TruyenFull.Me

Het Bl Tieu Chuan Bia Do Dan Phan Cong Chu Tri Ban Beta Lan 1

Chương 26

Giang Tự Văn run rẩy cầm điện thoại, gã tưởng Thẩm Hàm làm tất cả vì gã, gã tưởng mình là người trong lòng của cậu, nhưng thật ra chẳng liên quan gì tới gã.

Thẩm Hàm kiêu ngạo, cậu kiêu ngạo thế sao có thể thay đổi vì Giang Tự Văn.

Trong lòng có gì đó sụp xuống, Giang Tự Văn phát hiện dù gã đứng trước mặt Thẩm Hàm với dáng vẻ gì đi nữa thì cậu cũng sẽ chẳng liếc mắt nhìn gã một cái, như video kia vậy, gã thật sự rất muốn nói, xin em, Thẩm Hàm, quay đầu liếc mắt, nhìn anh một cái đi.

"Thẩm Hàm, coi như anh xin em, ta gặp mặt một lần đi."

Thẩm Hàm lười nhác vươn vai, "Không thì tôi dẫn bạn trai theo nhé?"

"Đừng vậy, Thẩm Hàm."

"Thế thôi, tôi tắt máy đây."

Thẩm Hàm lại tắt máy, ôm eo Lục Trực Tu: "Nếu anh ta còn gọi thì anh giải quyết nhé, chứ nói với thứ nghe không hiểu tiếng người thật sự rất mệt."

Lục Trực Tu biết Thẩm Hàm lười, anh gật đầu, xoa mái tóc hơi dài của cậu, lấy mắt kính của cậu xuống rồi cầm điện thoại ra ngoài.

Quả nhiên, anh ra ngoài phút thứ 3, Giang Tự Văn lại gọi lần nữa, Lục Trực Tu ấn nghe, bên kia Giang Tự Văn nói: "Vậy dẫn theo bạn trai em đi, vừa lúc anh cũng làm quen."

"Anh ở nơi nào?"

"Cậu không phải Thẩm Hàm?"

"Tôi là bạn trai em ấy."

Giang Tự Văn dừng một lát, nghĩ thầm, dù sao Thẩm Hàm sẽ tới với bạn trai, gã nói địa điểm.

Gần khu trồng hoa dâm bụt, Giang Tự Văn thấy Lục Trực Tu, mà 2 người họ trước kia cũng gặp không ít lần, nhưng trong mắt Giang Tự Văn chỉ có Thẩm Hàm không chú ý Lục Trực Tu, lúc này gã thấy rõ.

Trông không đẹp mấy, Giang Tự Văn thấy vẻ ngoài chẳng bằng gã, ngoài khá cao thì chẳng có điểm nào tốt hơn gã.

Được kết luận này, tâm trạng Giang Tự Văn tốt hơn không ít, gã có cơ hội theo đuổi Thẩm Hàm.

Giang Tự Văn cũng chẳng muốn nói chuyện với Lục Trực Tu, dù sao Lục Trực Tu sẽ thành người qua đường, gã thấy Thẩm Hàm không tới thì chẳng muốn nói mà rời đi.

Lục Trực Tu duỗi tay, ngăn gã lại.

Vì Lục Trực Tu khá cao nên bóng anh che phủ cả Giang Tự Văn, mà cả người anh cũng tản ra sự táo bạo, u ám, Giang Tự Văn rùng mình.

"Cậu làm gì đấy?" Giang Tự Văn ngẩng đầu hỏi.

Táo bạo, u ám của Lục Trực Tu càng dày hơn, từ trước tới nay nó chưa từng xuất hiện trước mặt Thẩm Hàm, ngay cả lúc đánh nhau.

"Thẩm Hàm là của tôi." Lục Trực Tu nói rất chậm, ánh mắt sắc như dao, cắt từng nhát trên người Giang Tự Văn.

"Thẩm Hàm không phải của cậu, em ấy tự do." Giang Tự Văn phải dùng lực rất lớn mới khống chế được mình, vì gã nhận ra lúc nào Lục Trực Tu cũng có thể bóp yết hầu gã.

Lục Trực Tu lại tiến lên một bước, hai người cách rất gần, nếu là người yêu, đây chính là khoảng cách thân mật, còn không phải thì đây lại là khoảng cách làm người cảnh giác.

