TruyenFull.Me

Hieusol Dan Anh Khoa Tren That Kho Hieu

Tôi vừa bước vào cổng trường đã xuất hiện một cái đuôi ở đằng sau mình.

Cái đuôi đó có mái tóc rất bông, khi cười lên hai mắt sẽ cong cong. Cái đuôi nói rất nhiều, trừ lúc trong giờ học sẽ đi theo tôi cả ngày, ở bên tai tôi mà nói đủ loại chuyện trên trời dưới đất.

Cái đuôi đó là Nguyễn Thái Sơn, học sinh lớp 12 trường cấp 3 tôi đang theo học.

Tôi không biết vì sao mà vừa mới vào trường, tôi đã bị người ta để ý.

Ban đầu, khi tới trường trước ngày khai giảng cùng mẹ để nói chuyện cùng giáo viên mới, tôi nhìn thấy anh ta cùng mái tóc hồng rực của mình chơi bóng rổ ở dưới sân. Tôi đứng trong phòng hiệu trưởng qua cửa sổ ngó xuống, âm thầm đánh giá đây là người ngỗ nghịch mà tôi không nên dây dưa vào.

Nhưng mẹ tôi khi đi qua sân bóng, lại dặn dò tôi nên kết thân với người này hơn một chút. Vì đây là học sinh ưu tú của trường, đã 3 năm liền mang huy chương mang thành tích trong các cuộc thi trở về.

Tôi không tin lắm. Nghĩ mẹ mình đã nhìn nhầm.

Sau khi vào trường, suy nghĩ ấy của tôi càng ngày càng được củng cố.

Tôi không phải kiểu người dễ nói chuyện. Bạn cùng bàn của tôi bây giờ là Bảo Khang đã nói rằng khi ấy nhìn tôi giống loại đẹp trai đểu cáng, không để ai vào mắt, là kiểu rất 'biết chơi'. 

Trong lớp chỉ có tôi là người từ thành phố khác chuyển tới, mọi người có vẻ đều đã quen biết lẫn nhau. Tôi không hiểu, tôi chỉ tới trường lên lớp ngồi im một chỗ rồi hoàn thành bổn phận của học sinh, tại sao lại trở thành mấy người ăn chơi tác tráng trong mắt người khác?

Dù sao đi nữa, Bảo Khang nói khuôn mặt ưa nhìn này của tôi rất thu hút đám nữ sinh trong trường.

Nhưng không chỉ mỗi nữ sinh.

Một buổi chiều tan học, tôi bị một đám người chặn lại trong con ngõ nhỏ. Trong đầu tôi đã vẽ ra rất nhiều kịch bản về việc quân tử báo thù 10 năm không muộn. 

Nhưng lại chỉ có một người nhỏ bé hơn, có thể nói là lùn nhất trong đám người đó bước ra. Sau này tôi mới phát hiện, đây là người đầu hồng chơi bóng rổ dưới sân ngày hôm đó.

Anh ta nói: "Có thể cho anh xin số điện thoại của em không?"

Tôi không thể hiểu nổi. Nhưng vẫn bình tĩnh trả lời: "Tôi không dùng điện thoại."

Đám người ấy không tin, quay đầu nhìn nhau cười phá lên rồi trừng mắt cảnh cáo tôi hãy thành thật khai báo. Nhưng tôi thật sự không dùng điện thoại. Tôi cảm thấy cầm cái thứ đó theo người sẽ khiến xao nhãng học tập, vậy nên tôi đã từ chối lời đề nghị của mẹ hồi đầu năm.

Người nhỏ bé kia mím môi, suy nghĩ một lúc rồi nói: "Vậy thì thôi." Rồi quay người dắt theo đám con trai mới lớn kia rời đi.

Tôi nghĩ bọn họ sẽ buông tha cho mình.

Nhưng tôi đã nhầm. 

Vì không thể liên lạc với tôi, Nguyễn Thái Sơn đã đến trường từ sáng sớm tinh mơ, đứng túc trực ở cổng trường. Đi theo đó là một đám người, ai nấy cũng cao lớn phổng phao, nhưng mặt mày thì chẳng một ai tỉnh táo. 

