Hieuthuhai X Negav Khi Anh Den Tat
Cậu đứng im bên cạnh anh , tiếng xe cộ lùi xa dần, chỉ còn lại khoảng lặng giữa hai người. Cậu không biết nên nói gì nữa. Những gì cần nói, Cậu đã nói hết rồi. Và có những điều, Thành An sợ nếu nói ra sẽ chẳng thể rút lại được.Cậu quay đi trước, bước chậm về phía chiếc xe của mình, nhưng từng bước lại nặng trĩu.Cảm giác ấy—đau lòng không rõ lý do, buồn bã khi thấy người khác gần gũi với anh, cảm giác tim đập nhanh khi nghe giọng anh qua điện thoại, hay chỉ một ánh nhìn cũng khiến mình bối rối... Thành An nhận ra, không phải chỉ là quý mến nữa.Cậu thích anh.
Thật lòng.Không phải vì anh là người nổi tiếng. Mà là vì anh là Minh Hiếu—người dịu dàng, sâu sắc, có lúc vụng về, có lúc trầm tư đến lạ và luôn khiến cậu muốn hiểu nhiều thêm nữa.Nhưng... cũng chính vì anh là người nổi tiếng nên Thành An lại càng thấy phân vân.Làm sao đây?Nếu cậu tỏ tình, liệu có làm rối thêm cuộc sống vốn đã phức tạp của anh?Nếu cậu im lặng, liệu cảm xúc này sẽ tự lặng đi như bao cơn cảm nắng trước kia?Nhưng lần này, có vẻ không đơn giản như vậy.Đêm đó, Thành An nằm trằn trọc, điện thoại đặt bên cạnh không ngừng hiện thông báo. Những bài báo mới, những bình luận mới. Người ta không chỉ bàn về mối quan hệ giữa Minh Hiếu và cô gái kia nữa. Có người đã bắt đầu nhắc đến cậu."Cậu phóng viên này thường hay đưa tin về Trần Minh Hiếu, có vẻ thân thiết lắm nhỉ?""Có khi nào cậu ta là người thứ ba chen vô cuộc tình này không, hay do cậu ta mà bọn họ mới chưa công khai?"Thành An thở dài, tắt màn hình. Tin đồn không cần lý do. Nhưng sự thật... lại cần can đảm để đối diện.Cậu nhắm mắt. Trong đầu, câu hỏi duy nhất cứ lặp lại:
Liệu thích một người nổi tiếng là sai ư?Sáng hôm sau, Thành An đến toà soạn sớm hơn thường lệ. Cậu cần viết một bài phản hồi dư luận, nhưng đầu óc lại không thể tập trung. Mỗi lần gõ được vài dòng, cậu lại xóa đi. Tựa bài báo vẫn còn nhấp nháy: "Khi tin đồn không còn là chuyện riêng của nghệ sĩ."Cậu nhìn chằm chằm vào màn hình, lòng đầy mâu thuẫn.Nếu lên tiếng, cậu sẽ vô tình kéo bản thân vào tâm bão. Nếu im lặng, dư luận có thể sẽ càng đồn đoán. Còn nếu chọn nói thật — về cảm xúc của mình — thì điều gì sẽ xảy ra?Thành An không sợ tin đồn. Cậu chỉ sợ anh sẽ khó xử.Điện thoại lại sáng màn hình. Tin nhắn từ Hiếu:"Anh sắp có lịch quay mới. Có thể sẽ đi vài tuần."
"Muốn gặp em một chút, nếu em rảnh."Thành An cầm điện thoại thật lâu. Rồi để nó xuống bàn, không trả lời ngay.Cậu cần thời gian. Cũng có thể cậu đang trốn tránh.Cuối cùng cậu vẫn quyết định đi gặp anh.Buổi chiều, cậu ngồi ở quán cà phê quen thuộc. Nơi từng gặp anh lần đầu. Lúc ấy, anh và cậu chỉ là những người xa lạ vừa gặp nhau, chưa có những lời đồn đại, tranh cãi.Một bóng người tiến lại. Là Hiếu.Không ai lên tiếng. Chỉ có tiếng cà phê nhỏ giọt và nhạc nền nhẹ nhàng."Anh nghĩ mình sẽ không hỏi em điều gì cả," – cuối cùng anh nói, mắt nhìn cậu, dịu dàng – "Nhưng nếu em muốn nói gì, anh sẽ lắng nghe."Thành An mím môi. Cậu đã từng tưởng tượng khoảnh khắc này rất nhiều lần. Nhưng đến khi nó thực sự đến lại chẳng dễ dàng chút nào."Em thích anh," – cậu nói, nhỏ nhưng rõ. Trái tim như rơi một nhịp. "Thích từ lúc nào em cũng không rõ nữa."Hiếu không phản ứng ngay. Gió từ chiếc cửa kính lùa vào, mang theo mùi cà phê và cảm giác lưng chừng."Anh cũng từng nghĩ nếu anh không phải là 'người của công chúng', mọi chuyện sẽ đơn giản hơn," – anh nói chậm rãi. "Nhưng sự thật là, cuộc sống của anh chưa bao giờ đơn giản."Thành An cười nhẹ, mà mắt hơi cay."Em biết. Em không đòi hỏi gì cả. Em chỉ muốn anh biết thôi."Minh Hiếu gật đầu. Rồi cả hai lại im lặng. Nhưng lần này, sự im lặng ấy không còn nặng nề như trước nữa. Nó giống như một khoảng thở, để cả hai lắng nghe chính mình.Và đôi khi, chỉ cần thế là đủ.
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenFull.Me