TruyenFull.Me

Hoa Khoi Omega La Gia Vu Ngon Gia Allyu

Hồ Diệp Thao theo Lưu Vũ, Cao Khanh Trần và Lâm Mặc vào rừng hái nấm. Rời đi trong ánh mắt chế nhạo của đám bạn thân, cậu cảm thấy cuộc sống này không còn gì luyến tiếc.

Ba Omega mỗi người xách theo một giỏ mây, Lưu Vũ vốn cũng định đưa cho Hồ Diệp Thao một cái, chỉ là đối phương liều chết không muốn.

Nói đùa, một Alpha đầu đội trời chân đạp đất như cậu sao có thể xách giỏ hái nấm, quá phá bức cách!

Vì vậy Hồ Diệp Thao nghiễm nhiên trở thành bảo tiêu, lúc này đang đỏ bừng mặt nghe ba người kia nói chuyện phiếm. Đám Omega này thật không coi cậu là Alpha, cứ thản nhiên nói mấy thứ riêng tư, làm Hồ Diệp Thao ngày thường hô mưa gọi gió cũng phải cứng đờ tay chân không biết nên phản ứng thế nào.

Lưu Vũ đã hái được gần đầy giỏ nấm, đảo mắt qua lại tiếp tục tìm kiếm thì phát hiện một cây nấm nhỏ màu sắc rực rỡ núp sau bụi rậm, vô cùng hớn hở mà tiến lên muốn hái. Hồ Diệp Thao ở bên cạnh vội kéo tay cậu lại.

"Nấm càng đẹp càng dễ có độc, cậu bỏ qua cây này đi."

Lưu Vũ lắc lắc đầu "Loại nấm này tên là Ngũ Thải Ban Lan, không có độc, cậu yên tâm đi!"

Hồ Diệp Thao nghe vậy mới buông người ra, những vẫn theo sát ngay sau.

Lưu Vũ vừa ngồi xuống muốn hái nấm, đột nhiên có một con rắn lớn sặc sỡ từ bụi cây phi ra muốn tấn công cậu. Hồ Diệp Thao phản ứng nhanh nhẹn, một tay đẩy Lưu Vũ ra xa một tay rút dao nhỏ tùy thân chiến đấu với rắn lớn.

Cao Khanh Trần và Lâm Mặc hãi hùng khiếp vía chạy tới ôm Lưu Vũ, ba người co rúm lại một góc tận lực không làm vướng tay vướng chân Hồ Diệp Thao. Chỉ là trong lúc Hồ Diệp Thao và rắn lớn đánh nhau, một con rắn nhỏ hơn chút lặng lẽ trườn lại gần muốn tấn công bọn họ.

Có câu nói nguy hiểm cực hạn sẽ kích thích tiềm năng, hoàn toàn có thể miêu tả về trường hợp hiện tạiWã'tt¶pạ'd•

Trong khoảnh khắc ngàn cân treo sợi tóc, tinh thần lực của Lưu Vũ ngưng tụ thành hình một con Đặng Thiên Thố, giơ chân thỏ đạp rắn nhỡ kia đập vào thân cây đại thụ, chết tươi.

Hồ Diệp Thao cũng vừa kết liễu rắn lớn, vội chạy tới xem Lưu Vũ, đã thấy cậu kiệt sức ngồi ặt xuống đất, bên cạnh là Cao Khanh Trần và Lâm Mặc vẫn chưa hết kinh hồn táng đảm.

Hồ Diệp Thao vô cùng vui mừng nói: "Tiểu Vũ, tinh thần lực của cậu được kích phát thành công rồi, sau này chỉ cần chăm chỉ luyện tập, nhất định sẽ có năng lực tự bảo vệ mình."

Cao Khanh Trần lo lắng hỏi: "Nhưng bảo bối sao lại thế này? Không còn chút sức nào hết, mặt cũng trắng bệch như tờ giấy nữa!"

"Không sao, cậu ấy lần đầu sử dụng tinh thần lực, chưa học được cách không chế nên bộc phát toàn bộ. Các cậu nhìn xem, một chưởng đá chết rắn kia mà!"

Hai Omega nghe vậy mới thở phào nhẹ nhõm.

Trải qua nguy hiểm, mấy người không còn tâm tình đi tiếp, quyết định dẹp đường trở về.

