Hieuthuhai X Negav Hieugav Bau Troi Trong Tim
Hai ngày kế tiếp, Hiếu có lịch huấn luyện tại đơn vị nên không được về nhà. Và chính khoảng thời gian này... An lần đầu tiên nhận ra: thì ra Đại úy Trần Minh Hiếu, người đàn ông tưởng như kiệm lời cả đời, cũng có lúc nói nhiều đến vậy.Sáng ngày đầu tiên, Hiếu không rời đi trong lặng lẽ như mọi khi. Thay vào đó, anh gõ cửa phòng An nhẹ hai tiếng. Từ trong phòng vọng ra giọng mũi khàn khàn, còn ngái ngủ:"Vào đi ạ..."Cánh cửa khẽ mở. Hiếu bước vào – lần đầu tiên thật sự đặt chân vào không gian riêng của An. Trên chiếc giường thấp sát cửa sổ, cậu vẫn còn cuộn tròn trong chăn, tóc rối xù, mặt vùi gần như hết vào gối.Hiếu nhìn cảnh đó, chỉ khẽ cười – một nụ cười bất lực và đầy dịu dàng."Anh phải vào đơn vị hai ngày không về. Đồ ăn sáng anh để ở bếp rồi, nhớ ăn nha, đừng ngủ tới trưa. Đồ trong tủ lạnh anh nấu sẵn hết, hâm nóng kỹ là dùng được. Ngán quá thì nhờ quản lý mua đồ ngoài. Nhà thì anh đã đặt dịch vụ vệ sinh, em không cần động tay. Đồ ăn vặt cũng mua rồi nhưng ăn ít thôi. Tối không có lịch trình thì ngủ sớm, có lịch thì nhớ uống ly sữa nóng trước khi ngủ cho dễ chịu..."An khẽ rên rỉ một tiếng, rồi bật dậy như con mèo nhỏ vừa bị giẫm phải đuôi:"Anh đang đọc rap hả?! Em nhớ em mới là rapper, không phải anh mà!"Hiếu ngừng lại, khẽ thở dài – nhưng là kiểu thở dài của người đang muốn dỗ dành. Anh bước đến cạnh giường, tay khẽ xoa đầu cậu:"Phải lo thôi. Công việc của em giờ giấc lộn xộn, lịch quay lịch diễn như đi đánh trận. Anh không chăm, lỡ em lăn ra ốm thì sao?"An liếc anh, môi mím thành đường nhỏ. Trong đầu thầm nghĩ: "Gần hai năm nay em sống như vậy vẫn ổn mà... Nhưng thôi, anh có lòng thì em nhận. Được quan tâm... cũng vui.". Cậu bật cười nhẹ :"Em biết rồi, biết rồi. Anh đi đi, không trễ bây giờ."Hiếu gật đầu, nụ cười dịu dàng quen thuộc trở lại:"Ừ, anh đi đây. Mà nằm thêm xíu thôi đấy."Anh quay người, bước được ba bước rồi bất ngờ xoay người lại, cúi xuống hôn "chụt" một cái rõ nhanh lên má An, rồi vèo một phát... lướt ra cửa trước khi cậu kịp phản ứng.An đơ người, hoàn toàn đứng hình. Năm giây sau, khi má trái vẫn còn nóng rực, cậu mới tỉnh lại, gào lên:"Đồ lưu manh Trần Minh Hiếu!!!"Ngoài cửa, Hiếu đứng chờ thang máy, khoé môi cong lên thành một nụ cười không giấu được. Giọng hét vẫn còn văng vẳng phía sau lưng nhưng anh thấy lòng nhẹ tênh. Thông cảm đi... An ngái ngủ trông đáng yêu quá, anh nhịn không nổi thật.Hai ngày liên tiếp, điện thoại của An rung đều hơn cả báo thức:09h sáng: "Dậy thôi An."11h30 trưa: "Ăn cơm chưa An?"22h tối: "Nay em có lịch diễn không? Tranh thủ ngủ sớm nha."Ngoài ra còn có vài tin nhắn không giờ giấc:"Em đang làm gì đó?""Nay nắng nóng lắm, nhớ uống nước nha.""Trước khi ra khỏi nhà nhớ mang theo nón.""