TruyenFull.Me

Hoa Le Trong Tam Toi

Tây Cương – nơi gió thổi không bao giờ ngừng, cát đỏ không khi nào lắng. Những cánh buồm của đoàn sứ giả triều đình dập dềnh giữa biển hoang mênh mông, chở theo một nữ tử y phục trắng, dung nhan nhu hòa tựa tuyết mai đầu đông.

Lâm Kha Uyển bước xuống từ xe ngựa, ánh mắt khẽ đảo qua khung cảnh loạn thế mà tựa hồ không dính một hạt bụi trần.

> “Đây chính là chiến trường thứ hai. Không có gươm giáo, chỉ có lời nói và cái chết âm thầm trong rượu.”


---

Lễ Hòa Khẩn – nơi các bộ tộc Tây Cương đến ký kết với đại diện triều đình, dựng hòa bình giả tạo trước khi đao kiếm thật sự tuốt khỏi vỏ.

Từ khắp nơi, các trưởng lão tộc Sa Viên, Thổ Mộc, Di Hãn, và đặc biệt là các cánh quân còn trung thành với Chu Tề, người từng thống lĩnh Tây Cương, đều tụ hội về thung lũng Hà Tịch.

Một nữ quan như nàng – lại là đại diện duy nhất của triều đình. Kẻ ngu thì cười nhạo, kẻ khôn thì nghi kỵ. Nhưng nàng… lại chỉ cười như nước hồ thu, gió nhẹ lay.

---

Trước khi buổi lễ bắt đầu, Liễu Trực cưỡi ngựa đến cạnh nàng, khẽ nghiêng người:

— “Bọn chúng đều nghi ngờ ngươi. Ta có thể triệu người, ém binh sau dãy đá.”

Lâm Kha Uyển đưa tay vén mũ trùm, giọng mềm như lụa, ngữ điệu thanh nhã:

— “Không cần. Nếu giết vài kẻ là có thể ổn định Tây Cương, vậy thì đâu cần đến triều đình.”

Nàng nghiêng đầu, nhìn Liễu Trực, khẽ cười như gió xuân qua rèm trúc:

— “Muốn trấn phục hổ dữ, phải ngồi trên lưng nó mà vỗ về. Còn rút đao chém, chỉ khiến nó nổi điên.”

Liễu Trực sững lại, không biết là lạnh sống lưng vì gió cát hay vì ánh mắt ấy – trong vắt như nước giếng cổ, nhưng sâu không thấy đáy.

> “Thứ đáng sợ nhất không phải là độc, mà là kẻ khiến người khác tự nguyện nuốt nó vì một nụ cười.”


---

Buổi lễ bắt đầu.

Trước hàng trướng lớn, rượu thịt bày sẵn, mọi người vừa cười nói vừa dòm xem ai ra tay trước. Chu Tề không xuất hiện, nhưng người của hắn lặng lẽ trà trộn khắp nơi.

Một trưởng lão Sa Viên cất giọng vang vọng:

— “Nghe đâu, Lâm đặc sứ từng phóng hoả doanh trại Hắc Thổ, vùi sống ba trăm người. Giờ lại đến đây hoà đàm, chẳng khác gì cho sói mặc áo cừu.”

Mọi ánh mắt đổ dồn về nàng. Gió tây cát đỏ lướt qua mép trướng, lạnh lẽo.

Nhưng Lâm Kha Uyển chỉ chậm rãi đứng dậy, nâng chén rượu lên, giọng nhẹ nhàng:

— “Lão nhân gia nói không sai. Chỉ là…” – nàng cười nhẹ, “nếu ta thật sự là sói, các ngươi đã chẳng sống đủ để ngồi đây nói chuyện rồi.”

Câu nói ấy khiến toàn trường lặng ngắt.

Nàng đặt chén rượu xuống.

— “Ta không đến để xin hoà, mà là để ban cho hoà.”

Một tộc trưởng khác bật dậy, tay đã đặt lên chuôi đao.

Nhưng đúng lúc ấy – trống hiệu vang lên ba hồi ngắn, hai hồi dài – tín hiệu báo động từ doanh trại bên ngoài.

Toán quân Chu Tề gài sẵn lập tức xuất hiện — nhưng bị phục binh triều đình dội từ trên núi xuống. Hơn mười tên bị bắt sống ngay trước mặt chư tộc.

Lâm Kha Uyển lùi lại nửa bước, mở ra một cuộn lụa gấm:

— “Chiếu thư do chính tay đương kim Thánh Thượng viết. Những ai có ý phản, xin mời đứng sang một bên chờ xử trảm.”

Bầu không khí lập tức đổi sắc. Các tộc trưởng từng dao động lập tức quỳ xuống, người thì kính cẩn, kẻ thì run sợ.

---

Tối hôm ấy, trong trướng, Liễu Trực đứng bên ánh lửa.

— “Ngươi sớm biết Chu Tề sẽ giở trò?”

Lâm Kha Uyển vừa tháo trâm, vừa gỡ từng sợi tóc vấn lại:

— “Hắn ngu chứ ta không.”

— “Thế nếu các tộc đồng lòng tạo phản thì sao?”

Nàng ngẩng đầu, đôi mắt sáng như có trăng:

— “Ta biết họ sẽ không.”

— “Ngươi chắc đến thế sao?”

— “Ta không chắc ai trung, nhưng ta chắc ai tham sống. Chỉ cần gieo sợ hãi đúng lúc, họ sẽ tự biết bên nào nặng nhẹ.”

> “Không phải ai cũng dám chết vì lý tưởng. Nhưng ai cũng muốn sống sót.”

> “Ta chỉ giúp họ hiểu: muốn sống, thì nên quỳ trước triều đình – mà đứng sau ta.”


---

Đêm khuya, gió cát vẫn thổi. Liễu Trực đứng nhìn bóng nàng khuất dần sau rèm trướng.

Trong lòng hắn biết rõ — nữ tử kia không phải tiên nữ ngây thơ, mà là một con cáo trắng biết mỉm cười, biết tẩm độc vào lời nói, biết dùng lòng người làm thanh kiếm sắc nhất.

> “Nếu có một ngày, nàng quay đao về phía ta…”
“…ta e là, chính mình cũng sẽ mỉm cười mà tự dâng đầu.”

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenFull.Me