TruyenFull.Me

Hieusol Tang Em Mot Canh Linh Lan

Từ sau ngày sinh nhật, Minh Hiếu đến nhà Thái Sơn thường xuyên hơn. Không cần lý do gì đặc biệt – có khi chỉ là một bữa cơm tối đơn giản sau giờ tan làm, có khi là lời mè nheo của mèo con, rằng:

"Anh ơi, nay mẹ tăng ca... Em ở một mình em sợ ma..."

Hiếu chỉ cười, chẳng nói gì nhiều, nhưng lần nào cũng đi về phía con hẻm nhỏ quen thuộc, mang theo hai hộp cơm nóng và một bịch chè đậu xanh.

Lúc đầu, mẹ Thái Sơn hơi ngập ngừng. Bà từng thấy Minh Hiếu – dáng vẻ xăm trổ, ánh mắt thường bất cần, chẳng giống những người mà bà nghĩ sẽ đến gần con trai mình. Bà lo, dĩ nhiên rồi. Mẹ nào mà không lo cho đứa con trai nhỏ bé, ngoan ngoãn và hay cười của mình?

Nhưng rồi từng ngày, bà nhìn thấy những điều khác – những điều không thể giấu được qua ánh mắt hay cử chỉ.

Là khi Minh Hiếu tự tay dọn dẹp bát đũa sau bữa cơm.

Là lúc anh ngồi yên nghe Thái Sơn kể chuyện khi đi làm, chỉ gật nhẹ hoặc nhếch môi cười.

Là khi anh dịu dàng lấy áo khoác cho Sơn vì gió đêm se lạnh.

Là buổi chiều Chủ nhật, hai đứa ngồi phơi áo trước sân, con mèo nhỏ nằm lim dim trong lòng Hiếu, còn Hiếu thì không nói gì, chỉ khẽ xoa đầu nó.

Một tối, khi Thái Sơn vừa đi tắm, mẹ em rót hai ly trà rồi ngồi xuống cạnh Minh Hiếu nơi phòng khách.

Bà nhẹ giọng:

"Cậu... có thể ngồi với cô một lát không?"

Minh Hiếu có chút bất ngờ, nhưng vẫn gật đầu. Tay anh đặt trên đầu gối, hơi siết lại. Đây là lần đầu mẹ Thái Sơn chủ động nói chuyện riêng với anh.

Bà nhìn anh, ánh mắt không còn quá cảnh giác, nhưng vẫn ánh lên nét trầm lặng của người từng chịu nhiều vất vả.

"Cô biết... công việc của cậu không đơn giản. Cũng không dễ gì để người ngoài hiểu hay chấp nhận."

Minh Hiếu im lặng. Đôi mắt anh khẽ cụp xuống, tưởng chừng như một vết thương cũ vừa bị khơi lại.

"Nhưng cô đã nghe Sơn kể. Về tuổi thơ của cậu. Về những điều cậu đã trải qua. Không ai chọn được nơi mình sinh ra, nhưng cậu vẫn đi tới hôm nay, bằng cách nào đó..." – Giọng bà khẽ chùng xuống – "...mà không đánh mất sự dịu dàng trong tim."

Bà nhìn anh một lúc rồi tiếp:

"Sơn... là tất cả của cô. Là điều tốt đẹp nhất cô có được trong đời này. Nếu một ngày nào đó... thằng bé có đau, có khóc, có buồn... cô mong, người ở bên nó là cậu – không cần làm điều gì to lớn cả, chỉ cần không rời bỏ nó là được."

Minh Hiếu ngẩng đầu lên. Đôi mắt anh lần đầu lóe lên tia sáng – không hẳn là cảm động, mà giống như một sự thừa nhận thầm lặng: rằng mình được tin tưởng, được nhìn thấy... như chính mình.

Anh đáp, giọng nhỏ nhưng chắc nịch:

"Cô yên tâm. Dù có chuyện gì... con cũng sẽ không bỏ rơi mèo con của con."

Mẹ Thái Sơn bật cười nhẹ. Lần đầu tiên, bà gọi tên anh một cách thân thiết:

"Ừ, cô tin con. Minh Hiếu."

