TruyenFull.Me

Het Bl Tieu Chuan Bia Do Dan Phan Cong Chu Tri Ban Beta Lan 1

Chương 78

Phương Vũ Luân nhìn tờ giấy nói: "Anh biết nơi này, mới xây chung cư, công trình mới vừa hoàn công, đang tiến vào giai đoạn trang hoàng."

Thẩm Hàm ngẩng đầu cười nói: "Em đi gặp cậu ta."

Phương Vũ Luân nhăn mày lại, "Nhưng eo em..."

Thẩm Hàm liếc Phương Vũ Luân xem thường, Phương Vũ Luân lập tức không nói, lúc này xe cảnh sát cũng tới rồi mang tên côn đồ đi.

Thẩm Hàm và Phương Vũ Luân thậm chí còn ăn cơm rồi mới tới địa chỉ trên tờ giấy.

Như lời Phương Vũ Luân, đây là công trường vừa mới hoàn công, trên mặt đất còn có các loại thép, gạch ống v.v, lung tung rối loạn, đèn đường gần đó cũng không tốt lắm, 3 cái có 2 cái đều không sáng, vì thế nơi này có vẻ thê lương.

Tháng 8, tối 19h30, trời cũng chưa đen mà hơi chuyển ám, Thẩm Hàm đi đến nhà số 8, bên trong có một người đang khẩn trương mà đứng ở nơi đó.

"Buổi tối tốt lành, Vương Tử Liên." Thẩm Hàm chắp tay sau lưng đi vào, còn khách sáo mà chào hỏi.

Vương Tử Liên bị giọng Thẩm Hàm làm hoảng sợ, trên trán, mồ hôi lạnh toát ra, thấy rõ người tới là Thẩm Hàm, Phương Vũ Luân cậu ta mới thoáng thở ra, thấy tay Thẩm Hàm, Phương Vũ Luân đều để sau người, như bị trói lại, cậu ta cười.

"Chào cậu, Thẩm Hàm, Phương Vũ Luân, có thể ở chỗ này nhìn thấy các cậu thật sự quá tốt." Vương Tử Liên cười tà, giọng điệu dầu mỡ, làm Thẩm Hàm nghe xong rất khó chịu.

Thẩm Hàm, Phương Vũ Luân lui về phía sau, dựa vào trên tường, đôi tay vẫn đặt sau người, tựa hồ là lo Vương Tử Liên tới gần.

Bọn họ càng lui về sau, Vương Tử Liên càng vui vẻ, từng bước ép sát.

Thẩm Hàm vẫn cứ vẻ mặt bình tĩnh thản nhiên, lạnh lùng hỏi: "Là cậu bảo chúng tôi tới nơi này, vì sao?"

Vương Tử Liên nở nụ cười, "Tất nhiên là vì làm chuyện tôi muốn làm."

Nói rồi, Vương Tử Liên duỗi tay muốn chạm vào cằm Thẩm Hàm, kết quả tay còn chưa đụng tới, Phương Vũ Luân bên cạnh đá chân làm tay cậu ta đau.

Vương Tử Liên che tay, hung hăng mà trừng Phương Vũ Luân: "Được, tôi đây nói thẳng, các cậu thôi học hoặc chuyển trường, tóm lại rời khỏi Túc Vân 1."

Thẩm Hàm dừng một chút mới như hiểu ra nói: "Nếu không?"

"Nếu không... Hừ!" Vương Tử Liên lấy 1 con dao, nương theo bóng tối, dao nhỏ nhìn qua đúng là có vài phần dọa người.

Thẩm Hàm lắc đầu thở dài: "Ai, Vương Tử Liên à, cậu quá thiển cận, chỉ nhìn cái trước mắt, chỉ nhìn tới Túc Vân 1, quả nhiên vẫn quá ngây thơ, mới có thể làm loại chuyện này."

Vương Tử Liên có vẻ bị động chạm, lửa giận lập tức dâng lên.

