TruyenFull.Me

Hieukieu Sau Khi Toi Block Crush

Lúc Pháp Kiều chạy về ký túc xá cho bạn cùng phòng ăn, mọi thứ vẫn như thường lệ, tựa như tối hôm qua cậu chưa từng come out với họ vậy.

Chỉ là khi đến lớp, nếu các chàng trai nhìn thấy có bạn nam nào lân la đến nói chuyện với Pháp Kiều thì sẽ trông gà hoá cuốc, cứ sợ mình bỏ lỡ tin nóng sốt dẻo, rồi lại lo Pháp Kiều lụy tình, bị người ta lừa mất.

Nhưng tia gần hết bọn con trai trong lớp mà chẳng tìm ra được đối tượng nào khả nghi, cả bọn mới nghĩ, chẳng lẽ là người trong lớp tự chọn hay câu lạc bộ chăng? Cả ngày trôi qua mà biệt đội bạn cùng phòng vẫn không thu hoạch được gì.

Tối đến, Pháp Kiều đeo balo chực rời đi, “Mình chuẩn bị đến nhà ăn, các cậu có ai muốn ăn khuya không?”

“Mì tương đen – nhà ăn số 2 nhá.” Thái Sơn lên tiếng đầu tiên.

Thái Ngân đang giảm cân nên không nhờ, hôm nay Hoàng Hùng không có hứng ăn, chỉ thuận miệng thắc mắc: “Vẫn đi với Phương Kỳ à?”

“Không phải.” Pháp Kiều phủ nhận.

“Thế với ai!!!” Thái Sơn rú lên một tiếng suýt đâm xuyên luôn trần nhà, “Nam hay nữ?”

“Là Minh Hiếu, các cậu cũng biết đấy.” Pháp Kiều thành thật khai ra.

“À, Minh Hiếu ấy hả.” Thái Ngân héo ngay lập tức, nhưng sau đó lại chợt nghĩ đến một khả năng, đừng nói “người ấy” là Minh Hiếu nhé?

Suy cho cùng, trong lớp cũng không có đối tượng nào khả nghi, chẳng qua Minh Hiếu trông có sức hút với phái nữ hơn nên cậu ta mới không liên tưởng đến anh mà thôi.

“Thế đi đi.” Thái Sơn như thể hóa thân thành ông cha già đồng ý cho con trai cưng nhà mình ra ngoài chơi, còn không quên dặn dò, “Nhớ về sớm.”

Cậu ta nói xong thì quay sang mắt qua mày lại với Thái Ngân, tỏ được suy nghĩ trong đầu đối phương, sau khi Minh Hiếu rời đi, Thái Sơn mới lên tiếng: “Đi thôi?”

Lúc Pháp Kiều đến nhà ăn, Minh Hiếu đã có mặt ở đó, anh ngồi ở chỗ mà lần trước cậu và Phương Kỳ đã hẹn với nhau, Minh Hiếu nhìn cậu rồi lên tiếng xin lỗi, bày ra vẻ mặt vừa vô tội vừa chân thành: “Ngại quá đi mất, trễ thế này còn bắt cậu ra đây dạy Toán cho mình.”

Chuyên ngành của Minh Hiếu không phải Toán học, mà tính ra anh học Toán cũng chẳng kém, nhưng nếu so với Pháp Kiều thì có thể lấy chữ “kém” ra hình dung được rồi.

“Không sao đâu, hồi trước mình cũng giúp các bạn khác, thế nên đừng bận tâm.”

Pháp Kiều thường xuyên phụ đạo môn Toán cho bạn, thế nên lúc Minh Hiếu nói muốn học Toán, Pháp Kiều thật sự không hề nghĩ đi hướng khác, cứ tưởng rằng Minh Hiếu chỉ đơn giản muốn học thật, vậy mà cậu còn khấp khởi mừng thầm, bởi vì người anh nghĩ đến đầu tiên chính là mình, chứ không phải ai khác.

“Rốt cuộc cậu có bao nhiêu đối tượng để kèm cặp vậy?” Trong mắt Minh Hiếu toát ra sự tủi thân.

Pháp Kiều cũng không chậm tiêu tới mức nghe không ra giọng điệu của anh, hai tai cậu thoáng cái đỏ ửng, rồi lại sợ bản thân tưởng bở, dù gì trai thẳng đều đùa rất bạo, Minh Hiếu chỉ nói bâng quơ một câu, chỉ có tâm tư của cậu không trong sáng mà thôi.

“Cũng không có bao nhiêu hết.” Pháp Kiều giở sách ra, lí nhí đáp.

