Hoa Anh Dao Bat Khoc
/ Tôi không có Cô Đơn, Cô Đơn là cái tên của bạn tôi....... /
Món bảo vật đó đối với cô như vô giá, đó là món quà cuối cùng mà cô được nhận thấy sau khi mẹ cô để lại cuộc sống khốn khổ cho cô. Cô lên đến sân thượng, thả lỏng cơ thể, cặp sách cũng như vậy mà rơi xuống. Cô đến lan can cởi đôi giày ra. Miho : Mẹ à... Mẹ còn nhớ con không ? Dù có hay không mẹ cũng không phải nhớ nữa đâu.... Miho chuẩn bị nhảy xuống, những tiếng cười, những tiếng sỉ nhục cô lại vảng vất bên tai khiến cho cô còn muốn nóng lòng buông đôi tay ra khỏi lan can hơn. Điều gì đến thì cũng sẽ đến, cô bỏ đôi tay ra. Nhắm mắt lại, nở một nụ cười trừ tỏ ra mãn nguyện, cô lại mở mắt nhìn lên những đám mây đang trôi tự do trên trời. Cô tự nhủ "hãy bỏ đi tất cả như những đám mây trên bầu trời kia, rồi mình sẽ được tự do...." Con đường đến tự do đang dần mở ra..... Rồi khép lại. Cô cảm thấy như có đôi bàn tay của mình như được nắm chặt lấy. Có ai đó đang giữ lấy bàn tay cô. .... : NẮM CHẶT LẤY !!! ĐỪNG CÓ BUÔNG RA !!!!!
Món bảo vật đó đối với cô như vô giá, đó là món quà cuối cùng mà cô được nhận thấy sau khi mẹ cô để lại cuộc sống khốn khổ cho cô. Cô lên đến sân thượng, thả lỏng cơ thể, cặp sách cũng như vậy mà rơi xuống. Cô đến lan can cởi đôi giày ra. Miho : Mẹ à... Mẹ còn nhớ con không ? Dù có hay không mẹ cũng không phải nhớ nữa đâu.... Miho chuẩn bị nhảy xuống, những tiếng cười, những tiếng sỉ nhục cô lại vảng vất bên tai khiến cho cô còn muốn nóng lòng buông đôi tay ra khỏi lan can hơn. Điều gì đến thì cũng sẽ đến, cô bỏ đôi tay ra. Nhắm mắt lại, nở một nụ cười trừ tỏ ra mãn nguyện, cô lại mở mắt nhìn lên những đám mây đang trôi tự do trên trời. Cô tự nhủ "hãy bỏ đi tất cả như những đám mây trên bầu trời kia, rồi mình sẽ được tự do...." Con đường đến tự do đang dần mở ra..... Rồi khép lại. Cô cảm thấy như có đôi bàn tay của mình như được nắm chặt lấy. Có ai đó đang giữ lấy bàn tay cô. .... : NẮM CHẶT LẤY !!! ĐỪNG CÓ BUÔNG RA !!!!!
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenFull.Me