Từ tối hôm đó, Minh Hiếu như thật sự bước vào một thế giới mới. Không chỉ có Thái Sơn, mà còn có một người mẹ, một căn bếp ấm, một mái nhà – thứ mà cả tuổi thơ anh chưa từng nghĩ sẽ dành cho mình.

...

Cuối tháng tám, Hà Nội chuyển mình giữa hai mùa như thể chẳng nỡ chia tay cái oi ả cuối hạ, cũng chẳng vội đón cơn lạnh đầu thu. Trời hanh hanh, gió thổi qua những con hẻm nhỏ mang theo mùi nắng nhạt, khô khan nhưng dịu nhẹ. Mấy chiếc lá vàng đầu tiên bắt đầu rơi xuống vỉa hè, chao nghiêng như một cái thở dài của mùa cũ sắp qua.

Thái Sơn tan làm muộn, trời đã nhá nhem. Căn phố nhỏ nơi tiệm bánh tọa lạc giờ chỉ còn lại ánh đèn đường lác đác và mùi bơ ngọt vẫn còn vương lại trong không khí. Em bước ra cửa tiệm, kéo cao cổ áo, và thấy Minh Hiếu đang đứng tựa xe dưới gốc bàng quen thuộc, gương mặt nửa chìm trong bóng tối, nửa nghiêng về phía đèn vàng lặng lẽ.

Mấy hôm nay, Minh Hiếu không còn lững thững đi bộ như trước nữa. Anh vừa mua được một chiếc xe máy cũ — xe số bạc màu, lốp đã mòn, yên xe có vài vết rách được dán băng keo. Không đẹp, không êm, nhưng với Sơn, đó là chiếc xe ấm nhất trần gian. Vì mỗi lần trèo lên yên sau, em biết chắc mình sẽ được đưa về, băng qua những con phố đầy gió, với người con trai đang giữ chắc tay lái phía trước — và cả tim em trong lồng ngực anh.

Không gọi, không vẫy tay, cũng chẳng cần lên tiếng. Chỉ là đứng đó, như thể đã quen với việc có một người luôn đợi. Gió nhẹ thổi vạt áo khoác của Hiếu, thổi cả tóc Sơn bay nhẹ khi em bước về phía anh.

Mỗi buổi chiều gần đây đều trôi qua như thế — với một người đứng chờ, và một người bước đến, không cần hẹn trước, nhưng chưa từng vắng mặt.

Có hôm, một nhà ba người cùng ngồi ăn cơm trong căn bếp nhỏ. Trên mâm cơm giản dị là canh rau dền, cá rán, và ít thịt rang còn thừa mẹ Sơn mang về từ xưởng. Bà kể chuyện thời trẻ từng đi cắt cỏ thuê ở đê Nhật Tân, chân lội bùn đến tím ngắt, có lần ngã xuống ruộng mà vẫn cười toe.

Sơn vừa ăn vừa cười khúc khích, thi thoảng gắp cá cho mẹ, tay thoăn thoắt như đã quen từ bé. Minh Hiếu thì ngồi đối diện, không nói nhiều, nhưng ánh mắt anh dừng lại thật lâu trên gương mặt hai mẹ con — một thứ gì đó trong trẻo mà anh chưa từng có. Có lúc, anh lặng lẽ múc thêm canh cho mẹ Sơn, dù bà chưa kịp nhắc. Chỉ một cử chỉ nhỏ thôi, mà ấm cả buổi cơm.

Khoảnh khắc đó — nhỏ xíu thôi — nhưng trong lòng Minh Hiếu, nó như một cốc nước ấm rót vào hai bàn tay tê lạnh. Không ồn ào, không rực rỡ, nhưng đủ khiến anh muốn được chạm tới mãi. Một cách yên lặng, anh thèm được là một phần trong khung cảnh ấy — lâu thật lâu.

...

Hôm sau, khi chở Sơn rời khỏi tiệm bánh, Hiếu cho xe chạy chậm hơn thường lệ. Trời hôm ấy se se lạnh, gió lùa qua những nhành hoa giấy rũ buồn trên ban công tầng hai. Hai bên phố, những hàng sấu cổ thụ nhuộm rêu mốc vẫn đứng im lặng như những ông già đang kể lại chuyện của những mùa thu cũ.

