TruyenFull.Me

Hoa Khoi Omega La Gia Vu Ngon Gia Allyu

Lưu Vũ mang theo tâm tình run rẩy thành cái sàng đến cảm ơn Rikimaru.

"Phá án vốn là trách nhiệm của tôi, chỉ là lần này thực hiện sớm hơn thông thường mà thôi. Người em cần cảm ơn là tam hoàng tử, chính cậu ấy đã mang tôi từ phòng giải phẫu ra ngoài."

Lưu Vũ hơi sửng sốt một chút, rất nhanh lại lễ phép nói: "Dù sao cũng cảm ơn anh."

Sau khi xã giao vài ba câu, Lưu Vũ cuối cùng đã có thể thở phào nhẹ nhõm rời đi. Ánh mắt của người đàn ông này thật nguy hiểm, cậu có cảm giác như cả người trần trụi nằm trên thớt, bị anh nhìn thấu toàn bộ.

Rikimaru dõi theo bóng dáng Lưu Vũ đi về phía Trương Gia Nguyên, khóe môi nhếch lên tạo thành một độ cong rất nhẹ.

Người máy đứng trên vai anh vừa lúc cất lên giọng nói trẻ con: "Omega này thật thú vị! Nhất định em sẽ thuộc về tôi."

Rikimaru thở dài tắt nguồn nó.

Ở một góc khuất trong điện, Lưu Vũ cùng Trương Gia Nguyên đứng đối mặt. Lưu Vũ đang muốn mở lời thì đã bị Trương Gia Nguyên giành trước: "Chuyện lúc nãy, xin lỗi cậu, tôi không cố ý nói như vậy, tôi thực sự không có ý xấu, cậu tin tôi được không?"

Lưu Vũ cười đáp: "Thấy cậu chân thành như vậy, tha thứ cho cậu đó. Hơn nữa tôi còn phải cảm ơn cậu đã mời pháp y Chikada đến minh oan cho tôi nữa!"

"Chuyện nhỏ không tốn sức gì! Hơn nữa tôi cũng có một phần trách nhiệm..."

"Tam hoàng tử!" Lưu Vũ ngắt lời cậu ta "Chuyện đã qua thì đừng nhắc lại nữa, tránh cho cả hai đều không thoải mái."

Trương Gia Nguyên thức thời im lặng, khi Lưu Vũ đang chuẩn bị rời đi, cậu ta đột nhiên lên tiếng: "Lưu Vũ... Tôi biết bản thân mình trước đây có nhiều chỗ không phải với cậu. Bây giờ tôi đã thông suốt rồi, tôi muốn làm bạn tốt của cậu, dù cậu có là một Omega đi chăng nữa."

Lưu Vũ ngạc nhiên mở to hai mắtWã'tt¶pạ'd•

Đột ngột như vậy? Người ta đau tim lắm đó!

Trương Gia Nguyên tiếp tục nói: "Nhìn thấy cậu buồn bã thất vọng, thấy cậu khổ sở sợ hãi, trong lòng tôi đều rất khó chịu. Tôi thực sự muốn bảo vệ cậu, không để cậu chịu thêm bất kỳ tổn thương nào nữa. Có thể trước đó tôi không nhận ra, nhưng sự thật là tôi đã coi cậu thành bạn tốt của mình rồi!"

Lưu Vũ bối rối cúi mặt xuống, hai lỗ tai đỏ lên kịch liệt bại lộ rõ ràng dưới tầm mắt của Trương Gia Nguyên.

Má ơi! Ra đây mà xem tên đầu gỗ dùng vẻ mặt nghiêm túc nói lời sến súa này!

Trái tim Lưu Vũ suýt chết!

---

Sau khi đến Cục hình sự Trung ương lấy lời khai, Lưu Vũ được thả về học viện.

Qua vài ngày, cậu nghe Trương Gia Nguyên thông báo tiến độ điều tra vụ án này rất không khả quan. Hiện trường vụ án là một trong số ít nơi riêng tư không gắn hệ thống theo dõi, Lưu Vũ đi tới đó vì theo đuôi một chú cún nhỏ, Triệu Thành ngoài ý muốn tới đó vì uống say, cây ngân châm giết người kia cũng không có dấu vân tay. Kẻ tạo thành cục diện này hoàn toàn có khả năng ngụy tạo thêm chứng cứ trên người Triệu Thành trước khi pháp y nghiệm thi. Tất cả giống như được sắp đặt sẵn để hãm hại Lưu Vũ, lại không ngờ Trương Gia Nguyên giữa đường nhảy ra phá đám.