Đừng ngồi làm nhạc lâu, nên đứng lên vận động nha""..."Có lúc An đang dở tay làm nhạc, chịu không nổi phải gửi voice trả lời:"Này Trần Minh Hiếu, có thực sự là anh đang huấn luyện không vậy? Em cảm thấy anh cầm điện thoại còn nhiều hơn cả em."Hiếu nhận được đoạn voice ấy chỉ biết cười khổ, thầm nghĩ: " Mình thật sự nhiều lời đến vậy rồi sao... Mèo nhỏ xù lông rồi, nhưng mà sao giọng khi cáu vẫn đáng yêu thế nhỉ ? "Tối ngày thứ hai, An có hẹn đi ăn với mấy anh em thân thiết trong ATSH. Lâu ngày mới có dịp gặp nhau nên câu chuyện cứ nối tiếp không dứt, không khí ấm cúng và thoải mái. Được nửa buổi, An bắt đầu nhìn chằm chằm điện thoại, mở sáng màn hình rồi lại tắt.Phong Hào ngồi bên cạnh thấy vậy liền ghé sát tai An, trêu thầm:"Đợi gì đó? Đợi chồng hả? "An lườm Hào một cái, nhưng gò má lại ửng nhẹ. Hào càng khoái chí, cười ngặt nghẽo. Khang ngồi bên còn lại chỉ lắc đầu cười nhếch mép, không nói gì, nhưng trong đầu nhớ tới khuôn mặt thằng bạn mình sao mà đáng ghét thế không biết.Vừa nhắc xong, điện thoại An rung lên. Cậu vội xin phép mọi người bước ra ngoài hành lang vắng. Vừa áp điện thoại lên tai, chưa kịp mở lời thì giọng Hiếu đã vang lên trầm thấp:"Em ăn tối chưa?"An im lặng một chút, không vội trả lời. Đầu dây bên kia sau vài giây không nghe tiếng đáp, liền khẽ gọi:"An..."An mỉm cười, nhẹ giọng:"Em đây."Lúc ấy, cậu nghe rõ tiếng thở khẽ như trút bỏ được nỗi lo từ đầu dây bên kia."Tối nay mấy anh em trong ATSH có rủ nhau đi ăn" – An chủ động nói tiếp – "Em đang đi với mọi người. À, có cả anh Khang với anh Hào nữa. Anh yên tâm đi.""Ừ." – Hiếu đáp, rồi một giây sau lại hỏi:"Có uống rượu không?""Không uống.""Ừ. Rượu không tốt, ít uống là tốt." – Hiếu vừa dứt câu thì bên kia vang lên một giọng khác:"Đội trưởng, thủ trưởng gọi anh.""Anh làm việc của anh đi. Em biết chừng mực mà, đừng lo." – An nhanh chóng nói."Ừ, anh biết rồi. À mà...""Sao đó anh?""...Về sớm nhé, vợ."An chết đứng trong ba giây, mặt nóng ran. Tính phản bác nhưng lại chẳng tìm được lý do để phản bác. Cuối cùng, cậu chỉ khẽ đáp:"Ừm." - Rồi vội vàng cúp máy.Đầu dây bên kia, Hiếu mỉm cười hài lòng, cất điện thoại vào túi, tiếp tục bước nhanh về phía phòng họp. Nhưng bước chân... nhẹ hẳn.Đến ngày thứ ba, trời đổ nắng từ sớm. Không khí trong nhà lặng như tờ, chỉ có tiếng điều hòa kêu khe khẽ. An ngồi ở ghế sofa, chân co lên gối ôm, mắt lâu lâu dõi về phía cửa chính một cách vô thức. Đúng ra giờ này... chắc anh đã về đến. Nhưng đến giờ, vẫn chưa thấy gì.Tầm trưa, An cầm điện thoại, do dự vài giây rồi bấm gọi. - "Thuê bao quý khách vừa gọi hiện không liên lạc được..." Cậu rút máy xuống, nhìn màn hình hiển thị cuộc gọi không thành. Đầu ngón tay khẽ vuốt viền điện thoại. Chỉ một giây thôi, nhưng trong lòng như có gì đó gợn lên."Chắc anh bận họp... hoặc có việc đột xuất thôi." - An tự nhủ. Dù trong đầu đã bắt đầu hiện ra vài viễn cảnh lặt vặt, nhưng cậu vẫn không cho