Lưu Vũ lúc này một ngón tay cũng không nhấc nổi, vì vậy Hồ Diệp Thao làm nhiệm vụ cõng cậu.

Bọn họ vừa về tới khu tập trung, quần chúng ăn dưa lập tức ầm ĩ lên, bắt đầu đồn đại Hồ Diệp Thao và Lưu Vũ vào rừng dã chiến???

Sau khi đưa Lưu Vũ tới chỗ bác sĩ, Hồ Diệp Thao trở về trại thì bị đám bạn thân xúm vào chất vấn, hận không thể ngửa mặt lên trời thét dài.

"Cả ngày chỉ biết suy diễn lung tung, chẳng lẽ trong đầu các cậu không còn gì khác ngoài đống phế liệu màu vàng hay sao?"

"Cơ mà chuyện nó rõ rành rành ra đấy còn gì! Hai người đi rừng về, cậu cõng Lưu Vũ, cậu ấy thì ngượng ngùng tới mức không dám ngẩng đầu lên, người khác nhìn vào không nghi ngờ cũng khó."

Hồ Diệp Thao tức hộc máu trình bày lí do. Đám xung quanh nghe xong tiếc nuối thở dài "Thế mà không mang xác hai con rắn đó về để Lưu Vũ làm đồ ăn."

Hồ Diệp Thao hoa mắt chóng mặt muốn tăng xông.

"Trọng điểm của mấy người là đây sao? Không nên cảm thấy có lỗi vì đã tin vào lời đồn làm tổn hại thanh danh Omega nhà người ta à? Hơn nữa hai con rắn đó có độc có độc có độc mà các cậu cũng không tha, muốn trở thành đám Alpha man rợ trong mắt Tiểu Vũ hả?"

Bị rống như tát nước vào mặt, cả nhóm người ủ rũ cụp đuôi, lại dùng ánh mắt ai oán lên án Hồ Diệp Thao, biểu cảm như muốn nói đã ăn được đậu hũ của hoa khôi lại còn ra vẻ.

Riêng thanh niên mong manh Oscar ngồi ở một góc thật xa, mặt mày rầu rĩ như người vợ bị chồng bỏ rơi.

Hồ Diệp Thao cảm thấy mình quả thực là oan hơn Đậu Nga, oan tới nỗi cả trời xanh cũng phải đổ lệ.

---

Trường hợp của Lưu Vũ được các bác sĩ thông báo lên ban lãnh đạo học viện. Không ngoài dự đoán, học viện yêu cầu bọn họ sau khi trở về lập tức đưa cậu đi xét nghiệm tinh thần lựcWã'tt¶pạ'd•

Lưu Vũ vội vàng báo lại cho gia đình để chuẩn bị ứng chiến, phòng khi kiểm tra thân phận Alpha của cậu sẽ lòi.

---

Phi thuyền hạ xuống trong sân học viện, Lưu Vũ lập tức ngó nghiêng tìm kiếm, quả nhiên thấy cả nhà đã ngồi sẵn trong một đình tiếp khách nhỏ đợi cậu.

Thấy Lưu Vũ hớt hãi chạy lại, một nhà sáu người một heo cũng vô cùng vui sướng đứng dậy đón cậu.

Baba Thẩm Dung cầm tay Lưu Vũ nghía lên nghía xuống, thở dài nói: "Bảo bối của ba ngày càng gầy, ba đau lòng quá!"

Lưu Vũ cạn lời.

Gầy??? Ừ thì gầy tới nỗi hai má sữa phình ra, nghe nó giả y như quá trình lột xác thành heo của Mogas vậy!

Chị gái Lưu Diễn ở một bên cũng nghĩ y như em trai mình. Cô vốn là một Alpha thẳng như ruột ngựa, đang muốn mở miệng nói, đã bị mẫu thân đại nhân vô tình bịt miệng lại.

Vớ vẩn, Lưu Túc là một Alpha đội nóc nhà lên đầu, Thẩm Dung làm gì cũng đúng, nếu Thẩm Dung sai mời nhìn lại vế trước.

Vì vậy, Lưu Diễn vừa muốn phản bác lão ba đã bị lão mụ trấn áp không chút lưu tình, trong lòng chỉ biết cắn khăn khóc chít chít.

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenFull.Me