TruyenFull.Me

Hoa Le Trong Tam Toi

Đêm ấy, trời đổ tuyết.

Tuyết trắng như xác chết, rơi mãi không ngừng. Mái ngói xanh đen phủ đầy bông tuyết, dưới chân là máu đỏ đậm loang lổ. Gió Bắc gào rít, hun đẩy ngọn lửa dữ dội nuốt trọn Tống phủ – một trong bảy đại thế gia trấn giữ vùng Lạc Châu.

Ngọn lửa đó, như thể ai đó từ trời cao đang đốt đi nhân tình thế thái.

Tống phủ diệt môn.

Hai mươi ba mạng người – cả già lẫn trẻ – ngã xuống chỉ trong một khắc đồng hồ. Gươm sắc không để lại thương tiếc, máu chảy như suối, vương vãi cả trên bậc đá dẫn vào chính sảnh.

Trong căn hầm chứa củi phía sau nhà bếp, một tiểu nữ hài mới bảy tuổi, tay run rẩy ôm lấy đầu gối, thân thể nhỏ nhắn co rúm lại trong bóng tối.

Nàng tên là Tống Uyển Cơ – con gái thứ ba của Tống tướng quân, hậu nhân của dòng dõi danh tướng ba đời trung liệt.

Nàng nhìn thấy hết.
Từ kẽ hở của tấm ván gãy, nàng chứng kiến:

– Phụ thân của nàng bị người cũ thân tín – Mạnh đại quản gia – tự tay xiết cổ đến gãy xương.
– Mẫu thân bị lôi ra ngoài viện, váy áo bị xé toạc, thân thể bị tra tấn bằng roi sắt tẩm độc, sau đó ném vào giếng như một con chó chết.
– Ca ca nàng – Tống Tín Chiêu – tử chiến đến hơi thở cuối cùng, cuối cùng bị một thanh y nam tử đeo mặt nạ bạc đâm từ sau lưng, máu phun tung tóe lên bức hoành phi “Trung – Liêm – Trạch”.

Kẻ giết ca ca nàng... nàng biết.
Hắn tên Cố Tử Uyên, từng là môn sinh nhập thất của phụ thân, từng cười nói vui đùa, từng tặng nàng một con sáo nhỏ trong dịp thượng nguyên.

>
“Nếu nó chết, ca ca sẽ mang con khác cho muội, được không?”

Anh trai – Tống Tín Chiêu – ngã xuống từ lầu cao sau khi chém giết đến kiệt sức. Cậu vẫn còn thở, vẫn gọi tên em gái trong hơi thở đứt đoạn, nhưng rồi... một kẻ trong bóng tối đã kết thúc nó bằng một cú giẫm lên cổ, gãy rắc như bẻ cành cây khô.

Trong đêm tuyết đổ, một bé gái bảy tuổi lặng lẽ bò ra từ hầm chứa củi phía sau hậu viện. Toàn thân run rẩy, gương mặt lấm lem tro bụi, ánh mắt mở lớn như muốn xé rách màn đêm.

Cô tận mắt thấy cha bị đâm gục bởi một người từng gọi là “bằng hữu thân thiết”.
Cô tận tai nghe tiếng mẹ hét lên thảm thiết khi bị kéo đi, xé rách cả y phục lẫn phẩm giá.
Anh trai cô, người từng hứa sẽ bảo vệ cô cả đời, chết gục dưới chân tượng Phật, máu nhuộm đỏ chuỗi tràng hạt.

Và rồi... bọn chúng đốt.

Không một ai trong bọn phản trắc đó nhận ra đứa bé vẫn còn sống sót. Không một ai biết đứa trẻ ấy, sau này, sẽ quay về để chôn sống tất cả bọn chúng trong chính thứ địa ngục mà bọn họ đã dựng nên.

Nàng không khóc.
Không thể khóc.

Trái tim nàng nổ tung ngay lúc thấy xác mẫu thân bị kéo đi như bùn đất.
Thân thể như hóa đá, chỉ có hơi thở yếu ớt vẫn lặng lẽ tồn tại.

Tống Uyển Cơ – một đứa trẻ còn chưa học xong bộ “Tứ Thư” – chết đi trong đêm ấy.
Sống sót là một hồn ma đội lốt thiếu nữ, với con tim đông lạnh và đôi mắt đầy máu.

Ba ngày sau, người trong triều đồn rằng Tống phủ bị đạo tặc đồ sát, không ai sống sót.

Không ai biết rằng, trong tuyết trắng vô tình, một vị khách áo đen cưỡi hắc mã đã đào lên từ đống tro tàn một bé gái còn sống thoi thóp.

Hắn không nói tên.
Chỉ cầm nàng trên tay, lặng lẽ rời khỏi Lạc Châu, đưa về “Vạn Trần Các” – một địa danh nằm sâu trong vùng thâm sơn cùng cốc, nơi không có tiếng người, không có ánh đèn, chỉ có kiếm, độc, cờ, và hận thù.

**MƯỜI NĂM SAU – TỬ PHƯỢNG TÁI SINH**

Tống Uyển Cơ không còn tồn tại.
Thế gian chỉ biết đến một nữ tử áo trắng, thần sắc lãnh đạm, danh xưng Lâm Kha Uyển, nữ nhi của thương gia Lâm Khánh Dực – chủ thương đội Kim Tường nổi danh khắp Tam Châu.

Nhưng thực chất, nàng là một lưỡi dao.
Một vũ khí sống chỉ có một mục đích duy nhất: trả thù.

---

Trong mười năm, nàng luyện kiếm đến rách tay, học độc đến héo môi, tập cười đến bật máu trong lòng bàn tay.

Nàng không ngủ.
Nàng không mơ.
Mỗi đêm, nàng ngồi lặng trước gương, chải mái tóc dài và đọc lại bốn cái tên nàng khắc bằng máu lên quạt ngọc:

> Cố Tử Uyên

Mạnh đại quản gia

Một kẻ giấu mặt trong triều đình

Một ẩn nhân trong giang hồ


Cái chết của gia tộc nàng không chỉ đơn giản là phản loạn. Nó là kết quả của âm mưu triệt hạ dòng dõi danh thần. Nàng biết rõ, ba cái tên còn lại vẫn đang nhởn nhơ, có kẻ làm quan, có kẻ làm khách khanh bên cạnh hoàng thượng, có kẻ ẩn mình như rắn độc.

---

Tâm nàng đã chết.

Nàng học cách mỉm cười ngọt ngào với kẻ thù.
Học cách cúi người dâng trà, dù lòng muốn đổ độc.
Học cách để người khác tin rằng nàng yếu đuối, để rồi bóp nát tim họ khi họ không kịp phản kháng.

---

Năm nay nàng mười bảy tuổi, và đại hội Thương Lân sắp diễn ra tại Tử Đô – nơi quy tụ tất cả danh gia vọng tộc, thương nhân thế lực và cả triều thần.

Trong danh sách khách mời, nàng thấy tên:

> Cố Tử Uyên – Hữu Thị Lang của Lễ Bộ, văn võ song toàn, được mệnh danh là quốc tử kiêu tử, tài mạo vô song.

Mười năm không gặp, kẻ thù cũ đã đứng trên đỉnh vinh quang.
Nàng... sẽ đến đó, mang theo nụ cười mỹ nhân và lưỡi dao sau lưng áo.

“Mỗi người trong các ngươi... ta đều sẽ khiến sống không bằng chết.”


---

[HẾT CHƯƠNG 1]

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenFull.Me