TruyenFull.Me

Hoa Le Trong Tam Toi

Đêm ấy, tại điện Thương Lân tráng lệ, ánh đèn lồng đỏ thắm rọi khắp đại sảnh. Hương trầm thơm ngát, từng làn gió nhẹ lay động rừng tùng trước hiên làm không gian thêm phần huyền diệu. Bên trong, những bậc công thần, văn võ bá quan tề tựu, ánh mắt tỏ rõ ý đồ không lời, lặng lẽ tranh giành danh lợi.

Lâm Kha Uyển khoác y bạch sắc, thêu hoa tuyết trắng tinh khôi, nét mặt thoạt trông như thiếu nữ ngây thơ trong trẻo, ánh mắt trong vắt tựa hồ chưa từng dính bụi trần. Song ánh nhìn ấy lại khiến người ta vừa muốn che chở, vừa sợ hãi, bởi ẩn chứa đó là một sự sắc sảo và nhẫn tâm khó dò.

Nàng bước nhẹ vào đại điện, từng bước đi uyển chuyển, lời nói như ngọc rơi trên môi:

— “Cố công tử, thiếp đã nghe danh công tử vang xa khắp cõi, đức độ oai hùng, bách quan kinh phục. Hôm nay được diện kiến, thật là vinh hạnh bội phần.”

Cố Tử Uyên – vị công tử phong nhã bậc nhất triều đình, thân bào thêu rồng uốn lượn, dáng vẻ kiêu hãnh. Ánh mắt hắn lạnh lùng tựa băng sơn, khẽ cười mang vẻ vừa mỉa mai vừa ngưỡng mộ:

— “Lâm cô nương lời nói như trăng rằm, khiến người nghe phải rung động. Nhưng nhân gian này, chỉ có thực lực mới khiến lòng người ngã nghiêng. Cô liệu đã sẵn sàng thể hiện bản lĩnh hay chưa?”

Tiếng cười nhẹ như mưa đầu xuân vang lên bên cạnh. Tạ Tướng Quân – bậc tướng tài danh tiếng, dáng người cường tráng, trán rộng, ánh mắt sắc bén nhìn Lâm Kha Uyển dò xét:

— “Nghe nói cô là hậu duệ dòng dõi Lâm gia, hào khí ngút trời. Nhưng giữa chốn thâm cung này, chỉ có kẻ mạnh mới sống sót. Cô có thực sự hiểu thấu chăng?”

Lâm Kha Uyển cúi đầu nhẹ, giọng nói mượt mà như lụa vắt vẻo từng chữ:

— “Thần thiếp chỉ mong góp chút lực nhỏ để giữ yên bờ cõi, cùng lúc cũng mong được mài giũa bản thân trước thềm vận nước đang biến.”

Một chàng quan văn trẻ tuổi, gương mặt thanh tú, ngũ quan tinh anh, dáng vẻ hơi ngượng ngùng, đó là Lục Thị Quân – tân quan mới nhậm chức, ánh mắt ngời sáng khi đối diện nàng:

— “Cô nương quả thật xinh đẹp dịu dàng, còn tài năng thì dường như vượt trội bậc nhất. Lục mỗ rất mong được học hỏi thêm.”

Lâm Kha Uyển mỉm cười, giọng nói dịu dàng như ru lòng người:

— “Lục quan quân, tài hoa của ngài khiến thiếp vô cùng khâm phục, mong được cùng ngài bàn luận thêm về chuyện triều chính.”

Cố Tử Uyên đứng bên, ánh mắt như dán chặt từng chi tiết, từng lời lẽ, dò xét từng ý tứ. Hắn khẽ nhếch môi, nụ cười mỉa mai lặng lẽ rút dao trong lời nói:

— “Ngươi là bông hoa vừa hé nở giữa đêm khuya, liệu có đủ sức sống lâu để đón ánh bình minh?”

Xung quanh, các quan lại tán gẫu, bàn bạc về binh sự, đạo trị nước, xen lẫn là những lời đồn đại về các mưu kế quyền biến trong triều. Ai nấy đều cố giữ vẻ thân thiện, nhưng trong ánh mắt đều chất chứa âm mưu không lời.

Lâm Kha Uyển như con hồ ly trắng dịu dàng, vừa để lộ vẻ ngây thơ trong trẻo, vừa khiến người ta nhẹ dạ tin theo, để rồi dần bị mê hoặc và thao túng bởi sự tài trí sắc sảo của nàng.

Nàng nhẹ giọng, lùi một bước, khẽ cúi đầu như người khiêm nhường nhưng lời nói lại như mũi tên trúng tim:

— “Cố công tử, nhân dịp yến tiệc, thần thiếp xin bạch vài điều kế sách nhằm củng cố triều cương, ngăn chặn loạn thế. Mong công tử thẳng tay phán xét, để thiếp sớm hoàn thiện chính mình.”

Cố Tử Uyên gật đầu, ánh mắt lóe lên tia sáng thú vị:

— “Nói đi, Lâm cô nương. Ta nghe xem ngươi có phải chỉ là bông hoa đẹp đẽ hay là cơn gió đổi thay mùa thu này.”

Mọi ánh mắt đổ dồn về phía nàng, đêm yến tiệc như ngưng đọng từng hơi thở, từng nhịp tim, chỉ chờ từng lời từng tiếng mở màn cho một vở kịch quyền lực mới.

Ngoài trời, sương trắng mờ ảo tràn qua mái hiên, như làn màn bí ẩn bao phủ lên từng mưu toan, từng bước chân trên con đường đầy chông gai phía trước.

Lâm Kha Uyển đứng đó, dịu dàng nhưng lạnh lùng, biết rằng kể từ giây phút này, không còn chỗ cho sai lầm.

--
HẾT CHƯƠNG 2

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenFull.Me