TruyenFull.Me

Hieuthuhai X Negav Hieugav Bau Troi Trong Tim

Từ sau hôm nhận được tấm ảnh chụp bóng lưng trong siêu thị kèm lời đe dọa, An vẫn giữ vẻ ngoài bình thường. Cậu vẫn đến công ty, vẫn quay chương trình, livestream, gặp gỡ ekip như không có chuyện gì xảy ra. Chỉ có một điều duy nhất thay đổi: Điện thoại của cậu giờ đây thỉnh thoảng sẽ sáng lên với những tin nhắn ngắn gọn từ một cái tên quen thuộc – Quang Anh : Cậu bạn thân từ thời đi học, giờ là một cảnh sát hình sự – An theo Không quân, Quang Anh theo Cảnh sát.

Từ khi nhận được cuộc điện thoại của An, Quang Anh âm thầm tiến hành điều tra dấu vết từ những mail ẩn danh, các đối tượng khả nghi xung quanh An, cả hai phối hợp chặt chẽ đợi thời cơ.

...

Một tuần trôi qua, sau khi An không hồi đáp gì về mail đe dọa, bắt đầu có một người đàn ông đội nón đen xuất hiện ngày càng thường xuyên quanh khu vực An sống. Ban đầu là ở bãi giữ xe, rồi gần cửa hàng tiện lợi dưới chân toà nhà.

Đỉnh điểm là một tối, An vừa kết thúc một buổi thu kéo dài, xuống xe ở đoạn đầu ngõ. Cậu cố ý chọn nơi không gần hẳn cổng Winhomes, tránh để lộ vị trí chính xác căn hộ.

Tay trong túi áo khoác đã sẵn sàng – một cây baton nhỏ nhẹ, mở ra chỉ bằng một cú bấm. Gió đêm phả vào mặt, nhưng không lạnh bằng cảm giác... bị nhìn chằm chằm từ sau lưng. Bước chân phía sau không đều. Không phải người tình cờ cùng đường. Là cố ý bám theo.

An không hoảng. Cậu cố gắng đi như thường, không nhanh, không chậm. Đến đoạn giao giữa hai tòa nhà, bất ngờ rẽ phải vào lối vắng có nhiều camera. Nhưng không rẽ hẳn. Cậu nấp sau thùng điện, tay cầm sẵn baton, hướng về phía ngã rẽ. Đợi.

Chưa tới 5 giây bóng một người đàn ông xuất hiện. Vẫn mũ lưỡi trai đó. Vẫn dáng lén lút nhìn quanh. Gã tưởng An rẽ tiếp vào trong nên bám theo, nhưng vừa tiến vào thì thấy An đã đứng đó.

"Đi theo tôi từ studio, rồi đến tận đây... chưa thấy đủ à?" - Giọng An không to, nhưng đủ rõ.

Gã ta khựng lại, rồi lao thẳng tới. An bật baton, gạt tay gã. Phản ứng nhanh, tốt nhưng ...một tiếng xé gió tới, gã ném ra thứ gì đó nhỏ và sắc. An né kịp thời nhưng vùng cổ vẫn bị sượt, cậu cảm thấy đau rát., bàn tay run nhẹ nhưng không lùi.

Gã tiếp tục lao tới, nhưng lần này có một bóng người từ phía sau ập đến. Hiếu lao đến như gió. Một tay khoá cổ tay tên kia, xoay người đè xuống, đầu gối ghì chặt lưng gã, cả loạt động tác gọn ghẽ và không một kẽ hở.
Nhưng đúng lúc chuẩn bị còng tay khống chế, ánh mắt Hiếu liếc sang An và khựng lại.

Máu, một vệt nhỏ loang trên cổ áo trắng của cậu - không nhiều nhưng màu đỏ trên nền trắng rất bắt mắt. Ánh mắt anh tối sầm.

"Em bị thương ?" – Giọng anh khàn xuống.

Chỉ một giây phân tâm. Một giây đó – tên fan cuồng vùng mạnh, lật người, thúc cùi chỏ vào ngực Hiếu rồi bật dậy, chạy vụt vào lối tắt giữa hai khu nhà.

"Chết tiệt!" – Hiếu rít khẽ định đuổi theo, nhưng An đã giữ tay anh lại.

"Không cần." – Giọng cậu nhỏ nhưng dứt khoát. – "Em ổn."

Hiếu quay lại, vẫn còn giận vì để vụt mất. Nhưng khi thấy rõ vết trầy trên cổ An thì cả tức giận, cả đau lòng dồn lại một chỗ. Anh nắm lấy tay An kéo đi :

"Về nhà. Rồi nói rõ chuyện này."

An gật đầu. Cậu để yên cho Hiếu nắm tay mình, qua đoạn đường vắng, qua khoảng sân nhỏ im lặng, như thể trong một khoảnh khắc mong manh hiếm hoi... An chấp nhận cho mình dựa vào người đó một chút. Không vì mỏi mệt, không vì yếu đuối, mà chỉ vì... là Hiếu.

Lúc dừng lại trước cửa căn hộ, Hiếu vẫn chưa buông tay. Một tay anh rút chìa khóa từ túi quần, thao tác quen thuộc, tay còn lại vẫn nắm chặt tay An như sợ người kia biến mất. An khẽ động tay định rút ra để giúp, nhưng thử một cái rồi thôi. Lực của Hiếu không mạnh, nhưng kiên định đến mức không lay chuyển được. Cậu lặng lẽ để yên.