Sơn ngồi phía sau, tay ôm túi bánh anh Ngân gói cho, má ửng lên vì gió lùa. Em im lặng một lúc rất lâu, rồi bỗng nghiêng đầu, tựa nhẹ vào lưng Hiếu.

Gió lùa qua áo khoác, trời bắt đầu chuyển tối.

"Giá như anh mãi đợi em như thế này," — Sơn thì thầm, không rõ là nói cho Hiếu nghe, hay cho chính lòng mình.

Hiếu không quay lại. Nhưng tay anh đang siết chặt hơn một chút trên tay lái. Còn gương mặt, vì đang giấu trong bóng tối nên không ai thấy rõ nụ cười rất khẽ, rất nhẹ, vừa nở ra nơi khóe môi.

...

Một buổi tối giữa cuối tháng tám. Hà Nội trở gió. Con phố trước tiệm bánh dần vắng người. Mấy cửa hàng ven đường đã tắt đèn, chỉ còn lại ánh sáng vàng đục hắt xuống từ trụ đèn cũ. Trời không mưa, nhưng nền gạch lát vẫn còn vệt ẩm của cơn mưa rào ban chiều. Hơi đất bốc lên, hoà cùng mùi bơ ngọt sót lại từ những mẻ bánh cuối ngày, tạo nên một thứ hương quen thuộc và yên lòng đến lạ.

Minh Hiếu đứng tựa vào chiếc xe máy quen thuộc, chiếc xe bạc màu với yên xe vẫn dán băng keo chéo nơi rách cũ. Áo khoác mỏng phủ lên vai, tay anh đút túi áo, đầu hơi cúi xuống như đang chờ một điều gì đó không tên.

Khi Thái Sơn bước ra từ tiệm, tay còn ôm túi bánh anh Ngân gửi, Minh Hiếu ngẩng đầu. Ánh mắt họ chạm nhau dưới đèn đường mờ, không ai lên tiếng trước, chỉ có một nụ cười lặng lẽ lướt qua khoé môi người kia.

Gió đầu thu lùa qua mái hiên, lướt nhẹ qua cổ áo của Sơn khi em tiến lại gần và trèo lên yên sau. Không khí lành lạnh làm hai má em hơi ửng, còn hơi thở thì phả ra mờ mờ nơi vai áo Minh Hiếu.

Thái Sơn tựa nhẹ đầu vào lưng anh, giọng nói thấp như một lời thủ thỉ:

"Hôm nay em không muốn về nhà sớm."

Minh Hiếu nghiêng đầu nhìn qua vai, ánh đèn hắt lên nửa gương mặt anh, đủ để thấy sự dịu dàng trong ánh mắt:

"Sao vậy? Mệt hả?"

"Không... chỉ là... hôm nay mẹ tăng ca. Về nhà thì cũng chỉ có mỗi em với anh."

Gió thổi nhẹ làm tán bàng già phía sau rung rinh. Trong phút chốc, giữa âm thanh xe cộ thưa thớt của đêm Hà Nội, Minh Hiếu nghe rõ tim mình đập – rất khẽ, nhưng cũng rất thật.

Thái Sơn ngừng một chút, rồi đột ngột nhích sát vào lưng Minh Hiếu, giọng lí nhí nhưng rõ ràng:

"Em muốn tới chỗ anh. Muốn ở lại đó đêm nay luôn."

Hiếu không trả lời ngay. Tay anh vẫn giữ chặt tay lái, nhưng vai đã chùng xuống. Không phải vì do dự — mà vì tim đang đập lệch đi một nhịp. Một cách yên lặng, anh khẽ gật đầu.

Sơn mỉm cười, rồi rút điện thoại ra, nhắn tin cho mẹ:

"Mẹ ơi, hôm nay con ngủ ở phòng anh Hiếu nhé. Mẹ đừng lo, con ổn mà."

Tin nhắn gửi đi chưa đầy mười giây sau đã có hồi âm:

"Ừ. Nhớ đắp chăn cho ấm. Mai mẹ mua trứng về làm bánh cho hai đứa."

