Hieuhung Tieu Hoc
hùng ngồi tựa lưng vào cột nhà, ánh nắng chiều dịu nhẹ nhuộm vàng cả khoảng sân trước mắt. miệng nhâm nhi cây kem bạc hà mát lạnh, cảm giác the mát tràn xuống cổ họng khiến cậu thoải mái hơn sau một ngày bận rộn theo dì đi mua sắm.những túi đồ mới được xếp gọn gàng trong góc nhà, toàn là bánh kẹo và trái cây. hùng nghĩ đến buổi đi chơi tối nay, trong lòng bỗng thấy hồi hộp. "không biết đêm nay đông cỡ nào nhỉ?"đang mơ màng với suy nghĩ, bỗng từ đâu đó, tiếng gọi vang lên phá tan bầu không khí yên tĩnh."hùng! đi chơi nè!"phong hào ngồi trên xe đạp trước cổng, cao giọng gọi vào trong nhà.hùng giật mình rơi cả cây kem, định quát vài câu phong hào lại nói tiếp."lẹ lên! thằng phúc đang chờ ở công viên rồi đó! giờ còn ăn kem nữa!"" đợi chút! tao mang dép cái!"hào dựa người lên tay lái, giọng cợt nhả."sao mày lúc nào cũng chậm vậ? trể quá là tao không chịu trách nhiệm đâu nha"hùng lườm, chân vẫn xỏ giày mà miệng không quên trả treo."chậm chút thì chết ai? bộ công viên sập luôn hả?""không sập, nhưng mày mà không nhanh thì thằng phúc chửi tao với mày đấy" hào bồi thêm.hùng định chạy ra với hào mà lại quên đồ liền vọt vào nhà lấy, hào nhìn mà ngao ngán, lắc đầu. lấy xong cái áo khoác mặc vào người, hùng vui vẻ nhảy chân sáo ra khỏi nhà. nhưng ngay khi chuẩn bị ra cửa, dì của cậu từ trong nhà gọi vọng ra."hùng! con đi đâu vậy?"hùng dừng lại, nhìn dì, trong lòng có chút lưỡng lự. "hùng đi chơi với hào và phúc một chút thôi"dì đứng ở cửa, vẫn không yên tâm."một tí đi chơi rồi, bây giờ còn ra ngoài chi nữa?""chút thui mà dìii~ với lại bảy giờ mới diễn mà, sáu giờ hùng về mà.." quang hùng châp tay, nhõng nhẽo đòi đi cho bằng được.cô không khỏi thở dài. hùng quả thật có sức thuyết phục lạ kỳ khi dùng "chiêu" này. cậu làm mặt đáng thương, đôi mắt ngước lên nhìn dì, như muốn khiến dì mềm lòng.đứng một lúc, rốt cuộc cũng không thể từ chối, đành nói."thôi được rồi, nhưng nhớ về đúng giờ đấy, nghe chưa?"hùng ngay lập tức đứng nghiêm lại tay dơ lên chào như quân đội."tuân lệnh, hùng sẽ về đúng giờ! cảm ơn dì!"sau đó, hùng vui vẻ chạy ra với phong hào, đi được nữa đường dì lại nói với theo."nhớ là không đi linh tinh để lạc nữa đấy nhé!?""biết rồi màaaa!"không báo trước, hùng nhảy cái cạch lên xe đạp của hào, làm nó lảo đảo muốn ngã xuống phía mươn trước nhà hùng.phong hào trừng mắt nhìn hùng, khuôn mặt nhăn nhó như thể không thể tin vào mắt mình."hùng! muốn chết hả cha!?" hào gằn từng chữ, rồi lại một lần nữa giật mình vì chiếc xe suýt nữa ngã ra ngoài."ủa? hi hi, hong biết, xin lỗi xin lỗi!" quang hùng gãi đầu một cách vô tư, cười đáp trả gương mặt quạo quọ của hào."hi hi quần què!" hào với vẻ mặt nhăn như đít khỉ, bấm mạnh tay lái , đôi mắt không ngừng nhìn sang hùng đang ngồi phía sau, cảm thấy như mình đang phải chịu đựng một cú thử thách lớn nhất trong ngày."lần sau mày nhảy lên xe tao như vậy là tao đá mày xuống ngay đấy!" hùng thì vẫn vô tư, nhoẻn miệng cười, nhưng cũng cảm nhận được vẻ bực bội của hào."thôiii hùng xin lỗi! nhanh đi nhanh đi phúc đợi!" hùng lắc vai hào, thúc giục.
-
đức phúc đứng bên phải công viên, hai tay chóng nạnh, đôi mắt lườm về phía xa, miệng lẩm bẩm. "hai đứa nó có phải tính hành tao không trời?"chân phúc nhịp nhịp xuống đất, từng nhịp gõ theo tiết tấu bực bội. vừa thấy bóng hùng và hào chạy tới, cậu liền hét lên.