"Đúng vậy, tôi chính là kiến thức hạn hẹp, tôi chính là không nhìn thấy phương diện khác, nhưng thế thì sao, dù sao hiện tại các cậu ở trong tay tôi thì phải nghe tôi, nếu không tôi không khách sáo."

Chung quy Vương Tử Liên vẫn quá ngây thơ, lúc nói lời này, dao nhỏ trong tay còn cố ý quơ quơ trước mặt Thẩm Hàm, cậu ta cho rằng Thẩm Hàm, Phương Vũ Luân sẽ sợ hãi, nhưng lúc cậu ta thỏa thuê đắc ý mà uy hiếp, Thẩm Hàm bất ngờ nâng tay, giữ tay Vương Tử Liên vặn khẽ, Vương Tử Liên đau đến thả lỏng tay, dao nhỏ "cạch" một tiếng, rơi trên mặt đất.

Vương Tử Liên hoảng sợ mà nhìn về phía Thẩm Hàm, nhìn tay cậu nói: "Cậu... Các cậu, không bị trói?"

Thẩm Hàm nhặt dao trên mặt đất, thả tay Vương Tử Liên, mỉm cười nói: "Không, vì sao cậu nghĩ như vậy?"

"Kia... Các cậu..."

"A, cậu thắc mắc tại sao chúng tôi chắp tay sau lưng à? Bởi vì tôi cảm thấy như vậy chơi mới vui, nên đã chơi cùng Phương Vũ Luân."

"Vậy các cậu, sao lại tới nơi này? Tôi biết, các cậu chơi tôi, các cậu..."

Vương Tử Liên tức giận đến không nói thành lời, lúc này sau phòng có 2 người bước ra, 2 người này dáng người cao dáo nghiêm túc, một thân cảnh phục, đi tới cũng đầy khí thế.

"Chào cậu, xin theo chúng tôi đi một chuyến."

Vương Tử Liên ngoan ngoãn vươn đôi tay, để hai người còng lại, lúc đi ánh mắt cậu ta thay đổi, nếu nói ngay từ đầu, ánh mắt cậu ta còn chút non nớt, lúc này cậu ta nhìn Thẩm Hàm, ánh mắt đã chỉ còn lại âm u độc ác.

Thẩm Hàm cũng không nói gì, xoay người nhảy đến trên lưng Phương Vũ Luân, "Eo đau, anh cõng em về nhà."

Phương Vũ Luân duỗi tay, cố định hai chân Thẩm Hàm, ổn rồi mới quay đầu lại, muốn nói gì đó, Thẩm Hàm lại ngẩng đầu hôn cậu một cái, vì thế lời Phương Vũ Luân muốn nói bị chặn lại.

Lúc khai giảng, học sinh lớp 7 phát hiện Vương Tử Liên không đến, không có tin tức, cha mẹ cậu ta cũng chỉ nói với trường học cậu ta bị bệnh, lúc sau thì không nói.

Chủ nhiệm lớp liên hệ với cha mẹ cậu ta vài lần, Thẩm Hàm chủ động nói, chủ nhiệm lớp chỉ có thể thở dài, nói "Thôi" rồi cũng không đề cập tới nữa.

Nhưng cậu ta đi rồi, lớp lại truyền ra chuyện cậu ta với Hồng Khải Ngu, Thẩm Hàm nghiêng đầu nhìn cô bé yêu thầm Vương Tử Liên lúc nghỉ hè, phát hiện cô chỉ lạnh nhạt nghe những lời đồn đãi, tựa hồ cùng cô không có chút quan hệ nào.

Thẩm Hàm không thèm để ý, hắn tương đối để ý chuyện chủ nhiệm lớp một hai phải để hắn tiếp nhận chức vụ lớp trưởng của Vương Tử Liên, từ chối mấy lần, hắn cũng không còn cách nào, chỉ có thể căng da đầu.