Minh Hiếu lấy tay chống đầu rồi nghiêng mặt sang nhìn cậu, ung dung hỏi: “Vậy sau này cậu bớt dạy họ lại, dạy cho mình nhiều hơn nhé, được không?”

“Nếu cậu muốn thì mình sẽ tới giảng bài cho cậu.” Pháp Kiều có cảm giác đầu mình sắp bốc khói tới nơi, nhưng cậu vẫn cố gắng nghiêm túc đáp lời anh.

“OK, nói rồi nhá, cậu không được nuốt lời đâu đấy.” Minh Hiếu nhớ tới cái lần chạy bộ trước đó, rõ ràng đã hẹn nhau xong xuôi, vậy mà lúc sau Pháp Kiều lại trở mặt chặn mình.

“Ừm.” Pháp Kiều lật giáo trình ra, một lòng chỉ muốn bổ túc cho anh nhanh nhất có thể.

Thái Sơn, Thái Ngân và Hoàng Hùng ngồi chung với nhau, ngó thấy điệu bộ của Pháp Kiều mới nghĩ bụng, hay lắm, hoa nhài với phân trâu đều tìm được rồi, mà trông có vẻ bông hoa này còn chủ động cắm vào bãi phân nữa chứ.

Thái Ngân là đứa cảm xúc trào dâng cao nhất, cậu chàng còn vì chuyện này mà nghỉ giảm cân một hôm để mua bữa khuya, ba người chụm đầu chóp chép ăn khuya, miệng không ngừng thảo luận về chuyện của Pháp Kiều.

Còn Pháp Kiều trong chủ đề bàn tán của họ chỉ cần giảng tới đề Toán là lập tức đắm mình vào bên trong, đến khi Minh Hiếu ngước lên, nhác thấy bạn cùng phòng của cậu mới bèn khều Pháp Kiều, chỉ tay về phía bên trái ngay trước mặt, “Bạn cùng phòng của cậu ở đằng kia phải không?”

“Hửm?” Pháp Kiều nhìn theo hướng chỉ của anh, ngoài họ ra thì còn ai vào đây, “Đúng rồi.”

Nhất định là các cậu ấy theo mình tới đây, đoán chừng đã đánh hơi được gì rồi, Pháp Kiều lật đật móc di động ra, gửi tin nhắn vào trong group ký túc xá: Các cậu đừng có làm bậy đấy!!

Thái Sơn là người trả lời đầu tiên: Ái chà chà, có người giấu đầu lòi đuôi kìa ta ơi.

Thái Ngân còn đang chìm đắm trong đau thương: Những hai dấu chấm than!!!!! Lần đầu tiên mình thấy cậu kích động như vậy luôn đó!!!

Hoàng Hùng cũng reply: Cậu xong đời rồi, cậu chìm đắm vào dòng sông mang tên tiếng gọi tình yêu rồi há há há há há há há há há.

Thái Sơn: Người tri thức thì không yêu đương, cậu sắp ngu người rồi, học bổng kì này sẽ thuộc về mình!!

Pháp Kiều đọc tin nhắn bạn cùng phòng gửi tới, tâm trạng tốt vô cùng, khóe miệng không chịu kiểm soát mà nhếch lên: Của mình hết.

Thái Ngân lại rên rỉ: Rồi xong luôn, toi đời, Kiều Kiều đáng yêu của bọn mình bị Minh Hiếu đầu độc mất rồi [Òa khóc]

Thái Sơn: Đụ!!! thằng Ngân!!! Sao mày còn giống gay hơn cả Pháp Kiều vậy!!

Hoàng Hùng: Phải đó!!! Nói mau!! Có phải mày thích bố bọn này không!!

Thái Ngân: Chết mẹ hết đi cho tao!!! Đừng có đoán mò!!! Tại tao sợ bố tụi mình chịu thiệt chứ bộ!!!!!

Pháp Kiều: Các cậu đang thi ai nhắn nhiều chấm than hơn hả?

“Đang nói chuyện với bạn cùng phòng à?” Minh Hiếu bây giờ đã luyện được tuyệt kỹ “chỉ có đoán là đúng”.

“Ừm.” Pháp Kiều bỏ điện thoại xuống, ngờ ngợ nghĩ chắc Minh Hiếu vẫn chưa đọc được gì đâu.

“Không lại đó chào hỏi sao?”

“Không cần đâu, chung phòng ký túc xá hết mà, lát về cũng gặp lại thôi.” Pháp Kiều lại cho rằng dẫn Minh Hiếu sang đó chào hỏi mới kì cục hơn.