"chậm chút nữa là tao đi về luôn đó!"thắn xe cái két phong hào chưa vội xuống mà đã chỉ tay ra xao kể tội."thằng này nè! tại nó xíu nữa tao té xuống mươn rồi!""thôii tao xin lỗi rồi mà, nhắc hoàii"phúc lườm cả hai, khoanh tay trước ngực, giọng cất lên đầy trách móc. "hai bây tính diễn hài cho tao coi luôn hả? tới trễ còn cãi nhau!"phong hào vội nhảy xuống xe, vẻ mặt vẫn còn ấm ức, quay sang hùng nói lớn. "nè, coi lại đi! tao mà té thật là tại mày hết đó!"hùng chống chế, gãi đầu cười hì hì. "tao xin lỗi rồi mà, hào đừng có kể nữa, phúc còn đứng đó lườm kìa!"phúc xoa trán, thở dài ngao ngán. "rồi rồi, hai đứa mày đủ chưa? đi lẹ, kẻo tao đổi ý đi về đó!""ủa mà phúc mày rủ thêm ai vậy" hào nói." à thằng này là em họ tao, nó mới từ thành phố về í " phúc nói rồi quay ra sau kéo thằng nhóc thấp thoáng phía sau lưng."uảa? em hiếu nè!" hùng tròn mắt, chỉ tay về phía thằng nhóc sau lưng phúc.minh hiếu nghe vậy thì liền ló đầu ra, thấy hùng liền sáng mắt, ngạc nhiên nói " hùng cũng chơi với anh phúc hả?"quang hùng gật đầu lia lịa, mặt đầy vẻ ngạc nhiên. "đúng rồi! mà khoan, phúc có em họ sao không kể bọn tao nghe?"phong hào cũng gật đầu tán thành. " sao không kể tụi này nghe hả""ngộ quá, bây có hỏi đâu? mà sao mày biết hiếu tao có kể đâu?" phúc hỏi ngược lại hùng."gặp ở trường á, ở chợ nữa-" "từ từ khoan kể đi, quân đâu, phúc mày nói rước nó mà?" đức phúc nhướn mày, chống tay vào hông, giọng trách móc. "trời, rước chứ, mà tao nói tụi bây chậm như vậy là mất cả buổi chờ quân rồi!"minh hiếu chen vào, cười toe toét."anh quân đi trước rồi, anh phúc kêu em đợi hai anh nè. mà sao anh hùng với anh hào chậm dữ vậy?"phong hào nhún vai, vẻ mặt hờn dỗi. "bé đừng hỏi, lỗi thằng hùng hết á. nó hú anh một phát mà anh mém té xuống mương!"hùng quạu rồi nha, nhắc mãi vậy trời."ủa tao xin lỗi rồi, sao nhắc hoài vậy cha? giờ lo đi tìm quân đi, trễ nữa là khỏi chơi gì luôn!"phúc hừ nhẹ, bước lên trước. "thôi, khỏi tìm, tao biết quân ở đâu. nó nói tao bên nhà anh long, lẹ không nó lại ngủ gục bên bển!"cả nhóm nhìn nhau rồi vội vàng lon ton đạp theo sau xe phúc. tiếng cười nói vang lên khắp con đường nhỏ, lốp xe lăn đều trên mặt đường. hùng kêu hào chạy nhanh lên ngang xe phúc, tò mò hỏi. "mà sao quân qua nhà anh long chi vậy?"phúc quay đầu lại, vừa đạp vừa trả lời. "chứ mày quên rồi hả? hôm bữa tao nói rồi, quân đang học làm mấy cái mô hình xe đồ chơi, nhà anh long có đủ dụng cụ."phong hào thắc mắc. "ủa rồi tụi mình qua đó chơi hay sao?"hiếu xen vào, tay bám chặt xe phúc. "chơi thì chơi, em thấy ở đó cũng vui lắm. mà anh quân giỏi lắm luôn, ảnh làm xong cho em mượn chơi nữa á!"quang hùng nhướn mày, vẻ mặt tò mò. "vậy hả? tí nữa qua coi thử, biết đâu tao cũng học được!"phúc cười khẩy. "bớt bớt đi cha, mày mà ngồi yên đủ lâu để làm mô hình thì tao đi đầu xuống đất."quang hùng nhăn mặt liếc phúc muốn lòi con mắt mà phúc thì có quan tâm đâu.
-
"ê! eeeeeeeeey! anh long ơi mở cửâaa, quân ơi ra đón anh!" phong hào đứng trước cổng hô vào tuy công không khóa.anh quân từ trong nhà bước ra kế bên còn có người đi cùng, đi tới mở cổng mà mặt thì lại biểu cảm khó chịu." bốn đứa mà không xuống mở cổng, xem nè cổng có khóa không mà la làng vậy!?""nín.." phong hào giơ ngón trỏ lên miệng."ăn cù trỏ không?"anh quân nói, tay gấp lại thành hình tam giác."thôi, mấy đứa vô nhà nhanh đi, anh khóa cổng" kim long cầm cửa mở to ra rồi thối thúc tụi nhỏ.
