Hi Trung Drop Tong Hop Hien Dai Van
Lam Hi Thần là một đại thiếu gia của tập đoàn lớn. Anh trên chiếc xe hơi bản giới hạn của mình bon bon chạy trên phố xá hiện giờ còn vắng người. Cũng phải, anh đi làm rất sớm. Giờ này chỉ có số ít người dậy sớm tập thể dục buổi sáng, đa phần còn lại đều vẫn còn yên giấc. Lam Hi Thần trước giờ luôn là một người cẩn thận, nhưng hôm nay hình như tâm trạng cũng làm ảnh hưởng đến một người ôn nhu dễ gần như anh.... ......'....Một vụ tai nạn xe xảy ra vào sáng sớm hôm nay. Người cầm lái được cho là vì né một chiếc xe con trên đường mà chệch tay lái đâm thẳng vào dàn kính của Trung tâm thương mại Trịnh Vân, gây tổn thất về vật chất, kinh tế. Người cầm lái là một nam thanh niên khoảng hai mươi lăm tuổi, quý danh là con trai trưởng tập đoàn Vân Thâm, qua xét nghiệm âm tính với ma tuý và các loại chất kích thích. Vụ tai nạn làm người cầm lái trên bị thương nặng, và không gây thương tích cho người dân......'Tiếng nói của biên tập viên đều đều. Giang Trừng vừa ăn cơm vừa xem chương trình thời sự quen thuộc. Cậu thầm lắc đầu cảm thán. "Thật là...con trai tập đoàn lớn đúng là thích thể hiện."Giang Trừng đem phần thức ăn còn thừa lại ngán ngẩm mà bỏ vào túi rác. Dạo này cậu không có khẩu vị, hơn nữa bản thân cậu vốn là người thẩm định ẩm thực nổi tiếng vì vậy rất khó khăn trong việc ăn uống. Giang Trừng uể oải bước vào phòng ngủ, nằm phịch trên giường mệt mỏi khép mi mắt. 'Oh baby, anh yêu emOh baby, đừng lo lắng Oh baby, trong tim anhEm là phong cảnh đẹp nhấtOh baby, anh yêu emOh baby, anh thật nhớ emMa lực phóng điện của tình yêu Tim đập nhanh không ngừng 'Giang Trừng hốt hoảng...tiếng hát! Cậu nghe thấy tiếng hát! Còn là của nam nữa chứ! Và quan trọng là...cậu sống một mình! Giang Trừng bật dậy, nhìn ngó xung quanh phòng một lượt. Tim cậu đập thật mạnh....cậu nghe rõ rồi...cậu biết ở đâu ra rồi! Trong tủ...trong tủ quần áo! Giang Trừng nuốt một ngụm nước bọt, tay cầm sẵn gối chắn trước người, bước chân nhẹ nhàng đi đến bên tủ quần áo nằm ở góc phòng. Lấy hết can đảm, cậu nắm lấy tay cầm, kéo ra. ....Giang Trừng la lên một tiếng thất thanh. Ngã xuống sàn, mở to hai mắt nhìn người ngồi trong tủ. "....cậu đừng sợ, đừng sợ. Tôi....không phải... ""Ăn trộm! Biến thái! Giết người cướp của! " Giang Trừng trong cơn hoảng sợ thốt lên Người kia lập tức trong tủ quần áo lao đến trước mặt cậu. Đưa tay bịt miệng cậu lại. Giang Trừng mở lớn tròng mắt hoảng sợ nhìn người kia. Không! Hắn không phải người! Không phải con người! Giang Trừng hoảng sợ đến muốn khóc lên, không dám động đậy nhúc nhích nhìn người kia chằm chằm. "Cậu đừng la...tôi không phải ăn trộm. Cũng không phải biến thái hay giết người cướp của gì hết. Tôi...tôi không biết bản thân mình vì sao ở đây, nhưng mà...tôi chỉ nhớ mình đâm vào cửa kính lớn của trung tâm thương mại Trịnh Vân... Sau đó tôi...tôi... "Giang Trừng đẩy tay người kia ra, hai tay chống đỡ thân thể đứng dậy. Lùi lại phía sau ba bước, cầm lấy cái gối mềm đưa trước mặt, buông lời cảnh cáo, "Anh...anh đừng qua đây...đứng yên đó! Không được tiến tới! "Người kia thực sự đứng yên. Giang Trừng âm thầm đánh giá người kia từ trên xuống dưới...quen quá. Khoan đã! Anh ta nói...đâm vào trung tâm thương mại Trịnh Vân? Lại quen quen... "Anh là con trai trưởng của tập đoàn Vân Thâm? ""....làm sao cậu biết???" người kia có chút bất ngờ Giang Trừng thực muốn đập đầu vào gối chết cho rồi! Cậu gặp cái gì đây? Người không ra người, ma không ra ma??? Lão thiên! Ông cũng quá thích trêu ngươi bổn công tử rồi! Sao mà toàn gặp thứ gì đâu không thế này?!! "Anh...anh sao lại ở trong tủ quần áo của tôi??? Anh...không phải bị tai nạn giao thông sao..." Cậu tỏ rõ vẻ sợ hãi của bản thân lên trên gương mặt Lam Hi Thần cắn môi, chính anh cũng không biết bản thân mình là bị gì! "Tôi...không biết. Lúc mở mắt