“Nhưng mình với các cậu có chung phòng ký túc đâu.” Có điều Minh Hiếu cũng không kiên quyết đòi qua bên đó chào hỏi, nhưng khi bạn cùng phòng Pháp Kiều nhìn sang bên đây, anh liền vẫy tay với bọn họ.

Đám bạn cùng phòng thấy động tác của Minh Hiếu liền nhốn nháo hết lên, sau đó điên cuồng vẫy tay chào lại, làm như sợ người trong nhà ăn không thấy không bằng.

“Mình dạy dở lắm đúng không?” Lúc này Pháp Kiều lại liếc anh bằng ánh mắt tựa như thầy giáo nhìn nhóc học trò phá phách nghịch ngợm, “Cho nên cậu mới còn tâm trí để ý đến họ.”

“Đâu có đâu có, cậu giảng hay lắm luôn, nếu hồi trước mình có người thầy tận tâm như cậu, kiểu gì cũng phải thi max điểm cho xem.” Minh Hiếu sợ Pháp Kiều nghĩ anh đang lãng phí công sức giảng bài của cậu, vội vàng tỏ ý, “Chúng ta tiếp tục đi.”

Nghe vậy, nhịp tim vừa bình ổn lại không lâu của Pháp Kiều tiếp tục đập nhanh hơn, cậu siết chặt cán bút, tằng hắng giọng mấy cái, cố gắng khiến mình trông tự nhiên hơn, “Được.”

Đến khi Pháp Kiều phụ đạo xong và trở lại ký túc xá, ba cặp mắt khao khát muốn biết sự thật lập tức dán thẳng lên người cậu, chỉ chực chờ cậu thừa nhận nói ra.

Nhưng Pháp Kiều lại bình tĩnh đặt balo xuống, đi vào nhà vệ sinh rửa tay, rửa tay xong lại nhàn nhã rót nước uống, từ đầu đến cuối không hó hé lấy một lời.

“Mau nói, mau nói cho bọn mình biết điii.” Hoàng Hùng vò đầu bứt tai, nhào tới bóp vai đấm lưng cho cậu tới tấp.

“Thì như các cậu nghĩ đó.” Pháp Kiều bó tay, chỉ có nước thừa nhận tất cả.

“Đù đù đù!!! Chuyện bắt đầu từ khi nào? Cậu mới thích cậu ta đây hả?” Thái Ngân tức khắc chụm vô nhập bọn.

“Sao bây giờ mình mới phát hiện các cậu hóng hớt vậy nhỉ?” Pháp Kiều bị bạn mình vây lại và nhìn xuống từ trên cao, ánh sáng xung quanh biến mất gần hết, khiến Pháp Kiều có cảm giác ngột ngạt đè ép.

“Đàn ông vốn là chúa tể hóng hớt mà.” Thái Sơn lui lại một bước, kéo ghế đẩu ra ngồi, “Thích từ bao giờ? Dạo này có tiến triển gì không? Tỏ tình gì chưa?”

“Thích từ năm lớp 10, dạo này mới làm bạn với nhau, vẫn chưa.” Pháp Kiều thành thật trả lời từng vấn đề một.

“Vãi đạn!!! Bọn mình chung giường với nhau lâu như thế, sao đó giờ mình vẫn không phát hiện ra!!” Thái Ngân bắt đầu nghi ngờ EQ của bản thân.

“Không chỉ mỗi mày đâu, bọn tao cũng không biết cậu ấy lại thích Minh Hiếu lâu đến vậy đó.” Hoàng Hùng cũng hùa theo.

“Đúng đúng, mình nhớ trước đây cậu với Minh Hiếu có tiếp xúc gì với nhau đâu ta.” Thái Sơn quay sang nói với Pháp Kiều.

“Đúng là không có thật, dạo gần đây mới bắt đầu liên lạc với nhau thôi.”

Pháp Kiều nghĩ rằng khởi đầu của mọi sự thay đổi chính là cái ngày cậu nhấn chặn và tỏ tình Minh Hiếu trên WeChat ấy, chắc là ông trời đã rủ lòng thương, dành cho cậu những bất ngờ tốt đẹp nhất.

Về phần Minh Hiếu, sau khi trở lại ký túc xá, trông mặt anh phấn khởi ghê gớm, còn rủ lòng từ bi đến siêu thị mini mua đồ ăn vặt về cho lũ bạn cùng phòng của mình nữa.

“Anh Hiếu hôm nay trông vui ra phết nhờ.” Thành An là đứa đón lấy đồ ăn đầu tiên, nhanh tay xé vỏ bao bì ra “thủ tiêu”.