...
cả đám kéo nhau vào nhà, đôi mắt tròn xoe ngắm nhìn những bộ dụng cụ và mô hình lắp ráp đủ màu sắc, kiểu dáng xếp gọn gàng trên giá. phòng khách vốn đã nhỏ nay lại càng chật chội hơn với những hộp lớn nhỏ, keo dán, gỗ và cả dây điện."woa! nhìn thích thật!" quang hùng bước tới gần, đưa tay chạm vào một chiếc xe mô hình đang lắp dang dở. chiếc xe có vẻ nhỏ nhưng đầy chi tiết, từng đường nét tinh xảo đến mức quang hùng cứ trầm trồ không ngớt."cẩn thận, đừng đụng mạnh vào!" kim long lên tiếng, lo lắng mắt liếc qua tụi nhỏ đang háo hức khám phá."mấy cái này là tự anh làm hết hả?" phong hào hỏi, giọng đầy ngưỡng mộ.kim long gật đầu, cười nhẹ. "ừ, anh làm từ hồi lớp 4 tới giờ. giờ thì làm quen tay chút ít."minh hiếu nhìn quanh, thấy một góc bàn có mô hình máy bay dang dở, liền hỏi. "anh ơi, cái máy bay này chưa làm xong hả? nhìn ngầu quá trời!"kim long nhìn theo ánh mắt của hiếu, gật gù. "ờ, cái đó anh mới làm được nửa chừng, chưa có thời gian hoàn thành.""hay quá vậy!" đức phúc cảm thán, rồi quay sang quân. "còn mày, học làm được gì rồi?"quân cười tươi, chỉ vào một chiếc xe nhỏ để trên kệ. "cái đó tao tự làm đó! nhưng còn hơi xấu."hùng vội vàng chạy tới, cầm chiếc xe lên săm soi. "đâu, để tao coi. trời, đẹp mà! mày làm thiệt hả?"quân gãi đầu, cười ngượng. "ừ, anh long chỉ tao đó. làm lâu lắm nhưng cũng vui!""ê, vậy dạy tao với!" quang hùng hào hứng.kim long nghe vậy thì bật cười. "muốn học thì ngồi yên một chỗ nha. mấy đứa mà quậy là anh cấm đụng vào đồ luôn đó!"cả đám nhìn nhau cười khúc khích, rồi ngoan ngoãn ngồi xuống, chăm chú nghe kim long hướng dẫn. căn phòng nhỏ bỗng trở nên rộn ràng tiếng cười đùa, xen lẫn những câu hỏi tò mò và tiếng bút chì gõ lạch cạch trên bàn.dưới ánh đèn vàng dịu, nhóm bạn nhỏ say mê bên những mô hình nhỏ xinh, tiếng hàn huyên rôm rả khiến buổi chiều trở nên thật ấm áp."ủa hùng lắp gì vậy?" minh hiếu tò mò khi thấy quang hùng cứ mãi loay hoay ở góc nhà"anh đang lắp xe đạp mini! đợi chút là xong liền!" hùng hồ hởi đáp, tay vẫn thoăn thoắt gắn từng mảnh nhỏ vào nhau.hiếu nhìn chăm chú, đôi mắt sáng rỡ. "wow, hiếu nghe anh phúc nói hùng quậy lắm, không ngồi yên được chứ!"quang hùng bĩu môi, liếc đức phúc đang nhiều chuyện với phong hào rồi lại nhìn hiếu nói. "ủa, quậy thì có sao? anh mà đã tập trung là giỏi lắm nha!""giỏi lắm mà nãy giờ mày gắn ngược bánh rồi kìa!" anh quân từ phía sau bật cười, chỉ tay vào chiếc xe mô hình của hùng."ủa? thiệt hả!?" hùng ngẩn người, nhìn xuống rồi giật mình kêu to. "trời ơi, sao không ai nhắc tao sớm!"anh quân nói tiếp." mày giấu có cho ai coi đâu mà nói" quang hùng đỏ mặt, lúng túng xoay tới xoay lui chiếc xe. "chết rồi, công sức cả buổi... giờ phải tháo ra làm lại à!"minh hiếu nhịn cười, bước lại gần. "để hiếu giúp hùng tháo ra nha, hai người làm chắc nhanh hơn đó.""anh làm một mình được!" quang hùng chống chế, nhưng bàn tay đã ngừng lại, ánh mắt lấm lét nhìn quân đang đứng khoanh tay chờ xem trò vui."được gì mà được, để tao phụ, chứ không mai mốt xe chạy ngược thì quê lắm" quân trêu tiếp, cúi xuống cầm lấy bánh xe.nghe vậy quang hùng cũng nhích qua để quân sửa hộ mình.minh hiếu nhìn hùng, rồi quay sang đức phúc. "hùng dễ thương ghê. hì hì!"