Hieusol Minh Hon
Ngày hôm sau, Sơn đứng lặng trước cánh cửa tầng hầm. Không khí lạnh lẽo từ khe cửa dường như xuyên qua lớp da, buốt đến tận xương. Cậu ngập ngừng một lúc, rồi lấy hết can đảm quay lại phòng khách hỏi bà quản gia:"Bà có chìa khóa của tầng hầm không?"Bà quản gia đang lau bụi trên bàn, nhưng nghe câu hỏi, bà khựng lại, ánh mắt trở nên cảnh giác. "Tầng hầm đó cậu không nên vào. Nó không dành cho người sống.""Nhưng tôi cần biết sự thật." Sơn cương quyết, giọng run rẩy.Bà quản gia thở dài, đặt chiếc khăn xuống. "Ngài Minh Hiếu đã dặn tôi phải khóa chặt nơi đó. Nếu cậu quyết định đi vào, đừng trách tôi không cảnh báo."Dù bà không nói gì thêm, nhưng tối đó, chìa khóa tầng hầm được lặng lẽ để trên bàn ăn, bên cạnh một cây nến đỏ. Sơn biết đây là cách bà ngầm cho phép.Sơn cầm chìa khóa, đi xuống tầng hầm khi trời đã tối hẳn. Cậu thắp nến, ánh sáng vàng yếu ớt soi rõ từng mảng bụi bặm trên cánh cửa.Mở cửa ra, một mùi hương kỳ lạ xộc thẳng vào mũi – vừa ngai ngái, vừa như mùi của hương trầm cháy dở. Sơn bước xuống những bậc thang gỗ cũ kỹ, mỗi bước chân lại vang lên tiếng kẽo kẹt đáng sợ.Tầng hầm rộng lớn hơn cậu nghĩ, nhưng không gian được bao phủ bởi bóng tối dày đặc. Dưới ánh sáng nhấp nháy của cây nến, Sơn nhận ra các kệ gỗ chất đầy sách cổ, những chiếc bình sứ nứt nẻ, và một bàn thờ nhỏ với hình ảnh của Minh Hiếu.Phía dưới bàn thờ là một hộp gỗ chạm trổ hoa văn tinh xảo. Bàn tay run rẩy, Sơn mở nắp hộp và phát hiện một sợi dây chuyền vàng có mặt hình trái tim. Đặt bên trong hộp là một cuốn nhật ký với nét chữ ngay ngắn:"Dành cho Nguyễn Thái Sơn – người anh yêu nhất."Sơn cầm cuốn nhật ký, ánh mắt không rời khỏi những dòng chữ được viết bằng tay. Lật qua từng trang, cậu nhận ra đây là những dòng tâm sự của Minh Hiếu trước khi qua đời."Gặp em lần đầu, anh đã biết em là người định mệnh của mình. Kể cả khi em không nhớ anh, anh vẫn sẽ đợi. Đợi đến khi em quay về bên anh, dù là trong kiếp này hay kiếp khác."Càng đọc, trái tim Sơn càng nặng trĩu. Những lời Minh Hiếu viết mang theo nỗi đau và sự cố chấp. Anh không chỉ yêu Sơn, mà tình yêu ấy còn vượt qua cả ranh giới giữa sự sống và cái chết.Ở trang cuối cùng, một dòng chữ khiến Sơn lạnh cả người:"Nếu em tìm thấy cuốn nhật ký này, thì có nghĩa là anh đã giữ lời hứa. Anh đã đưa em trở về, là vợ của anh."Ngay lúc đó, một cơn gió lạnh buốt thổi qua, làm cây nến trong tay Sơn tắt phụt. Tầng hầm chìm trong bóng tối, và cậu nghe rõ tiếng bước chân vang lên ngay sau lưng."Em tìm thấy những gì anh để lại rồi sao?"Giọng nói trầm ấm vang lên, gần đến mức Sơn cảm giác hơi thở lạnh lẽo phả vào cổ mình. Cậu quay phắt lại và nhìn thấy Minh Hiếu – dáng người cao lớn đứng ngay trước mặt, đôi mắt sâu thẳm nhìn cậu không rời."Anh… anh không phải người." Sơn lắp bắp, tay ôm chặt cuốn nhật ký."Anh không quan tâm mình là gì. Anh chỉ cần em ở bên anh." Minh Hiếu bước tới gần hơn, bàn tay lạnh buốt chạm vào má Sơn, khiến cậu giật mình. "Em thuộc về anh, Sơn. Đừng sợ. Anh sẽ không làm em tổn thương."Nhưng ánh mắt của Minh Hiếu không chỉ có sự dịu dàng. Nó còn chứa đựng một sự chiếm hữu mãnh liệt, khiến Sơn vừa muốn chạy trốn, vừa không thể rời mắt."Em không nhớ anh, nhưng anh nhớ tất cả về em." Minh Hiếu cúi sát xuống, đôi môi gần như chạm vào tai cậu. "Hãy để anh yêu em, như anh đã từng yêu trong kiếp trước."Tim Sơn đập loạn nhịp. Một phần trong cậu muốn tin vào lời Minh Hiếu, nhưng một phần lại cảm thấy sợ hãi trước sự mãnh liệt này.Minh Hiếu đột nhiên kéo Sơn lại gần, vòng tay ôm chặt lấy cậu. Hơi lạnh từ cơ thể anh bao phủ lấy Sơn, khiến cậu run rẩy. Nhưng thay vì giãy giụa, cậu nhận ra trái tim mình đang dần đập chậm lại, như bị hòa tan trong sự hiện diện của anh."Anh sẽ không để ai chia cắt chúng ta." Minh Hiếu thì thầm, ánh mắt đầy quyết tâm. "Dù là người sống hay kẻ chết, em vẫn là của anh."Sơn không nói gì, chỉ cảm nhận được một thứ cảm xúc kỳ lạ đang dâng lên trong lòng – giữa ranh giới của sợ hãi và rung động.///
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenFull.Me