Hieusol Tang Em Mot Canh Linh Lan
Trời Hà Nội vừa hửng sáng. Ánh mặt trời nhạt như một lớp sữa mỏng vừa tráng qua mặt đất, dịu dàng đổ qua ô cửa kính mờ hơi sương của căn phòng trọ nhỏ. Bầu trời vẫn còn màu lam phớt sương, chỉ điểm nhẹ vài vệt mây trắng mảnh như chỉ, như thể cả thành phố cũng chưa thật sự tỉnh giấc.Bên ngoài, tiếng gió sớm khe khẽ luồn qua khe mái tôn. Một vài con chim sẻ ríu rít ngoài bụi tre đầu hẻm, đánh dấu nhịp chuyển mình rất khẽ của một buổi sớm lành. Còn bên trong căn phòng, hơi ấm từ buổi tối hôm qua vẫn còn lắng lại nơi từng góc nhỏ — trên mặt bàn gỗ, trên tấm chăn nhăn nheo, và cả trong nhịp thở đều đặn của người đang ngủ bên cạnh.Minh Hiếu chầm chậm mở mắt.Ánh sáng sớm dịu như chạm vào khóe mi, khiến anh nheo mắt lại trong một thoáng. Căn phòng quen thuộc vẫn như mọi ngày, bừa bộn theo kiểu của một người không quen bày biện, nhưng hôm nay... có gì đó khác.Anh khẽ quay đầu nhìn về phía cửa sổ — nơi một chậu xương rồng nhỏ được đặt ngay ngắn, xanh tươi và hiền lành trong ánh sáng đầu ngày. Bên dưới, lá thư Thái Sơn viết tối qua vẫn còn nằm đó, mép giấy hơi cong vì hơi ẩm ban đêm.Chữ viết nghiêng nghiêng, gọn gàng, vẫn còn nguyên hơi ấm của người gửi.Minh Hiếu nhìn nó một lúc. Rồi quay sang.Bên cạnh anh, Thái Sơn vẫn ngủ, mặt úp vào bắp tay, tóc rối, và má đỏ ửng vì ngủ nghiêng. Một bên chân em móc nhẹ vào chân anh, tay thì khoác qua ngực anh như một cái gối ôm chính chủ.Minh Hiếu khẽ mím môi cười, rồi đưa tay nhẹ lay:"Này, Sơn. Về nhà thay đồ, lấy sách vở rồi đi học chứ?"Thái Sơn khẽ rên một tiếng rất nhỏ, như một con mèo con bị đánh thức giữa giấc mơ còn dang dở. Giọng em lèm bèm, ngái ngủ:"Em đem hết trong balo rồi... cho em ngủ thêm một chút nữa đi..."Nói xong, em còn rúc mặt vào ngực anh hơn, chân quặp sát lại như thể cố neo giữ lại phút giây ấm áp cuối cùng trước khi ngày mới bắt đầu.Minh Hiếu ngẩn người.Có lẽ anh đã quen với những cái tỉnh dậy trống rỗng — nơi không có ai nằm bên cạnh, không ai đợi, và cũng chẳng ai ôm lấy mình như vậy.Minh Hiếu nhìn cậu bé trước mặt — người đang ngủ ngon lành, mơ mộng, và tin tưởng đến mức có thể ôm anh mà ngủ tiếp không chút đề phòng.Một nụ cười khe khẽ nở nơi khóe môi.Ánh sáng sớm rọi nghiêng xuống gương mặt anh, soi vào đôi mắt lần đầu có ánh lấp lánh rất khác."Chắc mình thật sự đang sống trong một giấc mơ... mà không muốn tỉnh."Sau khi rời khỏi phòng nhỏ, Minh Hiếu chở Thái Sơn đến trường.Trời đã sáng hẳn. Hà Nội vào giờ cao điểm bắt đầu râm ran như tổ kiến lớn — tiếng xe máy rồ ga, tiếng còi taxi, tiếng rao bánh mì đầu ngõ trộn lẫn trong không khí ẩm lạnh đang dần loãng ra dưới nắng.Gió buổi sáng vẫn còn se se, lùa qua những hàng cây trên phố Nguyễn Trãi, quệt vào mặt người đi đường một chút mùi hoa sữa đầu mùa, một chút bụi phấn từ công trình đang xây dở, và cả mùi dầu gội thoảng ra từ tóc của những cô nữ sinh đạp xe ngang qua.