đức phúc cười khẩy. "dễ thương gì, lộn ngược cái xe mà dễ thương gì trời!"minh hiếu chỉ cười đáp lại, bước lại chỗ quân và hùng để xem rõ hơn.đức phúc cũng đi theo, ngồi xổm xuống, khoanh tay, mắt dõi theo anh quân đang loay hoay sửa chiếc xe mô hình. bỗng cậu ngẩng lên, nhìn hiếu tò mò. "ủa, mà hiếu nè, sao kêu hùng trống không vậy? rõ ràng hùng hơn tuổi em mà, phải kêu anh chứ!"hiếu nhướng mày, mặt tỉnh bơ đáp. " nhưng hùng có cao hơn hiếu đâu mà sao kêu anh được."cả đám nghe xong cười ồ, phong hào khoái chí trêu. " gì lạ vậy trời! cao thấp đâu liên quan tuổi tác chứ!"hùng giãy nảy, mặt đỏ bừng. "ê ê, gì mà không cao hơn! em đo lại đi, anh chắc chắn cao hơn mày một chút xíu!""chút xíu thôi mà đòi làm anh?" hiếu thản nhiên bồi thêm, khiến hùng ấp úng, không biết cãi lại ra sao.đức phúc thì nhún vai, cười khúc khích. "vậy chắc hùng phải uống thêm sữa đi, biết đâu cao lên xíu thì hiếu chịu gọi anh."nghe vậy, quang hùng đẩy chiếc xe mô hình của mình về phía anh quân, giọng hờn dỗi. "nè, sửa cho tao luôn đi, tao không thèm nói chuyện với mấy đứa này nữa."phong hào bật cười, đứng sau lưng vòng tay qua cổ hùng, dựa hẳn lên lưng cậu. " giận rồi hả! thôi mà, anh hùng rộng lượng xíu đi!"hùng lườm phong hào đẩy mặt nó ra xa, quay mặt về hướng khác chả thèm trả lời.anh quân vừa sửa xe vừa cười." thôi đi hai ông nội, chuyện gì cũng làm ầm lên được!"đức phúc lại tặc lưỡi, giả vờ nghiêm túc. "ủa mà thật nha, chiều cao quan trọng lắm á! phong hào, mốt nhớ kêu hùng uống sữa giùm đi!"phong hào nheo mắt trêu chọc. "hay là tới tết tao lì xì mày lóc sữa nhe, không chừng uống xong cao hơn hiêu thì sao?"hùng giãy nảy, mặt đỏ bừng, gạt tay phong hào. "không cần! nửa tự khắc cao, đến lúc đo tụi bây phải kêu bằng anh hùng!"phong hào cười khà khà định chọc thêm vài câu thì kim long chen ngang.kim long từ trong phòng bước ra. "thôi, đừng chọc hùng nữa. mấy đứa, hôm nay không đi xem văn nghệ sao?"cả nhóm giật mình, vội vàng nhìn ra ngoài trời đã chuyển sang màu tím thẫm.hùng đứng bật dậy, mặt tái mét. "chết! dì tao dặn phải về sớm!"minh hiếu cũng hoảng. "em phải về nữa! không mẹ em la mất!"kim long bật cười, khoát tay. "thôi, thôi, về nhanh đi! chưa muộn lắm đâu"cả nhóm cảm ơn kim long rồi ríu rít chạy ra xe, vừa đi vừa cười nói rôm rả. hùng cầm theo chiếc xe đạp mini mới được anh quân sửa lại, thỉnh thoảng lại quay đầu cười với hiếu.
—
"anh hùng về trể quá mẹ ơi, hay mình đi trươc đi, bỏ ảnh ở nhà đi mẹ" thành an bây giờ đã chuẩn bị hoàn tất để đi xem văn nghệ. vậy mà mẹ nó vẫn chưa chịu đi vì anh hùng chưa về nhà, nó cứ nhảy tới nhảy lui, than dài than ngắn với mẹ nó."mẹ ơi!!! đi trước bỏ anh hùng—"k-két!"dì ơi hùng về rồi nè!" chiếc xe đạp của phong hào thắng gấp, quang hùng liền nhảy xuống chạy lại chỗ của dì mà chẳng ngoảnh lại cảm ơn hào." sao con hứa vơi dì về sớm mà tới bây giờ mới về?" dì giở giọng trách mắng.quang hùng vừa nãy còn hào hứng nhảy chân xáo vào nhà, sau khi bị mắng liền đứng trước dì mà cúi mặt, khoanh tay nhận lỗi."..hùng xin lỗi dì, hùng quên mất.."thành an thấy cứ tiếp tục tình hình này thì sẽ rất lâu sau nó mới được đi chơi, bèn lên tiếng can ngăn." mẹ bỏ qua đi, anh hùng vô thay đồ nhanh đi" thấy an lên tiếng bà cũng chẳng kéo dài tình huống này, xua tay vào nhà kêu hùng lẹ đi thay đồ kẻo muộn.