“Đương nhiên.” Minh Hiếu xoay ghế lại, ngồi phịch xuống trước mặt đám bạn cùng phòng.

“Có chuyện gì vui à?” Thành An thuận miệng hỏi.

Minh Hiếu chỉ đợi mỗi câu này, lật đật buông lời: “Chẳng lẽ bọn mày không nhận ra gì sao?”

“Nhận ra cái gì?” Bảo Khang cũng bị lôi vào tròng.

“Pháp Kiều– trai đẹp học giỏi khoa Toán học, mấy hôm nay đang theo đuổi tao đấy!” Minh Hiếu hơi nhếch cằm, khẽ đến mức mắt thường khó mà nhận ra.

“Con trai à!!!” Phúc Hậu hoảng hồn, lật đật quay sang nhìn hai đứa còn lại, bọn nó không thấy lạ chút nào à? Chẳng lẽ mình chậm tiêu, cổ hủ quá?

“Thì sao?” Điệu bộ Minh Hiếu vô cùng thản nhiên, anh cảm thấy chuyện này chẳng có gì đáng phải ngạc nhiên cả.

“Nếu là người khác thì đáng shock thật, nhưng đổi lại là mày thì dù là chuyện gì tao cũng không thấy bất ngờ cho lắm.” Thành An ăn uống ngon lành, thầm thừa nhận đồ ăn Minh Hiếu mua về cũng ngon miệng.

“Hê hê.” Bảo Khang trợn mắt xem thường, tiếp lời Minh Hiếu vừa nói ban nãy, “Tao thấy mày tự đâm đầu vào thì có.”

“Mày thì hiểu cái gì.” Minh Hiếu trưng ra vẻ mặt “Trẻ nhỏ khó dạy”, “Người ta theo đuổi tao, đương nhiên tao phải đáp lại rồi, hai đứa tao phải gọi là đôi bên có tình, sao lại là tao đâm đầu vào cho được?”

“Tao mà không hiểu á? Tao yêu còn nhiều hơn mày đấy nhá?” Bảo Khang hưng phấn lắm, “Tao chắc cú là mày mặt dày đeo bám người ta, hồi trước từ chối hết người này tới người khác, giờ nghiệp tới quật té sấp mặt rồi đấy.”

“Tin hay không mặc xác mày.” Minh Hiếu cũng không muốn kể lể dài dòng, “Bây giờ bọn tao chỉ cách nhau một ranh giới cực mỏng nữa thôi, chờ tin vui của tao đi.”

Nhưng tin vui của Pháp Kiều và Minh Hiếu còn chưa kịp đến, bất chợt lại xuất hiện một tin tức không mấy khả quan.

Thứ Bảy, Pháp Kiều đi dạy xong thì về trường như thường lệ, nhưng chẳng hiểu sao lúc ở sân trường, cậu lại có cảm giác có rất nhiều người đang nhìn mình.

Tuy bảo rằng từ nhỏ tới lớn Pháp Kiều luôn là tâm điểm trong biển người, nhưng cậu chưa bao giờ có cảm giác giống như ngày hôm nay, cậu thấy thấy mình lúc này cứ như động vật trong vườn bách thú, bị mọi người chằm chằm mà săm soi đánh giá.

Trong Messenger cũng nhận được vài tin nhắn hỏi thăm đến từ bạn bè, đại đa số đều hỏi cậu tâm trạng thế nào, an ủi cậu đừng lo lắng quá, v.v…

Buổi tối trở về ký túc xá, Thái Ngân lấy điện thoại ra, hành xử cũng trở nên dè dặt, cậu ta nhìn Pháp Kiều hỏi, “Pháp Kiều, cậu đọc tin trên mạng chưa?”

“Tin gì?” Dựa vào những tin nhắn bạn bè gửi tới, Pháp Kiều biết chắc chắn đã xảy ra chút chuyện, nhưng cậu vẫn chưa kịp tìm hiểu đến cuối cùng đã xảy ra chuyện gì.

“Thì hồi trước cậu với Minh Hiếu chụp với nhau đó, chùm ảnh đó nổi như cồn rồi.” Thái Sơn đáp.

Con người là loài sinh vật mến mộ người tài và yêu thích cái đẹp, có cái mác đẹp trai học giỏi thì nghiễm nhiên sẽ thu hút được sự chú ý của một số người.

“Ừm, sau đó thì sao?” Pháp Kiều nghĩ rằng chỉ có sinh viên trong trường mới quan tâm đến thôi.

“Cái tên Thanh Tuấn đó là bạn cấp Ba của cậu hả?” Hoàng Hùng hỏi.

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenFull.Me