Hieusol Tang Em Mot Canh Linh Lan
Dưới ánh chiều chạng vạng, bầu trời Hà Nội khoác lên mình màu vàng úa, từng dải mây loang lổ như nét cọ hờ hững của một kẻ họa sĩ đã mất đi cảm hứng. Khói xe lượn lờ sát mặt đường, mùi xăng, mùi khói thuốc, mùi phố thị lẫn vào nhau tạo thành thứ hương vị ngột ngạt quen thuộc của một ngày sắp tàn.Minh Hiếu ngồi một mình trên lan can tầng ba của khu nhà trọ tồi tàn, mắt dõi về phía những mái nhà xô lệch phía xa, nơi ánh nắng cuối cùng đang dần trượt khỏi các ô cửa kính. Trên tay anh là chiếc túi giấy màu nâu nhạt – túi bánh quy mà Thái Sơn dúi vào tay tối qua. Chiếc túi hơi nhàu, nhưng vẫn vẹn nguyên mùi bơ sữa thoang thoảng.Anh lật qua lật lại nó trong tay, không mở. Không phải vì tiếc. Mà vì không dám.Vì bên trong không chỉ là bánh quy. Làm sao mà chỉ có bánh quy được, khi từng đường nắn hình con chó, từng nét vẽ nguệch ngoạc, từng chữ viết đều đặn kia như thể đang chạm vào thứ gì đó sâu hơn trong anh."Mạnh mẽ cũng được, yếu đuối cũng được. Miễn là anh vẫn còn ở đây."Câu chữ đơn giản, nhưng sao lại khiến tim anh đau đến vậy?Hiếu ngả người ra sau, ngửa mặt nhìn lên khoảng trời đang dần sậm lại. Trong lòng ngổn ngang những suy nghĩ không tên. Cái cách Thái Sơn nhìn anh – dịu dàng, tin tưởng, không có sợ hãi, không có thương hại – nó giống như một thứ ánh sáng quá thật, quá gần. Và vì thế, nó nguy hiểm."Tao đã sống quá lâu trong bóng tối. Có thể nào thứ ánh sáng kia là thật không?"Giọng anh vang lên trong đầu như tiếng vọng trong một căn phòng trống. Thứ ánh sáng ấy... nếu đưa tay chạm vào, liệu có bị đốt cháy không?Anh cúi đầu, buông một tiếng cười khô khốc, rồi lẩm bẩm, như thể nhắc bản thân đừng mơ tưởng điều không thuộc về mình:"Mình với nó không nên có dính líu gì thêm..."Và bàn tay anh, vẫn nắm lấy túi bánh không rời. Như thể chính cơ thể cũng không nghe theo nổi lý trí nữa rồi....Con ngõ nhỏ hun hút giữa lòng Hà Nội về tối càng thêm u tối và vắng lặng. Đèn đường vàng úa hắt xuống nền gạch ẩm, phản chiếu những vệt sáng méo mó trên vũng nước đọng lại từ trận mưa hôm qua.Hôm nay tiệm bánh có đơn hàng số lượng lớn, nên Thái Sơn phải ở lại trễ hơn thường lệ. Trên đường về, em quyết định đi lối tắt – một con ngõ nhỏ ít người biết – chỉ để nhanh chóng trở về nhà nghỉ ngơi. Nhưng vừa đi đến giữa ngõ, em khựng lại.Một nhóm thanh niên đứng chắn trước mặt, ba người. Từ phía sau, hai kẻ khác từ bóng tối bước ra, khép kín lối thoát.Một tên lên tiếng, giọng nham hiểm:"Gì đây? Mới giờ này mà mấy bé ngoan đã lạc đường rồi à?"Thái Sơn thoáng giật mình nhưng cố giữ bình tĩnh. Em định bước tiếp, nhưng một tên vươn tay kéo mạnh quai cặp, làm cả người em loạng choạng:"Ở đây có gì ngon không? Bánh hả? Hay là tiền?""Tôi không có gì