-
dưới bầu trời đêm, ánh sáng lung linh của công viên chiếu rọi khắp nơi, nhưng văn nghệ vẫn chưa bắt đầu. quang hùng cùng dì và em an thong thả dạo qua những hàng quán nhộn nhịp. những tiếng cười nói vang vọng, mùi đồ nướng thơm phức hòa cùng không khí háo hức.khi đi ngang một quầy đồ chơi, quang hùng chợt nhớ đến món đồ trên tay, quang hùng gọi thành an lại, giơ lên chiếc xe đạp mini nhỏ nhắn."an an! nhìn nè, anh tự làm đó!"an trố mắt, vẻ ngưỡng mộ thoáng qua trên khuôn mặt, rồi lại chuyển sang vẻ không tin."chắc lại nhờ anh quân làm dùm cho chứ gì.. anh hùng mà tự làm sao?"bị nói trúng tim đen, quang hùng hơi khựng lại nhưng cũng lấy lại phong thái tự tin khi nãy, quang hùng lườm nhẹ an, tay xoay xoay chiếc xe đạp mini để khoe từng chi tiết."anh tự làm thiệt mà! quân, nó chỉ bày thôi, còn lại anh làm hết, từng miếng gỗ, từng bánh xe luôn!" cậu nói, giọng có chút tự hào pha lẫn sự gian dối trong câu nói.thành an nghiêng đầu, ngón tay gõ nhẹ vào một bánh xe. "ủa, sao mà nhìn giống đồ mua quá vậy?"hùng đỏ mặt, đôi tay cầm chiếc xe run run. "là tại anh tỉ mỉ, khéo léo! không tin thì thôi, đừng hòng được anh cho chạm vào lần nữa!"thấy hùng bắt đầu dỗi, an lập tức xoa dịu. "ee ê, giỡn chút thôi mà! coi bộ đẹp ghê, anh hùng giỏi ghê á!"nghe thế, hùng hạ giọng, tay chỉnh lại bánh xe, mặt hơi hếc lên, nhếch mém trả lời thằng nhỏ. "biết anh giỏi là được" dì đứng gần đó chỉ mỉm cười, tiếp tục dắt cả hai dạo thêm một vòng. công viên bắt đầu rộn ràng hơn, ánh sáng từ sân khấu chính đã bắt đầu le lói, báo hiệu đêm văn nghệ sắp sửa khai màn.khi dì dẫn hai đứa ghé vào quán xiên bẩn nổi tiếng. quang hùng cùng an hí hửng chọn đủ loại xiên, vừa ăn vừa trêu chọc nhau. đột nhiên, an ngừng nhai, mắt sáng rực lên."ê, anh hùng! hiếu kìa! hiếu với... với anh phúc hả?!"thành an không đợi hùng kịp phản ứng, đã réo lên. "hiếu ơi!" rồi chạy như bay về phía sạp bán kẹo gần đó.quang hùng vừa ngơ ngác vừa bất lực, tay cầm xiên thịt nhìn theo an. ở phía xa, hiếu đứng bên mẹ và anh họ - đức phúc, đang chọn mấy viên kẹo đầy màu sắc. an vừa đến nơi đã ríu rít chào hỏi, khuôn mặt rạng rỡ chẳng giấu nổi sự thích thú.
—
-
đức phúc đứng bên phải công viên, hai tay chóng nạnh, đôi mắt lườm về phía xa, miệng lẩm bẩm. "hai đứa nó có phải tính hành tao không trời?"chân phúc nhịp nhịp xuống đất, từng nhịp gõ theo tiết tấu bực bội. vừa thấy bóng hùng và hào chạy tới, cậu liền hét lên.
"chậm chút nữa là tao đi về luôn đó!"thắn xe cái két phong hào chưa vội xuống mà đã chỉ tay ra xao kể tội."thằng này nè! tại nó xíu nữa tao té xuống mươn rồi!""thôii tao xin lỗi rồi mà, nhắc hoàii"phúc lườm cả hai, khoanh tay trước ngực, giọng cất lên đầy trách móc. "hai bây tính diễn hài cho tao coi luôn hả? tới trễ còn cãi nhau!"phong hào vội nhảy xuống xe, vẻ mặt vẫn còn ấm ức, quay sang hùng nói lớn. "nè, coi lại đi! tao mà té thật là tại mày hết đó!"hùng chống chế, gãi đầu cười hì hì. "tao xin lỗi rồi mà, hào đừng có kể nữa, phúc còn đứng đó lườm kìa!"phúc xoa trán, thở dài ngao ngán. "rồi rồi, hai đứa mày đủ chưa? đi lẹ, kẻo tao đổi ý đi về đó!""ủa mà phúc mày rủ thêm ai vậy" hào nói." à thằng này là em họ tao, nó mới từ thành phố về í " phúc nói rồi quay ra sau kéo thằng nhóc thấp thoáng phía sau lưng."uảa? em hiếu nè!" hùng tròn mắt, chỉ tay về phía thằng nhóc sau lưng phúc.minh hiếu nghe vậy thì liền ló đầu ra, thấy hùng liền sáng mắt, ngạc nhiên nói " hùng cũng chơi với anh phúc hả?"quang hùng gật đầu lia lịa, mặt đầy vẻ ngạc nhiên. "đúng rồi! mà khoan, phúc có em họ sao không kể bọn tao nghe?"phong hào cũng gật đầu tán thành. " sao không kể tụi này nghe hả""ngộ quá, bây có hỏi đâu? mà sao mày biết hiếu tao có kể đâu?" phúc hỏi ngược lại hùng."gặp ở trường á, ở chợ nữa-" "từ từ khoan kể đi, quân đâu, phúc mày nói rước nó mà?" đức phúc nhướn mày, chống tay vào hông, giọng trách móc. "trời, rước chứ, mà tao nói tụi bây chậm như vậy là mất cả buổi chờ quân rồi!"minh hiếu chen vào, cười toe toét."anh quân đi trước rồi, anh phúc kêu em đợi hai anh nè. mà sao anh hùng với anh hào chậm dữ vậy?"phong hào nhún vai, vẻ mặt hờn dỗi. "bé đừng hỏi, lỗi thằng hùng hết á. nó hú anh một phát mà anh mém té xuống mương!"hùng quạu rồi nha, nhắc mãi vậy trời."