Hoa Tuyet Trang Trong Ngon Lua Do
Chỉ sau một đêm duy nhất, Ran đã trở lại làm IP đa cảm của trước kia, Shinichi trở lại vẻ lạnh lùng của một đại Boss. Không khí nặng nề đến lạ thường...Ran và Shinichi cũng chẳng còn nói gì với nhau nữa, một câu chào cũng không. Hai người đã chính thức tách biệt...Một tuần sau đó, hai người vẫn tiếp tục việc coi nhau như "không khí"...Nhưng dường như việc này không thể tiếp tục tiếp diễn nữa...Ran đã biến mất...Cô bỏ đi ngay trong một đêm giông bão bằng việc phá khóa và nhảy từ tầng năm xuống mặt đất (mười mấy mét chứ chả đùa)...Ban đầu Shinichi chỉ nghĩ rằng Ran hờn dỗi một chút rồi cạy khóa di dạo thôi, nào ngờ suốt cả một tuần cô đi mà không trở về, hại Shinichi lo muốn chết. Cậu suốt ngày đi đi lại lại, không thì cứ nhìn chằm chằm ra ngoài cửa...-Anh có tiếp tục nhìn nữa thì con đường cũng không mòn mà thời gian cũng không bị ảnh hưởng tí gì đâu! Đừng có nhìn nữa, nhắm cái mắt lại đi!- Một giọng nói quen thuộc mang hàm ý trêu ngươi vang lênĐó là Mafuyu. Sau khi đánh nhau một trận với Ran, cô bất tỉnh nhân sự suốt nửa tháng trời, đến giờ mới tỉnh.-Thật không ngờ cô ấy là Ran-sama nhỉ! Thay đổi khác hẳn luôn! Cứ như một người khác vậy!-Ukm...Thay đổi quá nhiều...Dường như không còn là Ran nữa...Nói rồi Shinichi đứng dậy, đi tìm Ran. Cậu chạy khắp những nẻo đường, ngách phố để tìm cho ra người mà cậu đã từng đánh mất. Lòng cậu rấy lên một nỗi lo lắng tột cùng...Cậu lo rằng cậu sẽ lại làm mất Ran một lần nữa...Chợt cậu dừng lại ở một con hẻm lạ lùng, vắng vẻ. Nó khá ngoằn ngoèo, và cũng khá nhỏ, khiến Shinichi khá khó khăn trong việc đi vào. Bỗng nhiên, cậu dẫm phải một ô gạch nào đó một cái "Rầm" và rơi xuống một cái đường hầm kì lạ nào đó. Nơi đó, cậu nhìn thấy một cô gái sắc mặt nhợt nhạt với mái tóc vàng dài ngang lưng uốn xoăn. Trông cô khá xinh đẹp.
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenFull.Me