Ánh nắng lấp loá trên những tấm biển hiệu cũ kỹ. Vỉa hè loang loáng nước sau cơn rửa sáng sớm. Phố phường vừa tỉnh, vừa ngái ngủ.Thái Sơn ngồi phía sau, đầu gật gù vì buồn ngủ. Mũ bảo hiểm đội lệch, tóc xù ra sau gáy, mắt nhắm mà môi vẫn mấp máy như đang tiếp tục một phần bài học còn dang dở trong mơ:"...Cuộc khởi nghĩa Yên Thế... Phan Đình Phùng..."Minh Hiếu liếc gương chiếu hậu. Anh thấy dáng em — nhỏ xíu, co lại phía sau lưng như một con mèo con buồn ngủ — đầu chạm lưng anh, miệng vẫn lẩm bẩm, vừa ngốc nghếch, vừa thương đến lạ.Và lần đầu tiên... giữa dòng xe hối hả, giữa phố xá nháo nhào tiếng động, Minh Hiếu bật cười.Một nụ cười thật sự. Không phòng bị. Không chua chát. Không cứng đơ như mấy cái nhếch môi quen thuộc anh hay dùng để đối phó với đời.Chỉ là... thấy lòng mình ấm lên.Một thứ ấm đến lặng lẽ. Như tia nắng đầu tiên vừa rọi qua vai áo, xuyên qua lồng ngực – nơi anh từng nghĩ đã đóng băng từ lâu....Sau giờ học buổi sáng, Minh Hiếu đứng chờ Thái Sơn bên ngoài cổng trường.Tiết trời giữa trưa mùa thu nắng gắt nhẹ, ánh mặt trời hắt xuống mặt đường loang loáng, phản chiếu lên những mái tôn bạc màu và làm vỉa hè như tráng một lớp mạ. Không khí không còn cái nồng khét của mùa hè, nhưng vẫn đủ oi để người ta phải nheo mắt mỗi lần ngước nhìn trời.Mùi xe. Mùi khói. Mùi hoa sữa thoang thoảng từ một cây cổ thụ ở góc ngã tư. Và có cả mùi bụi phấn — thứ vương lại từ những tà áo trắng vừa tan lớp, mang theo tiếng cười nói râm ran như tổ ong.Minh Hiếu chống chân xe cạnh một gốc cây, tay đút túi áo khoác, mắt dõi về phía cổng.Chỉ vài phút sau, Thái Sơn bước ra.Vẫn là balo xám cũ, áo sơ mi trắng, tay còn cầm quyển sách ép vội. Mặt đỏ vì nắng hay vì thấy người đứng đợi thì chưa rõ — nhưng nụ cười của em thì có thật.Minh Hiếu đưa mũ bảo hiểm cho em, khẽ hỏi:"Em muốn ăn gì không?""Bánh giò với sữa đậu nha. Ở đầu ngõ có tiệm em thích."...Hai người ghé quán ven đường. Một hàng nhỏ, mái tôn thấp, ghế nhựa lùn, nhưng bánh giò mềm, thơm, và sữa đậu mát lạnh đến lạ.Thái Sơn vừa ăn vừa kể chuyện trên lớp, có lúc còn cằn nhằn vì giáo viên ra đề kiểm tra khó quá, trong khi Minh Hiếu chỉ ngồi nhai chậm, thỉnh thoảng gật đầu hoặc nhìn em như thể em là món gì đó ngon hơn cả bữa trưa này....Khi tới Petit Bonheur, Minh Hiếu cho xe tấp vào lề, ngay trước cửa tiệm bánh.Thái Sơn cởi mũ bảo hiểm, phủi nhẹ tóc mái. Trưa nắng khiến trán em ươn ướt mồ hôi, nhưng mắt vẫn trong veo như nước mưa đầu mùa.Em nhìn quanh — không có ai ngoài phố, rồi bất ngờ nghiêng người qua thơm nhẹ vào má Hiếu, thì thầm rất nhỏ:"Chúc anh buổi chiều vui vẻ nha..."Minh Hiếu chợt khựng lại.Bàn tay cầm ghi đông siết nhẹ hơn một chút, mắt trợn lên trong một thoáng ngạc nhiên — không phải vì bị thơm, mà vì... sao tim mình đập nhanh thế này?Anh chưa kịp nói gì thì Thái Sơn đã quay đi, vừa bước nhanh vào tiệm vừa kéo vạt áo che nửa mặt, giống y như con mèo nhỏ làm chuyện nghịch xong rồi bỏ trốn, đuôi dựng đứng mà tai cụp sát.Không biết là vì ngại... Hay vì sợ tan mất cảm giác mới toanh trong lòng mình — cái cảm giác mà cả buổi sáng nay vẫn còn lấp lánh trong ngực.Minh Hiếu ngồi lại trên xe vài giây, tay vẫn cầm ghi đông, nhìn theo bóng em vừa chạy vào tiệm.Rồi bất giác đưa tay chạm nhẹ lên chỗ má vừa bị thơm.Không nói. Không cười.Chỉ là... một giây rất ngắn, anh biết chắc:"Mình tiêu thật rồi."