại nhìn chăm chú vào cái người vừa mới xuất hiện trong bếp nhà cậu. Đinh An vội vàng tiến lại chỗ anh trai cậu đang nấu đồ ăn, cậu lay nhẹ vạt áo sơ mi của anh trai mình. "Ô dậy rồi đấy hả? Mau phụ anh dọn đồ ăn lên bàn đi, nay mình có khách.""Khoan đã! Chuyện này là sao vậy hả anh hai!? S..sao thằng Thanh Đăng lại ăn cơm với mình vậy chứ?"Thanh Đăng tiến lại chỗ Đinh An, miệng vẫn nở một nụ cười và đáp: "Là anh Đinh Khang mời tui qua ăn ấy, không cần phải bất ngờ gì đâu. Dù gì về sau mình cũng là hàng xóm láng giềng với nhau rồi mà."Đinh Khang đặt tay lên đầu em trai mình xoa nhẹ, anh cười cười và giải thích: "Đúng rồi, là anh mời nó qua ấy. Con trai bạn thân của mẹ tụi mình đó, nó vừa chuyển về đây sống một mình cho tiện đi học, nên về sau chắc còn qua lại nhiều đó. Dù gì cũng là con trai bạn thân mẹ mình nên anh cũng coi nó như em trai mình luôn, vậy nhé."Sau khi nghe anh trai mình giải thích, Đinh An ậm ừ đành chấp nhận và ngồi xuống bàn ăn. Ánh mặt cậu lướt qua Thanh Đăng, trong lòng vẫn có chút ngờ vực.Bữa cơm diễn ra trong bầu không khí hơi kỳ lạ đối với Đinh An. Anh trai vẫn đang nồng nhiệt hỏi thăm tình hình gia đình, học tập của Thanh Đăng, thỉnh thoảnh kể vài câu chuyện xưa cũ của anh và Đinh An cho Thanh Đăng nghe. Thanh Đăng cũng vui vẻ đáp lại anh trai của Đinh An, cả hai có vẻ nói chuyện khá hợp nhau nên bữa ăn ít đi phần gượng gạo. Riêng Đinh An thì vẫn im lặng ngồi ăn cơm, cậu không tham gia cuộc trò chuyện giữa hai người kia. Mắt tập trung nhìn dĩa đồ ăn ngon trên bàn, tay gắp từng đũa đưa vào miệng.
Khi mọi người gần ăn xong, anh trai Đinh An đứng dậy mang chén bát vào bồn rửa, để lại hai đứa ngồi lại với nhau..Không khí trở nên im ắng một chút. Thanh Đăng đặt đũa xuống, chậm rãi xoay đầu sang nhìn Đinh An. Một lúc sau, cậu mới lên tiếng, giọng nói nhỏ thôi, như để chỉ hai người nghe:"Hôm qua...rồi hôm nay nữa, trùng hợp thiệt nhỉ?"Đinh An vẫn giữ vẻ mặt lạnh lùng, tay chống cằm đáp: "Ờ...cũng trùng hợp thiệt."Một nụ cười khẽ nở trên môi Thanh Đăng. Không hề khó chịu, không hề bối rối. Anh chỉ lặng lẽ nhìn Đinh An một lúc, như đang quan sát, rồi nhẹ giọng hỏi:"Ổn không? Ổ bánh mì hôm qua á."Đinh An gật đầu nhẹ, miệng vẫn đáp lại cộc lốc."Bình thường, vẫn ăn được."Thanh Đăng cười khẽ thành tiếng, gật đầu:"Vậy thì tốt rồi."Bất giác, không khí giữa hai người bỗng trở nên nhẹ nhàng hơn một chút. Đinh An cũng thả lỏng người, không còn cảnh giác như ban nãy.Đinh An khẽ quay sang nhìn Thanh Đăng, tay gãi nhẹ phần má và cậu chủ động mở lời trước:"Mà...cậu chuyển đến đây khi nào đấy?"Thanh Đăng nghiêng đầu nghĩ ngợi một rồi rồi đáp: "Cũng mới tuần trước thôi, nhưng mà tới hôm qua mới dọn xong hết ấy.""À, bảo sao tui không thấy cậu.""Haha, giờ thấy rồi nè. Sau này là hàng xóm thân thiết rồi là thấy quài luôn đó, ngoài ra còn là bạn cùng lớp nữa chứ."