phép mình suy nghĩ quá xa.Hôm nay An có lịch lên công ty gặp giám đốc Dương. Công việc không gấp, nhưng quan trọng. Cậu vội vào phòng thay đồ, cố gạt đi cảm giác thấp thỏm trong lòng.Ba mươi phút sau, An đã có mặt tại trụ sở K Intertainment. Cậu mặc sơ mi trắng, quần tây tối màu, tóc chải gọn, khẩu trang vẫn đeo chỉnh tề như thường lệ. Không ai nhìn vào có thể đoán ra rằng, chỉ mới hai ngày trước, chính cậu là người ép ngã kẻ đeo bám vào tường, giữ thẳng tay không run.An gõ nhẹ cửa, rồi bước vào văn phòng giám đốc điều hành."Em chào anh Dương."Đăng Dương đang cắm cúi đọc tài liệu, ngẩng lên cười tươi:"Anh d... à, ừ. An tới rồi à. Ngồi đi em."An ngồi xuống ghế sofa đối diện, vẫn giữ gương mặt nghiêm túc thường thấy mỗi lần bàn chuyện công việc."Anh gọi em lên có gì không ạ?"Dương ngả nhẹ người ra sau ghế, thở dài."Em đấy, nếu có vấn đề gì thì phải nói với công ty chứ. Mà... lần sau có chuyện tương tự, đừng tự ý đối đầu nữa. Một mình đối mặt với fan cuồng nguy hiểm lắm, em biết không hả?"An cười khẽ, giọng đều:"Hì, dạ không sao mà. Em xử lý được.""Không được." – Dương nhấn giọng, nghiêm lại. – "Anh nói rồi đấy, sau này có chuyện gì phải báo với công ty. Không báo quản lý thì báo trực tiếp cho anh cũng được. Em là người anh đích thân đào về... thì anh cũng có trách nhiệm." - Anh nhướng mày, rồi lẩm bẩm trong đầu:" May mà anh dâu không sao, chứ có chuyện gì chắc lão Hiếu giết mình mất..."An mím môi, nhẹ gật đầu:"Dạ, em biết rồi. Cảm ơn anh."Sau đó, cả hai chuyển sang bàn thêm một số kế hoạch quảng bá cho sản phẩm mới, chỉnh sửa lịch livestream, và sắp xếp lại vài hợp đồng còn vướng khâu xác nhận. Không khí lại quay về dáng dấp thường lệ – chuyện công việc là công việc, dứt khoát và gọn gàng.Đến khi kết thúc, An đứng dậy, cúi đầu chào như thường:"Em về trước ạ.""Ừ, đi cẩn thận."An cười nhẹ rồi rời khỏi phòng. Cậu vừa bước tới cửa thang máy thì khựng lại. Điện thoại đâu...? Ánh mắt An đảo nhanh. Một giây sau, cậu thở nhẹ — để quên trên bàn rồi. Cậu quay gót, bước về lại văn phòng. Cánh cửa chỉ khép hờ, An quên gõ cửa, tay vừa chạm vào tay nắm định đẩy cửa bước vào, không cố ý nhưng... đúng lúc đó, bên trong vang lên giọng nói của Dương – trầm và gấp:"Hả? Sao anh bất cẩn vậy hả? Bị thương có nặng không?"Một nhịp ngừng, rồi:"Em biết rồi, để em chuẩn bị. Mà Trần Minh Hiếu anh linh thật đó, em vừa nói chuyện với anh dâu xong..."An đứng sững lại,câu cuối khiến mọi thứ như đóng băng: Giọng của Dương rõ ràng, người gọi đến... là ai?Trần. Minh. Hiếu.An vẫn đứng nơi ngưỡng cửa, ngón tay siết chặt tay nắm cửa. Cậu chưa tiêu hoá hết dòng thông tin vừa nổ ra trong đầu - Rồi hình ảnh dáng người quen thuộc cậu từng thấy ở cổng công ty thời gian trước hiện lên rõ ràng, liên kết lại phải Trần Minh Hiếu cậu đang nghĩ đến không ?Ngay lúc đó, một bóng người từ hành lang