...Tiệm bánh Petit Bonheur buổi trưa vẫn nhộn nhịp, mùi bơ sữa lan khắp không gian, quện vào tiếng lò nướng kêu lách tách, tiếng dao cắt bánh chạm thớt, và cả tiếng máy đánh kem đang quay đều đều như nhịp tim của căn bếp.Thái Sơn vừa bước vào đã bị ánh mắt hai người phía sau quầy đồng loạt quét tới — như thể một cảnh tượng vừa diễn ra ngoài kia đã không thể lọt khỏi tầm ngắm.Anh Ngân chống cằm, đang ngồi gọt mấy quả táo để làm bánh tart, nhìn em bằng ánh mắt trầm tĩnh mà giấu cười:"Thơm má người ta rồi thì vào nhớ rửa tay đàng hoàng đấy."Chị Thuỳ Trang thì không khách sáo đến thế. Vừa bơm kem lên bánh gato, vừa liếc xéo sang em, nheo mắt cười:"Em trai nay lớn rồi ha... biết chúc ngày vui vẻ nữa cơ."Thái Sơn đứng khựng một giây, rồi giơ vội cái khăn lau che mặt, lí nhí như học sinh tiểu học bị bắt gặp chép bài:"Hai người... thấy hết rồi ạ?"Anh Ngân cười khẽ, thái táo vẫn đều tay:"Không thấy mới lạ đó. Mắt tụi anh đâu phải để trang trí đâu nhóc."Thái Sơn cúi gằm, đỏ đến tận mang tai. Tim đập thình thịch, không biết vì vừa thơm má người ta, hay vì bị bắt quả tang quá rõ.Chị Trang bước lại gần, khều nhẹ vai em:"Mới yêu có khác ha. Chưa tới ba giây đã đỏ mặt bỏ chạy. Cưng hết sức."Thái Sơn vẫn không dám ngẩng đầu. Chỉ quay vào rửa tay, miệng lẩm bẩm:"Em đi chuẩn bị nguyên liệu đây..."Và rồi biến mất sau cánh cửa bếp như một vệt khói mỏng.Phía sau, anh Ngân và chị Trang nhìn theo, khẽ lắc đầu cười. Nhưng không ai trêu thêm. Vì họ biết — có những cảm xúc đẹp đến mức... chỉ cần đứng yên nhìn là đủ rồi.Trong căn bếp sau tiệm, Thái Sơn đứng trước bàn làm bánh, tay nhào bột đều nhịp. Bột mì mịn màng bám vào lòng bàn tay, còn mùi vanilla trong không khí thì như ôm lấy em từ phía sau.Nhưng đôi mắt em... lại không thật sự ở đó.Em nhớ lại khoảnh khắc trước tiệm bánh. Nụ hôn má vội vàng. Nụ cười bất ngờ của người kia. Và... cả ánh mắt dõi theo em rất lâu — ấm đến mức khiến hai tai cứ đỏ bừng mãi không nguôi."Không biết anh có thấy tim đập nhanh như em không..."Ở ngoài phố, Minh Hiếu đang luồn lách giữa dòng xe giờ trưa. Tiếng còi xe, tiếng động cơ, tiếng gió vỗ vào mặt mũ bảo hiểm — tất cả đều ồn.Nhưng trong anh thì yên lạ thường.Tay phải anh vẫn cầm ghi đông. Tay trái... vẫn như còn vương hơi ấm của chậu xương rồng nhỏ hôm qua, của bàn tay ai đó lỡ nắm nhẹ trong mơ.Anh cười.Nhẹ. Một mình. Giữa phố.Không phải vì điều gì to tát. Chỉ là... có một cậu bé vừa thơm má mình xong thì chạy trốn như thể vừa phạm tội."Trên đời này, mình không ngờ lại có ai ngốc đến vậy... Mà cũng đáng yêu đến vậy."...Chiều muộn, bầu trời sẽ dần sẫm màu, phố sẽ đông hơn, và thời gian sẽ tiếp tục trôi như thường lệ. Nhưng có lẽ, trong ngày hôm nay, có hai người đã kịp giữ lại một khoảnh khắc thật nhẹ nhàng.Không rực rỡ.Nhưng đủ để sưởi ấm tim mình... rất lâu.
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenFull.Me