Lưu Vũ thở dài thườn thượt. Người khác có thể sống yên bình, thế mà tới lượt cậu thì tuyệt đối không!

Cuộc đời như những thước phim, cậu không làm nhân vật chính thì ai làm???

---

Trong phòng 1002, Lưu Vũ ôm thỏ bông ngồi trên ghế, chín Omega còn lại đứng vây quanh cậu, đôi mắt sáng rực tinh thần bát quái.

"Nói mau, cậu và tam hoàng tử có quan hệ gì? Thẳng thắn sẽ được khoan hồng, chống cự sẽ bị nghiêm trị!"

Lưu Vũ: "..."

Cứ cảm giác cảnh này quen quen!

Không phải là thế trận lúc trước cậu cầm đầu bảy Omega tra khảo Cao Khanh Trần và Lâm Mặc hay sao?

Đúng là phong thủy luân chuyển, nhanh như vậy cậu đã phải nhận quả táo nhãn lồng!

Thấy Lưu Vũ thất thần, Lâm Mặc thẳng tay rút con thỏ bông của cậu "Nói mau, nếu không bé yêu của cậu sẽ bị xử tử."

Lưu Vũ đau lòng nhìn thỏ bông bị Lâm Mặc bóp cổ, yếu ớt trình bày: "Còn có thể có quan hệ gì, chúng tớ là bạn tốt."

"Bạn tốt??? Cậu nói dối cho ai tin???"

"Tớ nói thật. Các cậu còn đòi hỏi gì nữa? Từ Hồ Diệp Thao, sau đó tới Trần Tuấn Khiết, giờ lại là Trương Gia Nguyên, trước nay các cậu muốn bán tớ ra ngoài bao nhiêu lần rồi?"

"Đấy không gọi là bán, là lo lắng chung thân đại sự của cậu có được hay không?"

"Không muốn hiểu."

Lưu Vũ bĩu môi lấy lại bé thỏ bông rồi chạy tọt về giường trùm chăn ngủ, mặc cho đám Omega kia kêu gào thế nào cũng không chịu ló đầu ra.

"Hội gà mẹ" cảm thấy bất lực sâu sắc. Vì "con gái" mà rầu thúi ruột, kết quả nó đến một sợi lông cũng không thèm bận tâm.

---

Lưu Vũ học xong giáo trình cơ bản về tinh thần lực, cực kỳ hớn hở đưa ra mong muốn được tiếp xúc với cơ giápWã'tt¶pạ'd•

Giáo viên ngay lập tức phản đối, ai lại to gan dám để một Omega yếu đuối đối mặt nguy hiểm, thèm nước miếng của đời hay sao?

Lưu Vũ năn nỉ mãi mà không được, cuối cùng dời mục tiêu sang Trương Gia Nguyên.

Ban đầu Trương Gia Nguyên cũng không đồng ý, nhưng không chịu nổi Lưu Vũ dùng bài ca "1001 điều bạn tốt cần làm" để tẩy não, cuối cùng cậu ta lui một bước, chấp nhận cho Lưu Vũ ngồi vào cơ giáp quan sát mình thao tác.

Nhìn tạo hình bịt kín từ đầu đến chân của cả hai, Lưu Vũ bất mãn: "Chúng ta không phải đi trộm chó, cũng không xấu đến nỗi không thể gặp người, tại sao phải ăn mặc thế này?"

Trương Gia Nguyên vuốt lông Lưu Vũ "Cậu chịu khó một chút, để người khác nhận ra sẽ kéo thêm phiền phức."

Lưu Vũ ghét bỏ túm túm lớp vải hoa bằng lụa "Vậy cũng có thể mặc đồ đen mà!"

Trương Gia Nguyên sâu kín giải thích: "Ông chủ quán họ Trương nói mặc đồ hoa rất có bức cách!"

Lưu Vũ mệt cả tim!

Bức cách...

Cái đầu cậu ấy mà bức cách!

Mặc thế này sao không đi chợ mua hải sản luôn đi?

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenFull.Me