Giang Tự Văn muốn lùi về phía sau nửa bước, nhưng bả vai đã bị Lục Trực Tu nắm, trên vai truyền tới cơn đau.

"Cậu... Dừng tay." Giang Tự Văn tránh không được, chỉ có thể nói vậy.

Lục Trực Tu chẳng những không thả tay mà tăng thêm lực, thẳng đến khi Giang Tự Văn đau đớn đến vặn vẹo, anh mới thả tay.

"Nếu lại làm phiền Thẩm Hàm, tôi sẽ bắt anh phải trả giá, Giang Tự Văn, tôi không nói giỡn."

Nói xong, Lục Trực Tu rời đi nhưng khí lạnh vẫn lưu lại, Giang Tự Văn còn run mấy lần, mãi mới hết.

Gã xoa bả vai bị niết đau, nói một câu "Bệnh thần kinh", gã cũng rời đi.

Giang Tự Văn thấy mình rất thông minh, vì gã cảm thấy Lục Trực Tu càng vậy, gã càng có cơ hội, người bạo lực với người dịu dàng, người ta sẽ chọn ai làm người yêu?

Giang Tự Văn không trọng tình nhưng sau khi gặp Thẩm Hàm, gã thấy mình thay đổi, gã bắt đầu lo được lo mất, bắt đầu muốn Thẩm Hàm chỉ nhìn mình.

Giang Tự Văn cẩn thận nghĩ, nếu Thẩm Hàm đồng ý, gã sẽ chia tay Hoa Thịnh, tuy cũng thích Hoa Thịnh nhưng gã yêu Thẩm Hàm hơn.

Giang Tự Văn lại không nghĩ tới trình tự người thường theo đuổi người ta là chia tay người hiện tại rồi mới có tư cách theo đuổi.

Chỉ điểm này thôi Giang Tự Văn đã không xứng được yêu.

Lúc Lục Trực Tu về, Thẩm Hàm còn ngủ, anh cũng bò lên giường ngủ.

Hôm sau, Thẩm Hàm cũng không hỏi, nhưng Lục Trực Tu vẫn nói chuyện tối qua, nhưng lại che giấu chuyện mình uy hi.ếp Giang Tự Văn.

Thẩm Hàm nghe xong gật đầu, sau đó nói về cái khác, hắn chẳng có hứng thú với Giang Tự Văn, nếu có thì cũng là hy vọng gã càng ngày càng kém, tin xấu của gã với Thẩm Hàm là tin tốt.

"Em sẽ nhanh chóng vẽ xong tập 3, nghỉ đông em sẽ về nhà mấy ngày, lúc đó bên nhóm giúp đỡ cũng về, tập tiếp theo này là chính em vẽ." Thẩm Hàm nói.

Lục Trực Tu chỉ nghe, cốt truyện anh đã đưa rồi, Thẩm Hàm làm gì thì anh ủng hộ là được.

Thẩm Hàm nói tiếp: "Chuyện nhiều lắm, nghỉ đông chắc ký túc sẽ lạnh lắm, em định ra ngoài thuê nhà, cũng không thể để mấy người giúp đỡ ở ký túc ta mãi được."

Lục Trực Tu cũng đồng ý, giờ lượng công việc của Thẩm Hàm nhiều mà ký túc 4 người có rất nhiều hạn chế.

"Ừ, anh với em tìm nhà, dọn ra ngoài."

Thẩm Hàm cười, nhìn trái phải, không ai cả, hắn hôn một cái lên mặt Lục Trực Tu nói: "Anh còn suy nghĩ khác phải không? Tìm chỗ cách âm tốt à?"

Vành tai Lục Trực Tu đỏ, anh nghĩ đến nó thật, lúc Thẩm Hàm nói muốn ra ngoài thuê nhà, ý tưởng đầu tiên trong đầu anh là cách âm tốt, như vậy lúc lên mới khoái.

"Ừ." Lục Trực Tu trả lời.

Lục Trực Tu thừa nhận, Thẩm Hàm nghẹn lại, nhưng trong lòng vẫn vui vẻ.

Hai người đã tìm được chỗ, Thẩm Hàm dọn vào trước, Lục Trực Tu chờ khai giảng xong, không phải anh không muốn mà là anh không thể.

Lục Trực Tu là chủ tịch hội sinh viên khoa, Thẩm Hàm không quan tâm, anh không thể, giờ anh bị bên khoa nhìn chằm chặp, thường phải kiểm tra phòng, không còn cách nào khác.