Sơn cười khẽ, nhét điện thoại vào túi, rồi thì thầm sau lưng:

"Mẹ thương anh lắm đấy."

Hiếu không quay lại, nhưng khóe môi anh cong lên rất khẽ.

...

Căn trọ nằm ở tầng hai dãy nhà cũ, sâu trong một con hẻm nhỏ hun hút. Cầu thang sắt gỉ sét, tay vịn tróc sơn, bước chân dẫm lên kêu kẽo kẹt như tiếng thời gian. Cửa phòng là loại cửa kéo đã trầy xước, dán tạm tờ giấy ghi: "Không nhận bưu phẩm, đừng gọi."

Minh Hiếu đẩy cửa ra. Sơn bước vào trước.

Căn phòng nhỏ, mái thấp, mùi ẩm mốc lẫn mùi khói thuốc thoảng trong không khí. Một tấm nệm mỏng trải trên sàn gác xép, cạnh đó là chiếc quạt máy xoay chậm rãi, kẽo kẹt từng vòng. Có một chậu xương rồng đặt bên cửa sổ, thân gầy khô, méo mó như thể đã rất lâu không được ai chăm.

Kệ sách thấp phía góc phòng bày bừa vài quyển truyện tranh cũ, một cuốn "Chạng vạng" không bìa, hộp quẹt, tờ hóa đơn điện còn gấp đôi.

Sơn nhìn quanh một lượt rồi ngồi xuống mép nệm, ngả người ra sau như thể đã ở đây rất nhiều lần. Tay em vuốt nhẹ lớp vải đã sờn, mắt dừng lại trên chậu xương rồng.

"Anh có đọc mấy quyển này hồi nhỏ à?"

Hiếu ngồi xuống bên cạnh, chậm rãi gật.

"Lúc còn ở mái ấm, có một cô giáo để lại cho tụi anh mấy cuốn. Anh giữ lại được từng này thôi."

"Cô ấy tốt không?"

"Tốt..." — Anh dừng một chút. — "Nhưng cũng chẳng ở lại lâu."

Sơn im lặng. Một lúc sau, em dựa nhẹ đầu vào vai Hiếu. Không nói gì.

Trong căn phòng bé như hộp quẹt, giữa tiếng gió lùa khe cửa và âm thanh đều đặn của quạt máy, hai người cứ ngồi như thế – gần nhau đến mức nghe được cả nhịp tim.

...

Đêm Hà Nội cuối thu. Mưa không to, nhưng dai dẳng. Mặt đường bóng loáng nước, ánh đèn vàng phản chiếu lấp loáng như lớp sơn cũ đang tróc dần ra từng mảng. Không khí nồng mùi đất ướt, mùi khói xăng loãng, và chút gì đó lạnh đến tận xương.

Minh Hiếu đứng dưới mái hiên một căn nhà ba tầng đã cũ. Bên cạnh anh là một người đàn ông tầm ba mươi, dáng người cao lớn, mắt thâm quầng, mặc áo khoác đen trùm kín cổ. Hai người im lặng, cùng nhìn về phía căn nhà trong hẻm sâu, nơi họ vừa bước ra chưa đầy năm phút trước.

Nơi đó, chỉ có một người phụ nữ trẻ và đứa con đang sốt nằm thiêm thiếp trên tấm nệm ẩm. Căn phòng chật hẹp, tường mốc, mùi cồn xộc lên từ bát nước lau người bên cạnh. Khi Hiếu bước vào, người phụ nữ run lên, không phải vì mưa, mà vì sợ hãi. Nhưng anh không rút sổ nợ, không hăm doạ, cũng không đập phá. Chỉ nói vài câu nhẹ nhàng về khoản nợ, rồi đưa cho chị mảnh giấy ghi số liên lạc của mình.

"Khi nào xoay được thì gọi. Đừng để thằng nhỏ ốm thêm."

Rồi anh quay lưng bước ra. Mưa vẫn rơi tí tách trên mái hiên kẽm.