để đưa các người." – Em nói, giọng dứt khoát.Một tên khác nhếch mép, bắt đầu sấn tới, ánh mắt như muốn dọa nạt:"Dám cứng miệng hả? Chắc phải dạy cho mày biết cách nói chuyện..."Chưa kịp động tay, một tiếng bước chân nặng nề vang lên từ phía cuối con ngõ. Cả bọn giật mình quay lại.Minh Hiếu đang đi về phía họ, bước chậm nhưng dứt khoát. Trên gương mặt anh không có gì ngoài sự lạnh lẽo. Anh nhìn lướt qua Thái Sơn đang bị giữ chặt, rồi dừng lại, giọng trầm khàn vang lên:"Tụi mày làm chuyện gì khó coi vậy?"Cả nhóm thoáng sững lại. Một tên nhíu mày định lên tiếng thì một kẻ khác đã kéo tay hắn, thì thầm:"Ê... nó là Minh Hiếu đấy. Thằng từng phang gãy chân anh Vinh bên chợ Giáp Bát. Đừng có dây vô!"Không khí lập tức đổi chiều. Không ai dám thở mạnh.Minh Hiếu bước thêm một bước, ánh mắt sắc lạnh quét qua từng gương mặt:"Biến. Trước khi tao đổi ý."Bọn kia không nói thêm lời nào. Cả nhóm lặng lẽ rút lui, tiếng bước chân gấp gáp như vừa thoát khỏi lưỡi dao.Minh Hiếu vẫn đứng đó, không nói gì. Gió từ đầu ngõ thổi qua, lạnh buốt. Phía sau lưng anh, Thái Sơn thở nhẹ một hơi.Người duy nhất mà em không nghĩ sẽ xuất hiện... lại vừa đến đúng lúc nhất."Cảm... cảm ơn anh." – Thái Sơn nói khẽ, giọng vẫn còn run nhẹ vì sợ hãi chưa tan hết.Minh Hiếu không đáp. Anh chỉ nhét hai tay vào túi áo khoác, rồi quay lưng bước đi như thể chuyện vừa rồi chẳng hề liên quan đến mình."Anh về với em." – Anh nói, giọng trầm và ngắn gọn.Thái Sơn khựng lại một nhịp, rồi lẳng lặng bước theo. Con đường nhỏ giờ đã lên đèn. Ánh sáng đèn vàng hắt xuống mặt đường loang loáng nước, loang cả hai cái bóng đi cạnh nhau – một cao lớn trầm mặc, một nhỏ bé lặng thinh.Sơn đi sát bên anh, bước chậm rãi. Nhiều câu hỏi trôi trong đầu: "Sao anh lại ở đó?""Anh đã đi theo em à?""Sao anh không nói gì?" Nhưng em chỉ khẽ liếc nhìn, rồi lại cúi đầu. Không biết nên bắt đầu từ đâu, cũng không dám chạm vào khoảng lặng đang trùm kín anh.Minh Hiếu không nhìn em, chỉ lặng lẽ đi, bước phía ngoài mép đường – nơi dòng xe vẫn vụt qua đầy nguy hiểm. Thỉnh thoảng một chiếc xe máy phóng nhanh, anh hơi nghiêng người, tự nhiên vươn tay kéo nhẹ em về phía trong, không một lời.Hành động ấy không ồn ào, không cần giải thích. Nhưng ở đâu đó, nó khiến lồng ngực Thái Sơn khẽ rung lên. Như một sự bảo vệ vô hình. Như thể anh đã quen với việc đứng chắn gió, chắn mưa cho người khác, dù chưa từng được ai làm thế với mình.Khi về đến đầu ngõ nhà Thái Sơn, cả hai cùng dừng lại. Không ai nói gì. Trời đã tối hẳn. Những dây điện chằng chịt vắt qua mái nhà, ánh đèn hắt từ quán ăn đầu phố, mùi đồ nướng quyện trong gió. Tất cả đều rất đời thường.Vậy mà giữa đời thường ấy, khoảnh khắc này lại trở nên đặc biệt. Hai người đứng đó – không cười, không nói, chỉ để yên sự hiện diện của nhau trong một khoảng lặng rất dài.Minh Hiếu là người phá vỡ sự im lặng trước."Lần sau... đi đường khác. Đừng đi mấy hẻm tối đó." – Anh nói, giọng nhỏ, mắt vẫn nhìn vào khoảng không phía trước.Thái Sơn khẽ ngẩng đầu, đôi mắt ánh lên thứ gì đó vừa dịu dàng vừa ngập ngừng:"Anh lo à?"Minh Hiếu im lặng một lúc, rồi đáp:"...