Sư Hiểu, Nghiêm Âu Lãng không biết đã xảy ra chuyện gì, hai người sau khi khai giảng thì không nói chuyện, có đôi khi, Sư Hiểu quay đầu lại nói chuyện với Thẩm Hàm, chạm phải ánh mắt Nghiêm Âu Lãng, hai người đều sẽ quay đầu, rời tầm mắt đi.

Nhưng có hoạt động hai người vẫn sẽ tham gia, tỷ như cùng nhau ăn cơm trưa, Sư Hiểu sẽ nói chuyện với Thẩm Hàm, Phương Vũ Luân, Nghiêm Âu Lãng cũng chỉ nói chuyện với hai người họ, tóm lại chính là muốn xem nhẹ đối phương rồi lại rất mâu thuẫn.

2 lần như thế, Thẩm Hàm bị hai người họ làm phiền, lúc ăn cơm trưa hắn hỏi: "Hai người các cậu yêu nhau?"

Phương Vũ Luân ngẩng đầu nhìn Thẩm Hàm, rồi sau đó như không có việc gì, tiếp tục ăn cơm, thuận tiện còn giúp Thẩm Hàm nhặt xương cá.

Sư Hiểu trong miệng còn nhai cơm, nghe Thẩm Hàm nói, "Phốc" một tiếng, cơm trong miệng phun lên mặt Nghiêm Âu Lãng đối diện.

Nghiêm Âu Lãng cứng đờ tại chỗ, thậm chí cơm trên mặt cũng không lau.

Thẩm Hàm ngồi bên cạnh nói: "Hai người các cậu dơ muốn chết."

"Thẩm... Thẩm Hàm, cậu nói bừa cái gì... Ha... Ha ha ha... Tớ ăn no, các cậu tiếp tục, gặp sau." Sư Hiểu chạy trốn.

Nghiêm Âu Lãng lúc này mới lau mặt, tiếp tục ngồi, nhưng biểu cảm chất phác dại ra.

"Các cậu làm sao? Lên giường?"

Nghiêm Âu Lãng cũng nghẹn lời, suy sút mà thở dài nói: "Ờ... Hôn môi. Ngày cuối nghỉ hè, tớ gọi cậu ấy tới nhà chơi, sau lại xem phim, cũng không biết vì sao hai chúng tớ liền... Như vậy."

"Hôn môi?"

"Ừ."

"Không lên giường?"

Mặt Nghiêm Âu Lãng đỏ lên, cúi đầu nói: "Không, lúc sau Sư Hiểu liền chạy, tớ gặp cậu ấy cũng rất ngượng, vì lúc ấy hình như là tớ chủ động."

"Ha. Nhanh ăn cơm đi."

"A?"

Phương Vũ Luân vỗ vỗ bả vai cậu nói: "Ăn cơm."

Nghiêm Âu Lãng cúi đầu ăn cơm, Sư Hiểu về phòng học, xoa đầu kêu to, một lát sau, Thẩm Hàm trở về hỏi cậu, "Cậu hôn Nghiêm Âu Lãng?"

Sư Hiểu đang ở phòng học chà đạp tóc mình, đột nhiên nghe giọng Thẩm Hàm, ngao một tiéng kêu lên, "Đù má, cậu làm tớ sợ?"

"Vui đó. Cậu hôn Nghiêm Âu Lãng?"

Sư Hiểu ngẩng đầu nhìn về phía trần nhà, Thẩm Hàm cũng không nói lời nào, như không có việc gì, dọn sách vở bài thi, ánh mắt Sư Hiểu dần dần rơi xuống, cuối cùng so với Nghiêm Âu Lãng càng thêm suy sút: "Ừ, tớ không nhịn được nên hôn. Tớ cũng không biết mà, Nghiêm Âu Lãng như đứa ngốc, cũng không đẩy ra, a a a a, Thẩm Hàm, làm sao bây giờ, tớ không phải gay."

Thẩm Hàm từ từ ngẩng đầu, Sư Hiểu nháy mắt dừng lại: "Tớ không có ý kỳ thị, tớ cảm thấy trước kia tớ không cong."