xông tới, nhào vào lưng An, ôm cứng rồi nũng nịu hét lớn:"Ôi con của mẹ, sao không vào mà đứng đây ~~!!"An giật mình.Dương ở bên trong cũng giật mình, lập tức ngẩng đầu lên.An quay lại, chỉ thấy Pháp Kiều – vợ hợp pháp của Đăng Dương đang cười toe, mặt hí hửng. An cười trừ, cậu nhẹ gỡ tay Kiều ra, cúi đầu nhìn về phía Dương nói khẽ:"Em xin lỗi, em quên điện thoại." - Rồi bước thẳng vào, cúi xuống lấy điện thoại toan quay người rời đi ngay.Dương đứng hình nãy giờ mới sực tỉnh, chửi thầm trong đầu "chết tiệt " , vội thả điện thoại xuống đứng dậy kéo tay An : "Khoan đã An"An quay lại, nhưng ánh mắt An... lạnh hơn thường ngày.... và tay hơi run nhẹ. Cậu nhìn Dương một lúc rồi ngồi xuống sofa trở lại, Dương thở dài đưa điện thoại cho An : "Em nghe đi "An chần chừ trong vài giây, rồi cũng cầm điện thoại lên áp vào tai. Đầu dây bên kia rất nhanh vang lên một giọng nói quen thuộc — trầm, ấm, nhưng hôm nay lại thấp hơn bình thường đôi chút:"Là anh."An không đáp ngay. Chỉ khẽ "Ừm" một tiếng, rất nhỏ. Mặc dù đã có phán đoán nhưng khi thật sự nghe giọng nói ấy... An không biết nên nói gì. Có một điều gì đó len vào giữa tim — không gai góc, nhưng đủ khiến ngực cậu nhói lên.Hiếu dường như cũng cảm nhận được điều đó, giọng anh chậm lại:"Anh xin lỗi... vì không nói cho em biết. Dương là em họ anh. Cụ thể... anh sẽ giải thích sau, được không?"An mím môi. Hàng trăm suy nghĩ lao qua trong đầu như gió. Nhưng đúng lúc ấy — trong đoạn hội thoại vừa rồi có một từ ngữ đột ngột dội lại, đè bẹp mọi hoài nghi và tổn thương. An siết điện thoại trong tay, giọng trầm xuống rõ rệt:"Anh bị thương." - Là tông giọng khẳng định, không phải nghi vấn.Hiếu sững lại, rồi khẽ nhẹ giọng đáp :"Ừm... nhẹ thôi. Không sao .""Đợi em." - An đáp ngắn gọn, dứt khoát rồi thẳng thừng tắt máy không cho Hiếu có cơ hội phản hồi.An đưa lại điện thoại cho Dương, đứng bật dậy. Đôi mắt cậu vẫn điềm tĩnh, nhưng bước chân thì dứt khoát lạ thường. Trước khi rời khỏi phòng, cậu chỉ để lại một câu ngắn gọn:"Em đi trước. Mình nói chuyện rõ ràng sau."Cánh cửa khẽ khép lại sau lưng cậu. Bóng lưng ấy... nhanh chóng khuất khỏi hành lang.Trong phòng, Dương và Kiều ngẩn ra, chưa kịp hoàn hồn."...Ơ kìa" – Dương chớp mắt nhìn theo, lẩm bẩm : "Do lão Hiếu mà... sao tự dưng mình bị ăn mắng vậy trời?"Kiều vẫn còn ngồi há miệng, mắt long lanh như vừa xem phim hành động:"Quào... lần đầu tiên em thấy anh An ngầu vậy luôn á!"Đầu bên kia, Hiếu im lặng nhìn chằm chằm vào màn hình điện thoại đã tắt. Trong lòng rối nhẹ, An tức giận rồi, nhưng mà khúc cuối là quan tâm mình đúng không ?Khóe môi Hiếu vô thức cong lên – rất khẽ. Nhưng cười xong, anh lại khẽ thở dài, chống tay lên trán. Biết là quan tâm rồi... mà dỗ sao cho dịu đây trời. Vợ nhỏ lần này chắc không dễ dỗ đâu.
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenFull.Me