TruyenFull.Me

Hoa Le Trong Tam Toi

Kẻ nội gián bị bắt đêm qua, thân thể chưa kịp lạnh đã bị treo nơi cổng doanh trại. Gió sớm thổi bay vạt áo đẫm máu, như nhắc nhở: kẻ hai lòng, chết không toàn thây.

Dưới cổng treo, toàn quân xếp hàng im phăng phắc, không ai dám thở mạnh. Nhưng phía sau bức rèm trướng chính, Lâm Kha Uyển đang thêu một mảnh khăn trắng.

> “Dọa là một chuyện, diệt là chuyện khác.”
“Muốn dọa người phải đúng lúc. Muốn diệt người… phải đúng cách.”

Chỉ là một hàng thêu thôi, từng mũi chỉ cẩn thận xuyên qua vải, nhưng lòng nàng lại như đang bày cờ. Mỗi đường chỉ... là một con cờ sống.

---

Tối đó, nàng sai Tiểu Doãn dựng một tấm bản đồ quân sự mới, đánh dấu một "kho binh cụ tạm thời" tại góc Đông Bắc trại. Còn bảo binh lính vận chuyển những thùng gỗ rỗng, nhưng cố tình khuân nặng, để trông giống như hàng thật.

Rồi nàng khẽ bảo:

— “Hãy để người ta thấy. Nhưng đừng quá dễ thấy. Hãy để họ tưởng mình vô tình biết được điều cấm kị.”

Một lời, mà giăng ra một lưới lớn.

> “Muốn bắt hổ, không thể giết chuột.”
“Muốn dụ rắn, không thể cầm dao mà đâm.”

Nàng cố tình để vài binh sĩ "vô tình" nói chuyện to tiếng, rằng kho mới chứa hỏa tiễn loại nặng, rằng chỉ cần vài kẻ nhúng tay phá hoại là doanh sẽ loạn.

Mấy con chuột bắt đầu động đậy.

---

Giữa lúc đó, một nhân vật mới từ kinh thành xuất hiện: Trịnh Tư Viễn, danh nghĩa là "sứ thần giám quân", thực chất là gián chỉ giả—loại người nửa thư sinh, nửa cáo già.

Hắn mang vẻ ngoài ôn tồn, áo dài trắng thêu mây bạc, tay cầm quạt ngọc, miệng nói lời nhã nhặn, nhưng ánh mắt lại như châm kim vào người khác.

— “Tại hạ phụng chỉ điều tra. Mong Đặc sứ và Tướng quân chiếu cố.”

Liễu Trực không nói nhiều. Nhưng Lâm Kha Uyển, như đoán trước được việc này, đứng dậy chào nhã nhặn:

— “Chúng ta cần người ngoài cuộc để nhìn rõ trong trận. Vậy thì… Tư Viễn công tử, xin cùng bàn cờ với ta.”

Hắn nhướng mày cười nhạt, nàng mỉm cười cúi đầu.

Hai người, như cùng cầm quân cờ, nhưng không ai lộ ý định.

---

Đêm ấy, nàng sai người rút đi một đội canh gác kho binh cụ giả. Để chừa ra một khoảng tối, như một vết nứt trong thành. Và nàng biết, kẻ thông minh sẽ không bỏ lỡ cơ hội ấy.

Chỉ cần bọn chúng mò đến, chỉ cần một bước chân lọt vào, ổ phục binh sẽ lập tức vây lại. Nhưng nàng còn muốn nhiều hơn thế—nàng muốn biết: ai chỉ đạo bọn chúng? Ai là kẻ giật dây?

Nên nàng còn để lại một mảnh phù hiệu quân lệnh giả, giả như vô tình rơi ra từ một sổ tay cũ, mang dòng chữ:

> “Theo chỉ dụ Dương phủ, kho tạm dời sang hướng Đông Bắc.”

Là bẫy trong bẫy. Một cái tên để nhử kẻ chủ mưu hoảng loạn.

---

Tại một trướng khác, Trịnh Tư Viễn nhìn bản đồ doanh trại, lặng lẽ rót trà, nhếch môi:

— “Nàng đúng là biết đánh vào lòng người. Không cần gươm giáo, vẫn khiến kẻ thù nghiến răng.”

Hắn đã nhìn thấy cái bẫy. Nhưng hắn không nói ra.

> “Ta muốn xem, nữ nhân ấy... định chơi đến nước nào.”


---

Giữa đêm, quả nhiên có động.

Một bóng đen xâm nhập kho giả. Vừa chạm chân vào, lập tức cạm bẫy kéo xuống, lính phục sẵn chực chờ vây bắt. Nhưng tên này không lạ mặt — là một trong những cận vệ thân tín của Phó tướng Hàn Tông.

Lâm Kha Uyển đứng từ xa nhìn, không bước tới. Trong mắt nàng không có giận, cũng không có vui mừng. Chỉ có một tầng băng mỏng, lạnh buốt như sương sớm đầu thu.

Liễu Trực tiến đến, khẽ hỏi:

— “Lần này thì sao? Lấy đầu Phó tướng chứ?”

Nàng khẽ lắc đầu, nghiêng mặt nói khẽ:

— “Chưa đủ. Cái đầu này chưa đáng giá để đổi ra chủ mưu.”

— “Còn muốn thả câu lần nữa sao?”

Nàng quay người, ánh trăng đổ lên áo trắng:

— “Muốn bắt con rồng, phải cho cá tưởng mình là vua.”

---

Sáng hôm sau, cả doanh trại lại bình thản như chưa từng có đêm hỗn loạn.

Chỉ có một điều thay đổi.

Liễu Trực bắt đầu nghiêng lòng. Không phải vì nàng xinh đẹp. Mà vì nàng biết nhìn thấu những gì hắn không dám nghĩ tới.

< “Nữ nhân này, không phải cờ. Là người đánh cờ. Mà hắn... đang ở phía bên kia bàn.”>


---

HẾT CHƯƠNG 8

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenFull.Me