Người đàn ông đi cùng không lên tiếng từ đầu. Nhưng khi hai người đứng hút ẩm dưới mái hiên chờ cơn mưa bớt đi, gã nghiêng đầu liếc Hiếu, giọng khàn khàn như đã quen với khói thuốc và bụi đời:

"Hôm nay nhẹ nhàng thế?"

Minh Hiếu không trả lời ngay. Anh nhìn về phía xa, nơi mưa đang xóa mờ những bóng đèn đường. Gió lạnh lùa qua vạt áo, mang theo một cơn rùng mình rất khẽ. Rồi anh mới lên tiếng:

"Tôi sống đủ bẩn rồi. Không cần bẩn thêm một đứa trẻ."

Gã đàn ông cười khẽ, không châm biếm, không cợt nhả. Gã móc túi, lấy ra bao thuốc đã nhàu, rút một điếu rồi đưa cho Hiếu theo thói quen cũ. Hiếu lắc đầu, không lấy điếu thuốc.

"Bỏ thuốc à?"

Anh gật nhẹ: "Ừ. Nhà có trẻ con."

Gã gật gù, ngậm điếu thuốc vào miệng, rút chiếc bật lửa zippo trong túi áo khoác, búng một tiếng "tách" nghe khô khốc, rồi châm lửa.

Khói thuốc lập tức loang ra trong không khí ẩm ướt, quyện với mùi mưa và mùi đất ướt bốc lên từ mặt đường. Gã đứng đó, rít một hơi thật sâu, rồi thở khói qua kẽ răng, mắt nheo lại nhìn những giọt nước chảy dài trên mái hiên kẽm phía trước.

Cả hai đứng im như thế cho đến khi điện thoại trong túi Hiếu rung nhẹ. Anh lấy ra, ánh sáng từ màn hình chiếu lên gương mặt nửa tối nửa sáng. Gương mặt ấy, trong khoảnh khắc, chậm rãi giãn ra — không phải nụ cười lớn, nhưng là một nụ cười thực sự.

Gã nghiêng mắt nhìn sang. Trên màn hình, là tin nhắn đến:

"Em pha sẵn cacao rồi. Nhớ về sớm nha. Mưa lạnh lắm."

Và hình nền điện thoại — là một cậu nhóc mặc tạp dề nâu, gương mặt ngẩng lên cười rạng, đứng cạnh một lò bánh bơ trong nắng sớm.

Gã nhếch mép cười. Điếu thuốc vẫn cháy dở trên tay, khói còn nghi ngút. Nhưng rồi, gã búng nhẹ tay, để điếu thuốc rơi xuống chân mình, và không chần chừ, gã giơ mũi giày đạp ngang một cái, khiến tàn thuốc tắt ngấm giữa nền xi măng vẫn còn loang nước.

Gió vẫn thổi mỏng qua con hẻm nhỏ.

Gã đứng yên, tay đút túi, ánh mắt nhìn Minh Hiếu không còn là ánh mắt của một người từng dẫn dắt đàn em, mà là của một kẻ từng lạc đường, nay mừng vì có kẻ khác đã tìm thấy lối về.

"Tìm được nơi để về rồi, đúng không?"

Minh Hiếu cất điện thoại vào túi áo. Mưa vẫn chưa ngớt. Nhưng trong mắt anh lúc này, như có một ánh đèn vàng rất nhỏ vừa bật lên giữa thành phố lạnh ngắt này.

"Ừ."

Gã vỗ nhẹ lên vai Hiếu. Không như đàn anh ra vẻ. Chỉ là một cái vỗ của người từng chứng kiến thằng nhóc gầy gò, lang thang bến xe giữa đêm, từng đưa nó đi đòi nợ chuyến đầu tiên, từng nhìn nó đánh lộn chảy máu, từng nhặt cho nó một chén cơm nguội lúc cả hai chưa ai có gì.

Không ai nói thêm gì nữa. Mỗi người rẽ một hướng. Còn cơn mưa, vẫn rơi đều lên mặt đường vắng, như thể thành phố đang rửa sạch quá khứ của một thằng trai trẻ, để ngày mai, nó có thể bước về phía một căn bếp nhỏ, nơi có một cậu nhóc đang đợi.

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenFull.Me