ủa tao xin lỗi rồi, sao nhắc hoài vậy cha? giờ lo đi tìm quân đi, trễ nữa là khỏi chơi gì luôn!"phúc hừ nhẹ, bước lên trước. "thôi, khỏi tìm, tao biết quân ở đâu. nó nói tao bên nhà anh long, lẹ không nó lại ngủ gục bên bển!"cả nhóm nhìn nhau rồi vội vàng lon ton đạp theo sau xe phúc. tiếng cười nói vang lên khắp con đường nhỏ, lốp xe lăn đều trên mặt đường. hùng kêu hào chạy nhanh lên ngang xe phúc, tò mò hỏi. "mà sao quân qua nhà anh long chi vậy?"phúc quay đầu lại, vừa đạp vừa trả lời. "chứ mày quên rồi hả? hôm bữa tao nói rồi, quân đang học làm mấy cái mô hình xe đồ chơi, nhà anh long có đủ dụng cụ."phong hào thắc mắc. "ủa rồi tụi mình qua đó chơi hay sao?"hiếu xen vào, tay bám chặt xe phúc. "chơi thì chơi, em thấy ở đó cũng vui lắm. mà anh quân giỏi lắm luôn, ảnh làm xong cho em mượn chơi nữa á!"quang hùng nhướn mày, vẻ mặt tò mò. "vậy hả? tí nữa qua coi thử, biết đâu tao cũng học được!"phúc cười khẩy. "bớt bớt đi cha, mày mà ngồi yên đủ lâu để làm mô hình thì tao đi đầu xuống đất."quang hùng nhăn mặt liếc phúc muốn lòi con mắt mà phúc thì có quan tâm đâu.
-
"ê! eeeeeeeeey! anh long ơi mở cửâaa, quân ơi ra đón anh!" phong hào đứng trước cổng hô vào tuy công không khóa.anh quân từ trong nhà bước ra kế bên còn có người đi cùng, đi tới mở cổng mà mặt thì lại biểu cảm khó chịu." bốn đứa mà không xuống mở cổng, xem nè cổng có khóa không mà la làng vậy!?""nín.." phong hào giơ ngón trỏ lên miệng."ăn cù trỏ không?"anh quân nói, tay gấp lại thành hình tam giác."thôi, mấy đứa vô nhà nhanh đi, anh khóa cổng" kim long cầm cửa mở to ra rồi thối thúc tụi nhỏ.
...
cả đám kéo nhau vào nhà, đôi mắt tròn xoe ngắm nhìn những bộ dụng cụ và mô hình lắp ráp đủ màu sắc, kiểu dáng xếp gọn gàng trên giá. phòng khách vốn đã nhỏ nay lại càng chật chội hơn với những hộp lớn nhỏ, keo dán, gỗ và cả dây điện."woa! nhìn thích thật!" quang hùng bước tới gần, đưa tay chạm vào một chiếc xe mô hình đang lắp dang dở. chiếc xe có vẻ nhỏ nhưng đầy chi tiết, từng đường nét tinh xảo đến mức quang hùng cứ trầm trồ không ngớt."cẩn thận, đừng đụng mạnh vào!" kim long lên tiếng, lo lắng mắt liếc qua tụi nhỏ đang háo hức khám phá."mấy cái này là tự anh làm hết hả?" phong hào hỏi, giọng đầy ngưỡng mộ.kim long gật đầu, cười nhẹ. "ừ, anh làm từ hồi lớp 4 tới giờ. giờ thì làm quen tay chút ít."minh hiếu nhìn quanh, thấy một góc bàn có mô hình máy bay dang dở, liền hỏi. "anh ơi, cái máy bay này chưa làm xong hả? nhìn ngầu quá trời!"kim long nhìn theo ánh mắt của hiếu, gật gù. "ờ, cái đó anh mới làm được nửa chừng, chưa có thời gian hoàn thành.""hay quá vậy!" đức phúc cảm thán, rồi quay sang quân. "còn mày, học làm được gì rồi?"quân cười tươi, chỉ vào một chiếc xe nhỏ để trên kệ. "cái đó tao tự làm đó! nhưng còn hơi xấu."hùng vội vàng chạy tới, cầm chiếc xe lên săm soi. "đâu, để tao coi. trời, đẹp mà! mày làm thiệt hả?"quân gãi đầu, cười ngượng. "ừ, anh long chỉ tao đó. làm lâu lắm nhưng cũng vui!""ê, vậy dạy tao với!" quang hùng hào hứng.kim long nghe vậy thì bật cười. "muốn học thì ngồi yên một chỗ nha. mấy đứa mà quậy là anh cấm đụng vào đồ luôn đó!"cả đám nhìn nhau cười khúc khích, rồi ngoan ngoãn ngồi xuống, chăm chú nghe kim long hướng dẫn. căn phòng nhỏ bỗng trở nên rộn ràng tiếng cười đùa, xen lẫn những câu hỏi tò mò và tiếng bút chì gõ lạch cạch trên bàn.dưới ánh đèn vàng dịu, nhóm bạn nhỏ say mê bên những mô hình nhỏ xinh, tiếng hàn huyên rôm rả khiến buổi chiều trở nên thật ấm áp."