TruyenFull.Me

Hen Nhau Mua Xuan Ruc Ro Hon


Ta là chú kiến nhỏ, lạc lõng giữa khoảng trời mênh mông, gặp gỡ nhau là duyên, xa cách nhau là mệnh. Rồi ta sẽ lại về hay đi đến khoảng trời nào khác, nhưng hãy nhớ...nhớ về kí ức xưa, nhớ về người con gái anh từng hẹn ước đợi mùa xuân rực rỡ hơn ta lại về bên nhau.
     Mùa xuân rực rỡ...dù là lời nói dối ngọt ngào hay lời chân thành trong tim thì anh và em cũng đã cười thật đẹp dưới tán cây năm nào, được thích nhau hơn cả dòng thư bút lén lút gửi tặng nhau.
  Hồi ức ấy lại một lần nữa ùa về trái tim nhỏ bé này. Mùa hạ của 10năm về trước, tôi chỉ là cô bé  12tuổi, cái tuổi mà đang tập yêu thương một người nào đó. Đúng vậy, tôi gặp được anh, tình cờ nhưng thật dễ thương làm sao... Năm chân chững chân hụt bước đến một thành phố xa lạ, chẳng có đến một người bạn...nhưng thật sự may mắn cho tôi, khi được ở cạnh nhà cậu. Tôi mãi ghi sâu khoảng khắc ấy, tôi lén lút núp sau lưng mẹ đến nhà mới, lúc đang sợ hãi tôi bỗng nhìn qua nhà kế bên...một cậu bé nhìn cũng ngang tuổi tôi, đứng cầm cây kẹo mút, cười dịu hiền với tôi. Vừa bối rối vừa lạc lõng, tôi đỏ mặt...sau đó khóc oà lên chẳng biết sao nữa, dù đã lớp 6 nhưng tâm hồn tôi cứ như là đứa trẻ mới lớn, thấy tôi oà khóc, anh ấy liền chạy đến đưa kẹo cho tôi và dỗ dành tôi như một anh trai. Lúc ấy lo mãi ngắm nhìn ánh mắt xinh xắn của anh mà quên mất hai bên gia đình đang nhìn chúng tôi mà bật cười thích thú, khi nhận ra tôi đã đỏ mặt và chạy lại ôm chặt mẹ. Mẹ dỗ dành và kêu ba dẫn tôi vào trong, còn bà thì làm quen với mẹ của anh ấy... một lúc lâu tôi không thấy mẹ vô, tôi định nghe lén xem họ nói gì...thì hoá ra 2 người là bạn thân hồi cấp ba của nhau chỉ là họ không thể hiện quá ra bên ngoài nên tôi chẳng biết gì. Lúc ấy tôi chỉ muốn lao ra kiếm anh ấy để cùng vẽ với tôi... nhưng tìm mãi vẫn chẳng thấy đâu cả, tôi vẽ mặt chán nản vội kéo tay mẹ vô chơi với tôi. Nhưng cô Thanh( là mẹ của anh ấy) kêu tôi hãy qua nhà cô chơi với Nhật Khanh ( chính là anh). Tôi liền thích thú ngật đầu và ôm vội chú gấu bông hình thỏ qua nhà anh chơi. Khi qua, tôi thấy anh đang ngồi cầm cuốn sách đọc chăm chú trên chiếc ghế trước nhà... lúc ấy tôi rất muốn lại ôm anh một cái, vì anh cao và đẹp biết bao..lại còn đọc sách nữa, nhưng tôi chẳng dám lại gần chỉ dám núp ở đó chờ anh đọc xong. Được một lúc lâu, tôi đã mệt và tiến lại chọt chọt vô chiếc tay thon dài của anh, anh ngẫn đầu lên cười với tôi và đứng dậy dắt tay tôi vào khu vườn đầy hoa của anh, tôi thích thú cười và chạy tung tăng, còn tông vô anh vài lần...anh hiền lắm, không la tôi gì cả, chỉ nhắc coi chừng tôi bị té mà thôi. Chơi được một lúc... anh liền hỏi tôi mới lớp 3 thôi hả...tôi phòng má nhỏ giọng nói mình đã lớp 6 rồi... nhưng vẻ mặt anh hình như là không tin...tôi liền đứng dậy đứng trước mặt anh và chỉ bảo mình lớn và đang cao hơn anh rồi, còn chọc ghẹo anh là chú nữa...anh nhẹ nhàng bảo anh chỉ mới lớp 7. Nhưng không thể tin được với thân hình đó mà lớp 7, anh nắm bàn tay đang chỉ kia, vội dạy dỗ tôi không được làm vậy sẽ rất hư, tôi mặt buồn bã, nhưng rất vui vì được chạm tay với anh...tôi tặng anh chú thỏ bông của tôi thay lời cảm ơn vì đã chơi với tôi. Sau đó thì tôi vội về nhà vì nghe tiếng mẹ kêu...mẹ và cô Thanh rất thích chúng tôi chơi với nhau, nhìn họ cười giống như đang xem một bộ tiểu thuyết ngoài đời vậy đó. Tôi cười vui vẻ kể lại những điều Nhật Khanh đã làm tôi vui cho mẹ, bà ấy mỉm cười và luôn bảo tôi và anh rất xứng đôi, dù là rất thích nhưng tôi thật sự phải kìm nén để mẹ không phát hiện.

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenFull.Me