Ngày đầu Thẩm Hàm chuyển nhà, cố tình ai oán trách cứ: "Chồng, anh yên tâm để em ở đây một mình à? Nếu em gặp phải người xấu thì sao?"

Lục Trực Tu dừng lại: "Không thì anh đi từ chức nhé."

Thẩm Hàm bật cười, vỗ vai Lục Trực Tu nói: "Giỡn với anh, anh còn tưởng thật, 3-5 người đàn ông cũng không phải đối thủ của em mà."

Lục Trực Tu gật đầu, anh lo lắng, Thẩm Hàm của anh tốt như vậy, rất nhiều người nhìn chằm chằm, học kỳ sau anh phải nghĩ cách dọn ra mới được.

Vốn Lục Trực Tu không muốn làm phiền ba mẹ, nhưng lúc này chắc phải nhờ vả ba quá, chắc bí thư thành uỷ nói chuyện sẽ có trọng lượng hơn.

Đúng vậy, ba Lục Trực Tu là bí thư thành ủy thành phố này, chưa tới 50 tuổi, tương lai rộng mở, vì thành phố này trực thuộc trung ương nên nhiệm kỳ mới ông có khả năng sẽ được đề bạt lên vị trí thuộc trung ương.

Phần lớn người thuộc bên chính trị đều rất giữ mình, huống hồ Lục Trực Tu khi nhỏ đã bị bắt cóc nên nhà họ càng giữ mình, trên cơ bản không ai biết ba Lục Trực Tu là ai, mà Lục Trực Tu cũng kết bạn ít, hồi còn học cấp 1, cấp 2, cứ học xong là anh về nhà, giờ lớn rồi nên anh cũng biết cái gì nên nói cái gì không nên nói.

Lục Trực Tu không muốn giằng co với Giang Tự Văn cũng bởi nguyên nhân này.

Chắc Thẩm Hàm cũng không nghĩ tới mình "miệng quạ đen" đâu nhỉ, lần trước nói đùa với Lục Trực Tu xong, hắn cũng vứt ra sau đầu luôn. Mà một tối nọ, sau khi tiễn mấy người giúp và Lục Trực Tu về, Thẩm Hàm thấy đói bụng nên xuống tầng mua chút đồ ăn, Thẩm Hàm vừa xuống đã bị một người chặn.

Thẩm Hàm không quen người trước mặt, hoang mang nhìn cậu ta.

Người tới không cao, gầy gầy, cậu ta hơi ngại, vẫn không nói ra lời, chỉ nghe Thẩm Hàm nói: "Không có việc gì thì đừng chặn đường."

Thẩm Hàm phải đi, người nọ lại lấy sức nói: "Chào cậu, Thẩm Hàm, tôi... Tôi là fan của cậu... Tôi, tôi... Tôi thích cậu, cậu làm người yêu tôi được không."

"Xin lỗi, không thể."

Nói xong, Thẩm Hàm rời đi, chỉ còn lại bạn nam nhỏ gầy.

Thẩm Hàm đi phía trước, bạn nam chạy theo, nhỏ giọng: "Vì, vì sao thế, tôi thật sự thích cậu."

Thẩm Hàm dừng chân, lấy điện thoại mở ảnh bên trong, để bạn nam nhìn: "Người này cậu thích không?"

Bạn nam sửng sốt, người này không đẹp chút nào, cậu ta yên lặng lắc đầu.

Thẩm Hàm cười, nói với bạn nam: "Đây là tôi 3 tháng trước."

Nói xong, Thẩm Hàm đã đi, bạn nam cũng không đuổi theo nữa, vì bức ảnh kia quá chấn động, cậu ta không thích loại bụ bẫm này.

Thẩm Hàm tới quán đồ biển, gọi đại mấy món, trước mặt hắn có một con gấu trắng lớn đang ngồi, vì nhân viên cửa hàng thấy hắn một mình ăn cơm nên đưa nó tới ăn cùng, Thẩm Hàm cạn lời gật đầu.

Ăn một nửa, Thẩm Hàm ngẩng đầu, gấu trắng bị cầm đi, thay thế nó là gương mặt Thẩm Hàm rất ghét.

Ánh mắt Giang Tự Văn chân thành, gã nói: "Thẩm Hàm, đừng trốn, anh tra rồi, em dọn ra ngoài, lại không ai ở cùng, em không có bạn trai."

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenFull.Me