ủa hùng lắp gì vậy?" minh hiếu tò mò khi thấy quang hùng cứ mãi loay hoay ở góc nhà"anh đang lắp xe đạp mini! đợi chút là xong liền!" hùng hồ hởi đáp, tay vẫn thoăn thoắt gắn từng mảnh nhỏ vào nhau.hiếu nhìn chăm chú, đôi mắt sáng rỡ. "wow, hiếu nghe anh phúc nói hùng quậy lắm, không ngồi yên được chứ!"quang hùng bĩu môi, liếc đức phúc đang nhiều chuyện với phong hào rồi lại nhìn hiếu nói. "ủa, quậy thì có sao? anh mà đã tập trung là giỏi lắm nha!""giỏi lắm mà nãy giờ mày gắn ngược bánh rồi kìa!" anh quân từ phía sau bật cười, chỉ tay vào chiếc xe mô hình của hùng."ủa? thiệt hả!?" hùng ngẩn người, nhìn xuống rồi giật mình kêu to. "trời ơi, sao không ai nhắc tao sớm!"anh quân nói tiếp." mày giấu có cho ai coi đâu mà nói" quang hùng đỏ mặt, lúng túng xoay tới xoay lui chiếc xe. "chết rồi, công sức cả buổi... giờ phải tháo ra làm lại à!"minh hiếu nhịn cười, bước lại gần. "để hiếu giúp hùng tháo ra nha, hai người làm chắc nhanh hơn đó.""anh làm một mình được!" quang hùng chống chế, nhưng bàn tay đã ngừng lại, ánh mắt lấm lét nhìn quân đang đứng khoanh tay chờ xem trò vui."được gì mà được, để tao phụ, chứ không mai mốt xe chạy ngược thì quê lắm" quân trêu tiếp, cúi xuống cầm lấy bánh xe.nghe vậy quang hùng cũng nhích qua để quân sửa hộ mình.minh hiếu nhìn hùng, rồi quay sang đức phúc. "hùng dễ thương ghê. hì hì!"đức phúc cười khẩy. "dễ thương gì, lộn ngược cái xe mà dễ thương gì trời!"minh hiếu chỉ cười đáp lại, bước lại chỗ quân và hùng để xem rõ hơn.đức phúc cũng đi theo, ngồi xổm xuống, khoanh tay, mắt dõi theo anh quân đang loay hoay sửa chiếc xe mô hình. bỗng cậu ngẩng lên, nhìn hiếu tò mò. "ủa, mà hiếu nè, sao kêu hùng trống không vậy? rõ ràng hùng hơn tuổi em mà, phải kêu anh chứ!"hiếu nhướng mày, mặt tỉnh bơ đáp. " nhưng hùng có cao hơn hiếu đâu mà sao kêu anh được."cả đám nghe xong cười ồ, phong hào khoái chí trêu. " gì lạ vậy trời! cao thấp đâu liên quan tuổi tác chứ!"hùng giãy nảy, mặt đỏ bừng. "ê ê, gì mà không cao hơn! em đo lại đi, anh chắc chắn cao hơn mày một chút xíu!""chút xíu thôi mà đòi làm anh?" hiếu thản nhiên bồi thêm, khiến hùng ấp úng, không biết cãi lại ra sao.đức phúc thì nhún vai, cười khúc khích. "vậy chắc hùng phải uống thêm sữa đi, biết đâu cao lên xíu thì hiếu chịu gọi anh."nghe vậy, quang hùng đẩy chiếc xe mô hình của mình về phía anh quân, giọng hờn dỗi. "nè, sửa cho tao luôn đi, tao không thèm nói chuyện với mấy đứa này nữa."phong hào bật cười, đứng sau lưng vòng tay qua cổ hùng, dựa hẳn lên lưng cậu. " giận rồi hả! thôi mà, anh hùng rộng lượng xíu đi!"hùng lườm phong hào đẩy mặt nó ra xa, quay mặt về hướng khác chả thèm trả lời.anh quân vừa sửa xe vừa cười." thôi đi hai ông nội, chuyện gì cũng làm ầm lên được!"đức phúc lại tặc lưỡi, giả vờ nghiêm túc. "ủa mà thật nha, chiều cao quan trọng lắm á! phong hào, mốt nhớ kêu hùng uống sữa giùm đi!"phong hào nheo mắt trêu chọc. "hay là tới tết tao lì xì mày lóc sữa nhe, không chừng uống xong cao hơn hiêu thì sao?"hùng giãy nảy, mặt đỏ bừng, gạt tay phong hào. "không cần! nửa tự khắc cao, đến lúc đo tụi bây phải kêu bằng anh hùng!"phong hào cười khà khà định chọc thêm vài câu thì kim long chen ngang.kim long từ trong phòng bước ra. "thôi, đừng chọc hùng nữa. mấy đứa, hôm nay không đi xem văn nghệ sao?"cả nhóm giật mình, vội vàng nhìn ra ngoài trời đã chuyển sang màu tím thẫm.hùng đứng bật dậy, mặt tái mét. "chết! dì tao dặn phải về sớm!"minh hiếu cũng hoảng. "em phải về nữa! không mẹ em la mất!"kim long bật cười, khoát tay. "thôi, thôi, về nhanh đi! chưa muộn lắm đâu"cả nhóm cảm ơn kim long rồi ríu rít chạy ra xe, vừa đi vừa cười nói rôm rả. hùng cầm theo chiếc xe đạp mini mới được anh quân sửa lại, thỉnh thoảng lại quay đầu cười với hiếu.