Từ xa tôi đã thấy có điềm chẳng lành. 

Anh ta vừa thấy tôi đã xum xoe chạy lại gần: "Chào Hiếu, anh là Sơn. Nguyễn Thái Sơn, học lớp 12A1, lớp thầy Thành chủ nhiệm ấy. Em mới vào học có gì cần hỏi anh không? Trưa nay em có muốn ăn trưa với anh không? Em thích ăn gì nhất? Ở ngõ cạnh trường mình có bán đồ ăn ngon lắm. Em đã ăn thử bao giờ chưa?" 

Bảo Khang nói cảnh tượng ấy là hình ảnh quỷ dị nhất trong quãng đời đi học của cậu ấy.

Tôi nghĩ tới thôi liền muốn thở dài. Buổi tối ngày hôm ấy, khi tôi nằm ngủ, đã mơ thấy một con mèo hóa thành người, ép cho tôi phải nói liên tục, không ngừng nghỉ, mệt bở hơi tai mà không được dừng.

Đó đó, vừa mới nói tới, cái khuôn mặt ấy lại xuất hiện ở ngoài cửa lớp tôi.

"Hiếu ơi! Có người tìm ông!" Chẳng mấy chốc mà cả trường đều biết tới mối quan hệ không lành mạnh giữa tôi và anh ta. Điều này khiến tôi không thể không phiền lòng. 

Tôi không hiểu, tại vì sao mọi người mỗi khi không nhìn thấy Nguyễn Thái Sơn, lại chạy xuống lớp tôi để hỏi han. Tôi cũng đâu đặt máy định vị lên người anh ta??? Mà mỗi ngày số lượng người tìm kiếm anh ta nhiều cực kì, khiến cho tôi vừa trả lời một người, còn chưa kịp ấm chỗ đã lại có một người khác nữa tìm tới. Thời gian học tập bị gián đoạn khiến tôi không hài lòng.

Là một người cầu toàn, tâm trạng của tôi chẳng mấy chốc đã sụp đổi hoàn toàn trước sự giảm sút trong thành tích. (Tôi biết vị trí hạng nhất toàn khối vẫn là của mình, nhưng so với lần thi trước tôi đã kém đi một chút.)

Khi biết nguyên do tâm trạng tôi không được tốt, Nguyễn Thái Sơn liền chủ động đề nghị kèm cặp tôi học bài.

Tôi ngạc nhiên hỏi: "Anh là học sinh cuối cấp, không phải ôn tập sao?"

Anh ta chỉ thản nhiên đáp: "Không cần đâu."

Tôi đâm ra bực bội, chẳng biết vì sao lại có cảm giác ấy. Dẫu không muốn lắm, nhưng tôi vẫn đồng ý, chỉ vì tôi muốn cải thiện điểm số thôi, không liên quan gì tới anh ta cả.

Thế nên sau mỗi buổi chiều, tôi và anh ta sẽ ở lại thư viện để học tập tới khi trời tối. Dù nói sẽ kèm tôi học, nhưng thực tế tôi sẽ tự làm bài của mình, còn anh ta sẽ ngồi đối diện im lặng đọc sách. Không thể phủ nhận đây là thời gian mà tôi cảm thấy hiệu suất của mình đạt tới mức tốt nhất, cũng là thời gian hiếm hoi mà tôi thấy Nguyễn Thái Sơn không nói gì.

Hôm nay là một buổi chiều đầy nắng, tôi ngồi ở góc bàn quen thuộc ở thư viện trường. Thi thoảng có câu hỏi sẽ đọc lên, sau đó Nguyễn Thái Sơn sẽ chủ động từ từ giải thích cho tôi. Rồi tôi gật đầu, và cả hai chúng tôi sẽ tiếp tục tự mình làm việc mình.

Tôi len lén ngước mắt khỏi bài tập trên bài. Nắng xuyên qua tán lá phương ngoài cửa sổ, nhuộm lên tóc anh ta vàng rực. Tôi nhớ tới mái tóc hồng vào ngày đầu tiên gặp gỡ. 

Bỗng nhiên, tôi cũng phần nào hiểu ra vì sao anh ta lại được nhiều người yêu thích tới vậy.


cont;

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenFull.Me