Ừ.""Nhưng nếu lần sau... em vẫn lỡ gặp chuyện... thì anh có tới nữa không?"Một thoáng sững lại. Như thể anh không ngờ em sẽ hỏi vậy. Không né tránh, không đùa giỡn. Chỉ là một câu hỏi thẳng, nhẹ và thật.Minh Hiếu hơi cúi đầu, bóng của mái tóc rũ xuống che khuất biểu cảm trên mặt. Nhưng rồi anh gật đầu – rất khẽ, rất chậm.Thái Sơn mỉm cười. Nụ cười của em không rực rỡ như mặt trời, mà dịu dàng như ánh đèn vàng treo lơ lửng trước hiên nhà – nhỏ thôi, nhưng đủ để người đi lạc có thể nhận ra đâu là chốn cần quay về.Trước cửa căn nhà cũ, em dừng lại, xoay người đối diện với anh. Căn ngõ nhỏ vắng người, chỉ còn tiếng bếp lửa lách tách từ nhà bên và tiếng mèo hoang lẩn khuất sau đống rác."Cảm ơn anh vì đã cứu em... và đã đưa em về," em thì thầm trong giây phút ấy.Minh Hiếu chẳng nói thêm, chỉ quay lưng bước đi khỏi nơi đó, như thể chiếc bóng của anh cứ mãi lưu lại trong lòng Thái Sơn. Tưởng chừng Thái Sơn đã vào trong nhà, em quay lại ngoài cửa, giọng nói vang lên to hơn trong không gian yên tĩnh:"Chúc anh ngủ ngon ạ!"Minh Hiếu không quay lại, giọng anh vẫn nhẹ nhàng, ấm áp đáp lại:"Ngủ ngon."Khoảnh khắc ấy dường như kéo dài mãi, giữa ánh trăng mờ và tiếng mưa rơi rả rích. Minh Hiếu dần cười – một nụ cười thật nhẹ nhàng, như thể anh đã tìm được trong lòng mình thứ ấm áp, mềm mại vượt qua bao tàn nhẫn của đêm tối....Một buổi tối trăng sáng. Gió đêm Hà Nội thổi qua những con phố nhỏ, len lỏi giữa từng kẽ lá, khiến những tán cây khẽ rung, xào xạc như lời thì thầm của thành phố đã ngủ quên. Mùi hoa sữa thoảng nhẹ trong không khí, dìu dịu và hoài niệm.Minh Hiếu đứng tựa lưng vào vách tường cạnh tiệm bánh Petit Bonheur – nơi ánh đèn vàng ấm áp vẫn chưa tắt hẳn. Anh nhìn dòng người thưa thớt qua lại ngoài phố, tay đút túi áo, lặng im.Anh không hiểu rõ tại sao mình lại có mặt ở đây lúc này. Đã quá muộn để vờ đi ngang, cũng quá vô lý để viện cớ tình cờ. Chỉ biết, đôi chân đã tự đưa anh đến – một cách rất bản năng.Phải chăng... anh đang chờ Thái Sơn?