—
"anh hùng về trể quá mẹ ơi, hay mình đi trươc đi, bỏ ảnh ở nhà đi mẹ" thành an bây giờ đã chuẩn bị hoàn tất để đi xem văn nghệ. vậy mà mẹ nó vẫn chưa chịu đi vì anh hùng chưa về nhà, nó cứ nhảy tới nhảy lui, than dài than ngắn với mẹ nó."mẹ ơi!!! đi trước bỏ anh hùng—"k-két!"dì ơi hùng về rồi nè!" chiếc xe đạp của phong hào thắng gấp, quang hùng liền nhảy xuống chạy lại chỗ của dì mà chẳng ngoảnh lại cảm ơn hào." sao con hứa vơi dì về sớm mà tới bây giờ mới về?" dì giở giọng trách mắng.quang hùng vừa nãy còn hào hứng nhảy chân xáo vào nhà, sau khi bị mắng liền đứng trước dì mà cúi mặt, khoanh tay nhận lỗi."..hùng xin lỗi dì, hùng quên mất.."thành an thấy cứ tiếp tục tình hình này thì sẽ rất lâu sau nó mới được đi chơi, bèn lên tiếng can ngăn." mẹ bỏ qua đi, anh hùng vô thay đồ nhanh đi" thấy an lên tiếng bà cũng chẳng kéo dài tình huống này, xua tay vào nhà kêu hùng lẹ đi thay đồ kẻo muộn.
-
dưới bầu trời đêm, ánh sáng lung linh của công viên chiếu rọi khắp nơi, nhưng văn nghệ vẫn chưa bắt đầu. quang hùng cùng dì và em an thong thả dạo qua những hàng quán nhộn nhịp. những tiếng cười nói vang vọng, mùi đồ nướng thơm phức hòa cùng không khí háo hức.khi đi ngang một quầy đồ chơi, quang hùng chợt nhớ đến món đồ trên tay, quang hùng gọi thành an lại, giơ lên chiếc xe đạp mini nhỏ nhắn."an an! nhìn nè, anh tự làm đó!"an trố mắt, vẻ ngưỡng mộ thoáng qua trên khuôn mặt, rồi lại chuyển sang vẻ không tin."chắc lại nhờ anh quân làm dùm cho chứ gì.. anh hùng mà tự làm sao?"bị nói trúng tim đen, quang hùng hơi khựng lại nhưng cũng lấy lại phong thái tự tin khi nãy, quang hùng lườm nhẹ an, tay xoay xoay chiếc xe đạp mini để khoe từng chi tiết."anh tự làm thiệt mà! quân, nó chỉ bày thôi, còn lại anh làm hết, từng miếng gỗ, từng bánh xe luôn!" cậu nói, giọng có chút tự hào pha lẫn sự gian dối trong câu nói.thành an nghiêng đầu, ngón tay gõ nhẹ vào một bánh xe. "ủa, sao mà nhìn giống đồ mua quá vậy?"hùng đỏ mặt, đôi tay cầm chiếc xe run run. "là tại anh tỉ mỉ, khéo léo! không tin thì thôi, đừng hòng được anh cho chạm vào lần nữa!"thấy hùng bắt đầu dỗi, an lập tức xoa dịu. "ee ê, giỡn chút thôi mà! coi bộ đẹp ghê, anh hùng giỏi ghê á!"nghe thế, hùng hạ giọng, tay chỉnh lại bánh xe, mặt hơi hếc lên, nhếch mém trả lời thằng nhỏ. "biết anh giỏi là được" dì đứng gần đó chỉ mỉm cười, tiếp tục dắt cả hai dạo thêm một vòng. công viên bắt đầu rộn ràng hơn, ánh sáng từ sân khấu chính đã bắt đầu le lói, báo hiệu đêm văn nghệ sắp sửa khai màn.khi dì dẫn hai đứa ghé vào quán xiên bẩn nổi tiếng. quang hùng cùng an hí hửng chọn đủ loại xiên, vừa ăn vừa trêu chọc nhau. đột nhiên, an ngừng nhai, mắt sáng rực lên."ê, anh hùng! hiếu kìa! hiếu với... với anh phúc hả?!"thành an không đợi hùng kịp phản ứng, đã réo lên. "hiếu ơi!" rồi chạy như bay về phía sạp bán kẹo gần đó.quang hùng vừa ngơ ngác vừa bất lực, tay cầm xiên thịt nhìn theo an. ở phía xa, hiếu đứng bên mẹ và anh họ - đức phúc, đang chọn mấy viên kẹo đầy màu sắc. an vừa đến nơi đã ríu rít chào hỏi, khuôn mặt rạng rỡ chẳng giấu nổi sự thích thú.
—
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenFull.Me