Cửa khép lại sau lưng họ. Không gian tức thì trở nên dịu lại, ánh đèn trần rọi xuống sàn gỗ, vàng ấm, đủ khiến người ta bỗng muốn ngồi lại lâu hơn một chút.

Hiếu dắt An đến sofa, ép cậu ngồi xuống. Mãi đến lúc đó, anh mới buông tay. Không một lời trách móc, không một cái nhíu mày, chỉ có bóng lưng im lặng, đi thẳng vào phòng sách – dáng người cao lớn, gọn gàng, và kiệm lời đến mức đôi khi khiến người đối diện chẳng biết trong lòng anh đang nghĩ gì.

Vài phút sau Hiếu quay lại. Trên tay anh là một khay nhỏ: bông gòn, lọ cồn, và băng cá nhân. An vẫn ngồi im nơi mép ghế, tay đặt lên đầu gối, mắt dõi theo từng bước chân của Hiếu. Cậu chưa kịp mở miệng thì anh đã ngồi xuống bên cạnh, giọng trầm khẽ vang lên:

"Để anh xem vết ở cổ."

An khựng lại, gật nhẹ. Hiếu cúi sát, tay đưa lên cổ áo An. Những ngón tay quen siết chặt cần điều khiển máy bay giờ đây lại cẩn trọng mở từng nút áo sơ mi. Khi chiếc cổ áo được kéo trễ xuống một nửa, vết xước nơi xương quai xanh lộ ra – dài nhưng không sâu, còn đang rướm máu và hơi đỏ lên vì cọ sát.

An cứng người, tai đỏ dần. Nhưng cậu không nhúc nhích. Không phải vì không thấy ngại, mà là vì trong một thoáng... không nỡ phá vỡ ánh nhìn đầy tập trung ấy của Hiếu.

"Không sâu. Nhưng rát đấy." – Hiếu khẽ nói, như đang tự nhắc mình.

Mùi cồn nhẹ thoảng qua. Lạnh, cay mũi. Khi bông gòn chạm vào da, An rùng mình nhưng vẫn ngồi im, chỉ là vai khẽ co lại một chút. Hiếu nhận thấy, ngón tay anh dừng lại một nhịp, rồi đổi sang động tác nhẹ hơn. Anh thổi nhẹ vào chỗ đau, thầm thì:

"Ráng một chút."

An không đáp, mắt cụp xuống. Cậu biết mình đang đỏ mặt nhưng cũng không quay đi. Vì hơn bất kỳ lời hỏi han nào, sự dịu dàng ấy... đã đủ khiến cậu thấy yên.

Xong xuôi, Hiếu lấy miếng băng cá nhân, dán lên vết thương rất chậm. Khi làm xong, ngón tay anh không rời ngay mà còn vô thức vuốt nhẹ mép băng một lần, như muốn chắc chắn mọi thứ đã ổn.

Không ai nói gì thêm. Chỉ có ánh mắt – một người thì nhìn, một người thì tránh. Nhưng trong không gian ấy... rõ ràng, tim của cả hai đã đập lệch đi một nhịp rồi.
Chính lúc ấy, An lên tiếng:

"Là fan cuồng, em phát hiện và đã làm việc với Quang Anh ngay từ đầu, là một người bạn cảnh sát của em. Mọi thứ đều nằm trong kiểm soát. Hôm nay... chỉ là một chút sơ suất."

Hiếu không đáp. Nhưng cái cách anh hơi nghiêng người, lắng nghe là sự đồng tình không lời. Cậu dừng lại, nhìn vào mắt anh.

"Anh biết em không yếu, đúng không?"

Hiếu gật nhẹ : "Anh chưa từng nghĩ em yếu."

An thở ra một hơi, nhẹ hơn nỗi lo trong lòng.

Hiếu đặt lọ cồn lại vào hộp y tế, rồi nói:

"Anh sẽ không can thiệp nếu em muốn tự xử lý. Nhưng có chuyện gì, nhất định phải nói cho anh biết. Đừng gồng một mình."

An cười khẽ, gật đầu:

"Em hứa."

Khi Hiếu vừa đứng dậy, xoay người định cất đồ, một bàn tay nhỏ bất ngờ kéo lại. An nắm tay anh – nhẹ, nhưng chắc chắn.

"Anh Hiếu." – Cậu gọi khẽ. Khi anh quay lại, ánh mắt cậu sáng lên một tia dịu dàng:

"Tin em nha. Lần sau... cũng sẽ không để bị thương nữa đâu."

Hiếu nhìn bàn tay trong tay mình, rồi nhìn An. Không nói gì, chỉ trong một nhịp chậm, anh siết nhẹ lấy tay cậu, rồi bất ngờ kéo An vào lòng. Vòng tay anh không chặt, nhưng đủ để cậu không kịp né tránh. Cằm Hiếu đặt nhẹ lên đỉnh đầu An, hơi thở trầm và yên tĩnh.
Một lúc sau, giọng anh vang lên rất khẽ, ngay bên tai:

"Anh luôn tin."

Không cần lời dài dòng. Chỉ cần một cái ôm như thế cũng đủ để An thấy : Dù gió ngoài kia có lớn đến đâu, chỉ cần quay về... là sẽ có người chờ ở đây.

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenFull.Me