ra là vậy đã thấy tôi ngồi trong tủ nhà cậu rồi... Thật xin lỗi. Lúc đó bản thân tôi cũng muốn đi ra! Nhưng....không hiểu vì sao không thể! Tôi... "Giang Trừng xoa thái dương, gật gật đầu. "Được rồi. Bây giờ anh đi được rồi. "Lam Hi Thần chớp mắt, cảm thấy bản thân mình không nên làm phiền người khác. Liền cúi đầu một cái, xoay người bước ra khỏi cửa. Nhưng chỉ mới được mấy bước chân, Lam Hi Thần bị lực đạo cực mạnh kéo trở lại. Không kịp trở tay, anh cứ thế lao về phía Giang Trừng còn đang ngơ ngác kia. Lực đạo kia không ngừng lại, kéo anh tới bên cạnh Giang Trừng, chính vì quá nhanh quá nguy hiểm nên bản thân chưa kịp thay đổi phương hướng dẫn đến tông mạnh vào Giang Trừng, làm cả hai ngã xuống giường êm..."Xin lỗi, xin lỗi. Tôi không cố ý! " Lam Hi Thần luống cuống nhận ra mình đè lên người ta"Còn không chịu đứng lên! " Giang Trừng gắt gỏng Lam Hi Thần chống người đứng thẳng dậy, ngại ngùng liếc nhìn Giang Trừng. "Tôi không biết vì sao... ""Không cần nói." Lam Hi Thần lời nói bị Giang Trừng đánh gãy "Tôi có mắt, tôi tự thấy. "Kể cũng lạ...Lam Hi Thần là một linh hồn, sao có thể chạm vào cậu? Mà...cậu lại còn nhìn thấy anh, nói chuyện được với anh! Y như hai người sống nói chuyện với nhau! Ôi ôi...khủng khiếp! "...cậu tên gì? " Lam Hi Thần thấy người kia trầm ngâm liền lên tiếng "...Giang Trừng. Anh tên Lam Hi Thần phải không? "Lam Hi Thần chỉ gật đầu. Phải rồi, anh là doanh nhân trẻ thành đạt nổi tiếng mà. "Vậy...xem ra tôi không thể tách khỏi cậu... " Lam Hi Thần cũng ngẫm nghĩ Giang Trừng thở dài... Lại chứa thêm một thứ không cần thiết! __________Giang Trừng đi làm, Lam Hi Thần cũng có mặt. Cậu đi siêu thị, Lam Hi Thần cũng đi theo. Cậu đi ngủ, Lam Hi Thần cũng nằm ngay bên cạnh. Thậm chí đi tắm, Lam Hi Thần cũng phải đứng ngay sát ngoài cửa phòng tắm! Hễ cứ cách nhau vài bước chân là Lam Hi Thần lại bị một lực kéo về, Giang Trừng cũng vậy! Hễ cách xa tên kia mươi bước thì liền bị kéo trở về. Cái lập trình quỷ quái gì không biết! Quan trọng là...chỉ có mình cậu thấy anh! Riết rồi Giang Trừng thực sự muốn tự vẫn! "Anh làm gì? Cách xa em ra!"Lam Hi Thần cười trừ, lùi xuống một chút để không đụng phải người kia. "A Trừng, em đừng nhăn nhó như vậy a. Sẽ xấu lắm! Cười một cái anh xem nào?! ""Không! "Ngày ngày của họ cứ như vậy. Vờn qua vờn lại như mèo vờn chuột, rồi từ từ, bản thân họ cũng đi đến loại tình cảm xa vời hơn... ___________"Bác sĩ Trương! Không lẽ cứ để con trai tôi như thế sao? " Lam phu nhân vừa buồn vừa tức chỉ trích vị bác sĩ "Tình trạng của cậu ấy rất lạ. Chúng tôi vẫn là chưa dám khẳng định điều gì... Lam phu nhân, xin bà hiểu cho. Chúng tôi đang tìm biện pháp tốt nhất để chữa trị cho con bà. " Vị bác sĩ đẩy cặp mắt kính dày cộm"Vậy...tình trạng của anh ấy thế nào? Xin bác sĩ nói rõ. " Lam Y đứng bên cạnh cũng nóng ruột"...tôi không biết phải nói như thế nào cho đúng. Nhưng đại khái là cậu ấy vẫn ổn, nhưng não bộ gặp vấn đề gây hôn mê bất tỉnh lâu dài cho cậu nhà. Nhưng cũng không hẳn là vì não bộ hay hệ thần kinh mà còn vấn đề gì đó khác... Bản thân tôi cũng chưa thể tìm ra. Thực sự rất nan giải, chúng tôi đã phải họp rất nhiều lần về trường hợp này của cậu ấy...mong bà và cô hiểu cho. " Bác sĩ Trương Khiết là vị bác sĩ nổi tiếng được đào tạo bài bản và có rất nhiều năm học tập và làm việc ở nước ngoài. Vị bác sĩ tài ba này mà bảo rắc rối thì có vẻ.... ______________________________________Dạo này bận tối mặt tối mũi luôn, bận ngóc đầu không nổi luôn TvT
Hôm nay đã thu xếp thời gian ổn thỏa rồi mới dư ra chút thời gian ngắn ngồi viết nè. Đừng giận nha mấy tình yêu U_UĐỪNG ĐỌC CHÙA!!! 19/9/2019
Hôm nay đã thu xếp thời gian ổn thỏa rồi mới dư ra chút thời gian ngắn ngồi viết nè. Đừng giận nha mấy tình yêu U_UĐỪNG ĐỌC CHÙA!!! 19/9/2019
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenFull.Me