"À. Không bằng thử xem, có cái gì, tôi và Phương Vũ Luân còn nói."

Sư Hiểu trừng lớn, không thể tin được, thấy Thẩm Hàm không có ý định nói với mình, lại ngồi xuống.

Lúc này Nghiêm Âu Lãng đã trở lại, vừa rồi còn như con thỏ tung tăng nhảy nhót, nháy mắt Sư Hiểu héo, yên lặng bò trên bàn, giả bộ ngủ.

Thẩm Hàm cũng mặc kệ họ, nhưng 3 ngày sau, Sư Hiểu không chịu nổi, cậu nắm quần áo Thẩm Hàm lúc ẩn lúc hiện nói: "Thẩm Hàm, tớ phải làm sao, tối qua tớ mơ thấy Nghiêm Âu Lãng, tớ còn mộng cái kia, tớ mơ thấy tớ đè cậu ấy làm này nọ ấy kia, sau đó tớ còn hưng phấn không chịu nổi, kết quả, sau khi tỉnh, tớ phát hiện tớ cười như đứa ngốc, miệng còn chảy nước dãi, ngu muốn chết. Thẩm Hàm, làm sao giờ, có phải tớ bị bệnh, nhất định là bị bệnh, đúng không, tớ có cần đi khám? Đúng, tớ phải đi khám."

Thẩm Hàm bị Sư Hiểu làm hoảng đến quáng mắt, hắn đẩy tay Sư Hiểu, nhìn cậu ta gằn từng chữ một: "Yêu đương đồng tính không phải bệnh."

Sư Hiểu lại héo trong nháy mắt, mặt đáng yêu khóc tang: "Tớ cong?"

Thẩm Hàm gật đầu trả lời:"Ừ, cong."

"Nhưng Nghiêm Âu Lãng hình như rất sợ tớ, lần trước hôn cậu ấy, nhất định là cậu ấy cảm thấy ghê tởm, nên mới không để ý tới tớ, cậu ấy còn chẳng thèm nhìn tớ. Lần trước tớ không cẩn thận đụng tới cánh tay, cậu ấy cọ một chút rồi thu về, sợ tớ đụng tới cậu ấy. Yêu đương đồng tính sẽ lây bệnh sao?"

Thẩm Hàm lại lần nữa gằn từng chữ một: "Yêu đương đồng tính không phải bệnh."

Sư Hiểu mở đôi mắt to, nhấp nháy nhấp nháy mà hỏi: "Tớ đây có cần đi tỏ tình một chút không? Nếu bị từ chối, không phải rất mất mặt sao?"

"Sẽ không, dù sao không ai biết."

"Không được, tớ phải xác nhận một chút, tớ cảm thấy tớ còn có thể trị liệu một chút. Được, cứ vậy."

Nhưng không qua mấy ngày, Thẩm Hàm được tin hai người họ ở bên nhau, Sư Hiểu nói: "Sau tớ lại hôn một lần, muốn nhìn xem tớ rốt cuộc có phải gay không, sau đó tớ phát hiện, thật là siêu có cảm giác nha, ha ha ha..."

Thẩm Hàm hất bay tay cậu ta, vì hai người này từ khi xác định quan hệ thì thời thời khắc khắc đều phải dính một chỗ, hoặc kéo tay, hoặc kéo cánh tay, không thì ôm, cả lớp 7 đều bị hai người họ phiền đến không chịu nổi.

Lúc này Thẩm Hàm được tin, Vương Tử Liên vì là vị thành niên nên chỉ đi cải tạo 1 năm, nói cách khác, 1 năm sau cậu ta sẽ trở về?

Nhớ tới ánh mắt khi Vương Tử Liên bị bắt đi, Thẩm Hàm quay đầu lại nhìn Phương Vũ Luân, cười nói: "Cuối tuần chúng ta đi ăn cơm dã ngoại đi?"

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenFull.Me