Ý nghĩ ấy khiến anh hơi chau mày. Anh – người đã quen lặng lẽ như cái bóng, người từ lâu đã dặn mình không nên dính líu tới bất cứ ai – lại đang đứng đây, như một kẻ mòn mỏi đợi điều gì đó không rõ hình dạng.Cánh cửa kính khẽ mở ra. Ánh đèn từ bên trong hắt nhẹ lên gương mặt Thái Sơn khi em cúi đầu chào tạm biệt anh Thái Ngân. Mái tóc mềm khẽ bay theo gió, chiếc tạp dề màu kem còn vương vài vệt bột mì.Vừa ngẩng lên, em bắt gặp ánh mắt quen thuộc đang dõi theo mình trong bóng tối."Anh chờ em ạ?"Minh Hiếu gật đầu, giọng khẽ như gió đêm:"Ừ. Anh đưa em về."Thái Sơn không nói gì, chỉ khẽ mím môi, gật đầu nhẹ rồi bước ra khỏi tiệm. Cánh cửa khép lại phía sau em, để lại khoảng sáng vàng ấm dần tan vào màn đêm lạnh.Hai người đi dọc theo con phố nhỏ, nơi ánh đèn đường rọi xuống loang lổ những vệt sáng nhạt. Thỉnh thoảng một chiếc xe máy lướt qua, để lại tiếng động cơ và làn khói trắng mỏng tan dần vào gió.Người đi trước là một dáng người nhỏ bé, khoác trên người chiếc sơ mi trắng rộng, tay ôm túi bánh còn thơm mùi bơ sữa. Người đi sau cao lớn hơn, khoác áo da đã sờn vai, tay vẫn đút túi, dáng bước lặng lẽ nhưng luôn giữ khoảng cách vừa đủ – không quá gần để khiến em khó chịu, nhưng cũng không quá xa để em thấy cô đơn.Suốt quãng đường, không ai lên tiếng. Nhưng sự im lặng ấy không hề khó xử. Nó như một khoảng không cần thiết, để hai tâm hồn đang chập chững tìm nhịp bước có thể thở cùng nhau – chậm rãi, nhưng dịu dàng.Khi cả hai dừng chân trước ngõ nhỏ quen thuộc, Thái Sơn bỗng quay lại. Em lặng lẽ đặt vào tay Minh Hiếu một túi giấy.Anh hơi bất ngờ. Nhận lấy túi, khẽ hỏi:"Lần này là bánh gì đây?""Croissant nhân việt quất đấy ạ." – Em trả lời, giọng nhẹ như sương sớm, kèm theo là một nụ cười tươi rói, hồn nhiên như ánh nắng đầu đông. Nụ cười không quá rạng rỡ, không phô trương, chỉ là một đường cong nhỏ nơi khoé môi... nhưng lại đủ khiến nhịp tim Minh Hiếu chậm mất một nhịp.Dưới ánh đèn vàng loang loáng của phố khuya, nụ cười ấy hiện lên trong mắt anh như một điều gì đó dịu dàng đến tàn nhẫn. Ngây thơ, rực rỡ... lại mong manh đến đau lòng. Như thể chỉ cần một cơn gió mạnh là sẽ tan biến mãi mãi.Khoảnh khắc ấy, anh biết... mình thật sự thua rồi.Thua không phải vì yếu đuối. Mà vì lần đầu tiên trong đời, trái tim anh lên tiếng một cách rõ ràng đến thế.Anh đã từng sống như một kẻ ngoài lề của thế giới. Không mơ ước, không cần ai nhớ tên. Nhưng từ khi gặp em, mọi thứ dần thay đổi. Từng chút, từng chút một, như một làn nước âm thầm len lỏi vào vết nứt trên phiến đá tưởng chừng đã chai lì cảm xúc.Đã từng rất nhiều lần, anh tự hỏi: bản thân thật sự mong muốn điều gì? Một con đường không ai chắn lối? Một chốn để ngồi lại khi mỏi mệt? Hay một ánh nhìn không khinh miệt?Nhưng giờ đây, anh đã có câu trả lời – rõ ràng, đơn giản, mà cũng đầy run rẩy.Điều duy nhất anh muốn... là giữ lấy nụ cười ngây thơ ấy trên gương mặt của Thái Sơn.Giữ bằng hai tay mình. Dù bằng bất cứ giá nào. Dù phải giẫm lên bóng tối, hay đánh đổi cả những gì còn sót lại của một trái tim tưởng chừng đã chết.
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenFull.Me