Đinh An ngẩn người, mặt đỏ lên mà không nhận ra, vội bật lại:"Ai thèm thấy cậu quài đâu mà nói vậy hả!"Thanh Đăng phá lên cười khẽ, tiếng cười trầm mà ấm, lan toả một cảm giác ấm áp kỳ lạ trong căn bếp nhỏ.Tối hôm đó, trong căn phòng tầng một, Đinh An nằm dài trên giường, tay gác lên trán, mắt nhìn trân trân lên trần nhà. Trong đầu cậu cứ quanh quẩn mãi hình ảnh cậu bạn tên Thanh Đăng – người mang theo sự tĩnh lặng kỳ lạ ấy, bỗng dưng bước vào thế giới vốn dĩ đơn điệu của cậu.Và, cậu không thể không tự hỏi:"Sao mình cứ để ý thằng đó hoài vậy trời..."
Đinh An đeo vội balo lên vai, nhét tai nghe vào tai rồi rời khỏi phòng. Cậu lặng lẽ bước ra khỏi cổng và đi đến trường, một ngày đi học nữa lại bắt đầu.Trường học cách nhà cậu không xa, chỉ độ khoảng mười phút đi bộ. Đinh An đi vào cổng trường, bước trên dãy hành lang dài và đi thẳng vào lớp học. Vừa bước vào lớp, cậu thấy tên bạn thân của cậu—Nhật Minh— đang gọi cậu ríu rít ở trong. "Ê An, vào đây lẹ coi!" Đinh An nghiêng đầu, nhíu mày, trong đầu suy nghĩ: "Có chuyện gì mà nó kêu mình gấp dữ vậy nhỉ?"Cậu đi thẳng đến bàn của mình ở tổ hai ngay giữa lớp, chỗ ngồi của Đinh An và Nhật Minh nằm ở cuối tổ. Cậu bắt đầu ngồi xuống, tay quăng chiếc balo xuống mặt ghế. Nhật Minh quay sang vỗ vai Đinh An và nói: "Ê tin hot, lớp mình có học sinh mới chuyển vào á."Đinh An nhún vai, miệng lẩm bẩm."Ừ, rồi sao?""Nghe nói học giỏi lắm, top 1 học sinh giỏi toán quốc gia hay gì luôn á!""Ừ kệ nó chứ, liên quan gì tới tao." Đinh An vừa dứt lời, một bóng người cao gầy bước thẳng vào lớp của cậu. Những học sinh khác xôn xao và bắt đầu thì thầm với nhau.
Đinh An sững sờ một lúc. Tay cậu dụi mắt vài lần xem coi bản thân cậu đang có nhìn lầm không...Sau khi nhìn lại thì quả là không sai.Là cậu ta!Cái người lạ mặt vừa mới xuất hiện trong xóm cậu và làm rơi ổ bánh mì của cậu.Ngay sau đó, cô chủ nhiệm của lớp bước vào, Cô và học sinh mới đứng trên bục giảng giữa lớp. Cả lớp ở dưới bắt đầu im lặng, mắt đồng loạt quan sát phía trên.Cô giáo nhìn qua học sinh mới và nói:"chào mấy đứa, hôm nay lớp mình có học sinh mới chuyển đến, bạn này là Huỳnh Thanh Đăng, bạn ấy vừa chuyển vào nên có khó khăn gì mấy đứa giúp đỡ Đăng nhé."Thanh Đăng đứng trên bục giảng quan sát một lúc, mắt anh bỗng liếc sang về phía bàn mà Đinh An đang ngồi và khẽ cười nhẹ. Đinh An thoáng giật mình và quay mặt sang chỗ khác. Nhật Minh thấy bạn mình lạ, bèn quay sang hỏi nhỏ vào tai Đinh An."Ê, tự nhiên tao thấy thằng đó nhìn về phía bàn mình rồi cười, mày quen nó hả?" Đinh An giọng hơi gắt đáp lại."Quen cái đéo gì, chắc mày nhìn lộn rồi đó thằng quỷ."Nhật Minh hơi giật mình vì thái độ của Đinh An, nhưng sau đó cậu cũng mặc kệ.Thanh Đăng ở trên cũng bắt đầu giới thiệu bản thân một chút. "Chào mọi người nha...Cũng như cô giáo nói lúc nãy, tui tên là Thanh Đăng. Tui vừa mới chuyển sang ở gần đây, nhà tui đối diện với nhà của Đinh An. Mong được mọi người giúp đỡ."Sau lời giới thiệu bất ngờ của Thanh Đăng, cả lớp bắt đầu "ồ" lên, ánh mắt tò mò đồng loạt quay về phía bàn của Đinh An.Đinh An tức khắc nhíu mày, gục mặt xuống bàn, tay đấm vào đùi của chính mình. Nhật Minh đẩy nhẹ cùi chỏ của cậu, miệng cười khúc khích: "Hé hé, vậy mà nói không quen đó hả? Thằng đó nó khai luôn rồi kìa."