Ho Sau Mau Mu
Không ai biết Jang Han Seo bắt đầu sợ bóng tối từ bao giờ.Có lẽ là từ đêm đầu tiên cậu bị nhốt trong phòng chứa rượu vì làm sai một con số trong bảng kế hoạch. Lúc đó, chỉ mới mười lăm tuổi. Cậu hét, cào, khóc đến khàn giọng… nhưng chẳng ai mở cửa.
Từ đó, bóng tối không còn là nơi để nghỉ ngơi. Nó là hình dạng vô hình của người anh trai – Jang Han Seok – kẻ mà mỗi lần bước vào phòng cậu, đều mang theo một cơn giông ngầm: lặng lẽ, bất ngờ, và tàn bạo.---“Cậu lại để lộ tài liệu Babel ra ngoài?”
Han Seo đứng trước bàn làm việc bằng gỗ óc chó. Tay cậu run, mồ hôi thấm đẫm lưng áo sơ mi.
> “Em không cố ý… có thể là thư ký in nhầm—”Bốp!Một cái tát bên má trái. Cậu loạng choạng, đụng vào tủ hồ sơ.Han Seok không quát tháo.Sự tĩnh lặng sau cú tát mới thật sự khiến Han Seo nghẹt thở.
> “Lần sau, nếu mày còn nói dối… tao sẽ cho mày ăn giấy in.”
Cậu cúi gằm. Không xin lỗi. Không thanh minh. Vì mọi lời đều vô nghĩa. Với anh ta, sự tồn tại của cậu là tội lỗi.---Đêm đó, Han Seo ngồi trong phòng mình — một căn phòng lạnh như bệnh viện. Trên cổ tay cậu có vết bầm tím, nhưng không quá đau. Đau nhất là khi nhìn vào gương, cậu thấy ánh mắt mình không còn gì ngoài sự trống rỗng.Không có tuổi trẻ. Không có giấc mơ. Không có niềm tin vào ai, kể cả bản thân.
Điện thoại báo tin nhắn.
> [Vincenzo]: "Cậu ổn không?"
Han Seo nhìn màn hình vài giây. Ngón tay cậu lướt nhẹ.
> [Han Seo]: "Ổn.Em không sao. Chỉ là... mệt chút thôi."
Gửi xong, cậu bật cười khẽ. "Ổn" — từ nói dối quen thuộc nhất đời cậu.---Ký ức có hình thù như một chiếc roi da — càng kéo dài càng đau đớn.Han Seok là người nuôi lớn cậu. Là “anh trai” trên danh nghĩa. Nhưng chưa một lần gọi cậu là "em" mà không kèm theo sự khinh bỉ. Với hắn, Han Seo là cái bóng bị nắm tóc kéo đi suốt đời, là con rối mặc vest để hắn điều khiển trong các cuộc họp báo.
> "Cười. Nhìn vào máy quay."
"Vâng, thưa anh."
"Nói cảm ơn Chủ tịch Han Seok đã dìu dắt mày thành công."
"Cảm ơn… anh."
Chưa từng là người.
Chỉ là công cụ.---Cuối đêm, Han Seo nằm nghiêng. Đèn tắt. Bóng tối đè lên lồng ngực như một lời nguyền cũ.
Cậu nhắm mắt. Hít thở thật chậm.
> Ngày mai, nếu mình sống sót… mình sẽ lại nói ‘ổn’ một lần nữa.
Nhưng liệu một người chỉ tồn tại để chịu đựng — có thể sống sót mãi được không? "Anh ơi... nếu em chết rồi..anh có cảm
thấy đau lòng cho em không? Dù chỉ một lần thôi..."
_Jang Han Seo_
Từ đó, bóng tối không còn là nơi để nghỉ ngơi. Nó là hình dạng vô hình của người anh trai – Jang Han Seok – kẻ mà mỗi lần bước vào phòng cậu, đều mang theo một cơn giông ngầm: lặng lẽ, bất ngờ, và tàn bạo.---“Cậu lại để lộ tài liệu Babel ra ngoài?”
Han Seo đứng trước bàn làm việc bằng gỗ óc chó. Tay cậu run, mồ hôi thấm đẫm lưng áo sơ mi.
> “Em không cố ý… có thể là thư ký in nhầm—”Bốp!Một cái tát bên má trái. Cậu loạng choạng, đụng vào tủ hồ sơ.Han Seok không quát tháo.Sự tĩnh lặng sau cú tát mới thật sự khiến Han Seo nghẹt thở.
> “Lần sau, nếu mày còn nói dối… tao sẽ cho mày ăn giấy in.”
Cậu cúi gằm. Không xin lỗi. Không thanh minh. Vì mọi lời đều vô nghĩa. Với anh ta, sự tồn tại của cậu là tội lỗi.---Đêm đó, Han Seo ngồi trong phòng mình — một căn phòng lạnh như bệnh viện. Trên cổ tay cậu có vết bầm tím, nhưng không quá đau. Đau nhất là khi nhìn vào gương, cậu thấy ánh mắt mình không còn gì ngoài sự trống rỗng.Không có tuổi trẻ. Không có giấc mơ. Không có niềm tin vào ai, kể cả bản thân.
Điện thoại báo tin nhắn.
> [Vincenzo]: "Cậu ổn không?"
Han Seo nhìn màn hình vài giây. Ngón tay cậu lướt nhẹ.
> [Han Seo]: "Ổn.Em không sao. Chỉ là... mệt chút thôi."
Gửi xong, cậu bật cười khẽ. "Ổn" — từ nói dối quen thuộc nhất đời cậu.---Ký ức có hình thù như một chiếc roi da — càng kéo dài càng đau đớn.Han Seok là người nuôi lớn cậu. Là “anh trai” trên danh nghĩa. Nhưng chưa một lần gọi cậu là "em" mà không kèm theo sự khinh bỉ. Với hắn, Han Seo là cái bóng bị nắm tóc kéo đi suốt đời, là con rối mặc vest để hắn điều khiển trong các cuộc họp báo.
> "Cười. Nhìn vào máy quay."
"Vâng, thưa anh."
"Nói cảm ơn Chủ tịch Han Seok đã dìu dắt mày thành công."
"Cảm ơn… anh."
Chưa từng là người.
Chỉ là công cụ.---Cuối đêm, Han Seo nằm nghiêng. Đèn tắt. Bóng tối đè lên lồng ngực như một lời nguyền cũ.
Cậu nhắm mắt. Hít thở thật chậm.
> Ngày mai, nếu mình sống sót… mình sẽ lại nói ‘ổn’ một lần nữa.
Nhưng liệu một người chỉ tồn tại để chịu đựng — có thể sống sót mãi được không? "Anh ơi... nếu em chết rồi..anh có cảm
thấy đau lòng cho em không? Dù chỉ một lần thôi..."
_Jang Han Seo_
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenFull.Me