Đinh An nghiến răng ken két, chửi thầm trong đầu: "Mẹ nó thằng này, câm miệng chó lại dùm cái..."Cô chủ nhiệm mỉm cười, chỉ tay về phía cuối lớp:"Em ngồi tạm ở bàn trống, ngay cửa sau cuối lớp nha."Thanh đăng gật đầu và đi về phía chỗ cô giáo vừa nói. Khi đi ngang bàn của Đinh An, anh khẽ liếc nhìn cậu vẫn đang nằm gục mặt dưới bàn, ánh mắt cong nhẹ và miệng mang một nụ cười nhạt.Buổi học đầu tiên của Thanh Đăng sau đó cũng diễn ra bình thường, anh ngồi một mình, lặng lẽ lật từng trang sách. Đinh An thỉnh thoảng cũng liếc nhìn cái tên người mới ở bàn bên, nhưng sau đó cũng lơ đi và chú tâm vào bài vở.Bầu không khí có chút oi ả của buổi trưa Sài Gòn. Cái nắng gắt len lỏi qua từng ô cửa sổ lớp học, hắt xuống sàn những vệt sáng loang lổ. Cả lớp uể oải, tiếng quạt máy quay đều đều như ru người ta vào cơn buồn ngủ. Tiếng chuông báo hiệu tan học vang lên, kéo theo tiếng ghế xê dịch lạo xạo khắp phòng. Đinh An đứng bật dậy, vội vã nhét sách vở vào balo, rồi cùng thằng bạn thân rảo bước ra khỏi lớp.Không khí buổi trưa ngoài sân trường nóng bức đến ngột ngạt. Từng nhóm học sinh tụ tập ở bãi xe, áo đồng phục ướt đẫm mồ hôi dưới cái nắng như đổ lửa.Đinh An và Nhật Minh đi theo dọc hành lang và rời khỏi cổng. Cả hai vừa đi vừa nheo mắt vì cái nắng chói chang giữa trưa, tay cố gắng đưa lên che chắn hết mức có thể.Nhật Minh đi bên cạnh cậu, vừa đi vừa luyên thuyên mấy chuyện tào lao ở lớp khác cho cậu nghe. Khi hai đứa chuẩn bị băng qua đường thì bất giác, Đinh An thấy một hình bóng quen thuộc đang đứng dưới bóng râm gốc cây ở gần đó.Thanh Đăng.Đinh An hơi khựng lại, liếc nhìn Thanh Đăng một cái. Gần như lập tức, Thanh Đăng ngoảnh mặt lên và nhìn về phía Đinh An. Ánh mắt của hai người bất chợt giao nhau, Thanh Đăng nhoẻn miệng cười, tay vẫy chào Đinh An.Đinh An giật mình quay mặt sang chỗ khác, cậu nhíu mày. Miệng lẫm bẫm vài câu: "Mắc cái giống gì mà thằng đó cười quài vậy trời..."Nhật Minh kế bên nghe thấy, phá lên cười: "Ê, thằng đó thích mày hả? Sáng giờ tao thấy nó nhìn mày rồi cười dịu dàng các thứ suốt luôn á hahahaha!""Xàm!" Đinh An trả lời cộc lốc, mặt lơ đi chỗ khác, nhưng tai thì đỏ bừng lúc nào chẳng hay.Hai đứa nhanh chóng lẫn vào đám đông đang vội vã tìm đường về nhà, để lại Thanh Đăng vẫn đứng đó, ánh mắt dõi theo một cách kín đáo.Chiều tối, ánh nắng cuối cùng trong ngày hoàn toàn tắt dần. Trong căn phòng ở tầng một, Đinh An đã chợp mắt được một lúc thì tiếng anh trai dưới bếp vọng lên gọi cậu: "An ơi! xuống cơm nước nè đừng ngủ nữa!"Đinh An uể oải, gật gù ngồi dậy. Chân bước chậm rãi xuống cầu thang, tay xoa nhẹ mái tóc. Vừa bước vào cửa bếp thì cậu chợt khựng lại khi bắt gặp một khuôn mặt quen thuộc—lại là thằng Thanh Đăng vừa gặp trên lớp lúc sáng.Thanh Đăng đang phụ anh trai của Đinh An dọn chén đũa lên bàn để ăn cơm. Hai mắt của Đinh An nheo lại nhìn chăm chú vào cái người vừa mới xuất hiện trong bếp nhà cậu. Đinh An vội vàng tiến lại chỗ anh trai cậu đang nấu đồ ăn, cậu lay nhẹ vạt áo sơ mi của anh trai mình. "Ô dậy rồi đấy hả? Mau phụ anh dọn đồ ăn lên bàn đi, nay mình có khách.""Khoan đã! Chuyện này là sao vậy hả anh hai!? S..sao thằng Thanh Đăng lại ăn cơm với mình vậy chứ?"Thanh Đăng tiến lại chỗ Đinh An, miệng vẫn nở một nụ cười và đáp: "Là anh Đinh Khang mời tui qua ăn ấy, không cần phải bất ngờ gì đâu. Dù gì về sau mình cũng là hàng xóm láng giềng với nhau rồi mà."Đinh Khang đặt tay lên đầu em trai mình xoa nhẹ, anh cười cười và giải thích: "Đúng rồi, là anh mời nó qua ấy. Con trai bạn thân của mẹ tụi mình đó, nó vừa chuyển về đây sống một mình cho tiện đi học, nên về sau chắc còn qua lại nhiều đó. Dù gì cũng là con trai bạn thân mẹ mình nên anh cũng coi nó như em trai mình luôn, vậy nhé."Sau khi nghe anh trai mình giải thích, Đinh An ậm ừ đành chấp nhận và ngồi xuống bàn ăn. Ánh mặt cậu lướt qua Thanh Đăng, trong lòng vẫn có chút ngờ vực.Bữa cơm diễn ra trong bầu không khí hơi kỳ lạ đối với Đinh An. Anh trai vẫn đang nồng nhiệt hỏi thăm tình hình gia đình, học tập của Thanh Đăng, thỉnh thoảnh kể vài câu chuyện xưa cũ của anh và Đinh An cho Thanh Đăng nghe. Thanh Đăng cũng vui vẻ đáp lại anh trai của Đinh An, cả hai có vẻ nói chuyện khá hợp nhau nên bữa ăn ít đi phần gượng gạo. Riêng Đinh An thì vẫn im lặng ngồi ăn cơm, cậu không tham gia cuộc trò chuyện giữa hai người kia. Mắt tập trung nhìn dĩa đồ ăn ngon trên bàn, tay gắp từng đũa đưa vào miệng.
Khi mọi người gần ăn xong, anh trai Đinh An đứng dậy mang chén bát vào bồn rửa, để lại hai đứa ngồi lại với nhau..Không khí trở nên im ắng một chút. Thanh Đăng đặt đũa xuống, chậm rãi xoay đầu sang nhìn Đinh An. Một lúc sau, cậu mới lên tiếng, giọng nói nhỏ thôi, như để chỉ hai người nghe:"Hôm qua...rồi hôm nay nữa, trùng hợp thiệt nhỉ?"Đinh An vẫn giữ vẻ mặt lạnh lùng, tay chống cằm đáp: "Ờ...cũng trùng hợp thiệt."Một nụ cười khẽ nở trên môi Thanh Đăng. Không hề khó chịu, không hề bối rối. Anh chỉ lặng lẽ nhìn Đinh An một lúc, như đang quan sát, rồi nhẹ giọng hỏi:"Ổn không? Ổ bánh mì hôm qua á."Đinh An gật đầu nhẹ, miệng vẫn đáp lại cộc lốc."Bình thường, vẫn ăn được."Thanh Đăng cười khẽ thành tiếng, gật đầu:"Vậy thì tốt rồi."Bất giác, không khí giữa hai người bỗng trở nên nhẹ nhàng hơn một chút. Đinh An cũng thả lỏng người, không còn cảnh giác như ban nãy.Đinh An khẽ quay sang nhìn Thanh Đăng, tay gãi nhẹ phần má và cậu chủ động mở lời trước:"Mà...cậu chuyển đến đây khi nào đấy?"Thanh Đăng nghiêng đầu nghĩ ngợi một rồi rồi đáp: "Cũng mới tuần trước thôi, nhưng mà tới hôm qua mới dọn xong hết ấy.""À, bảo sao tui không thấy cậu.""Haha, giờ thấy rồi nè. Sau này là hàng xóm thân thiết rồi là thấy quài luôn đó, ngoài ra còn là bạn cùng lớp nữa chứ."
Đinh An ngẩn người, mặt đỏ lên mà không nhận ra, vội bật lại:"Ai thèm thấy cậu quài đâu mà nói vậy hả!"Thanh Đăng phá lên cười khẽ, tiếng cười trầm mà ấm, lan toả một cảm giác ấm áp kỳ lạ trong căn bếp nhỏ.Tối hôm đó, trong căn phòng tầng một, Đinh An nằm dài trên giường, tay gác lên trán, mắt nhìn trân trân lên trần nhà. Trong đầu cậu cứ quanh quẩn mãi hình ảnh cậu bạn tên Thanh Đăng – người mang theo sự tĩnh lặng kỳ lạ ấy, bỗng dưng bước vào thế giới vốn dĩ đơn điệu của cậu.Và, cậu không thể không tự hỏi:"Sao mình cứ để ý thằng đó hoài vậy trời..."
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenFull.Me