Hoa Tuyet Trang Trong Ngon Lua Do
Sau 1 tuần ngồi chơi xô nước trong bệnh viện, cuối cùng Ran cũng có thể thoát khỏi đó. Với tư cách là trợ lý riêng của Shinichi, cô tối mắt tối mũi cả ngày với một chồng giấy tờ.-Haizzzz...Giờ nghĩ lại nên đâm đầu vào tường ở lại bệnh viện ít lâu cho đỡ mệt...Giấy với chả tờ...Tôi hận!!!!!- Ran kêu than-Rồi rồi, dù mất trí nhớ mà cậu vẫn chẳng khác tí gì cả. Vẫn ghét giấy tờ như ngày nào -Shinichi cười-Thế à? "Giang sơn khó đổi bản tính khó rời" mà!-UkmHai người cùng cười, rồi bầu không khí lại tĩnh lặng đến lạ thường...-Shin-chan, kể tớ nghe về bản thân mình trước kia đi-Cậu muốn nghe à?-Ukm-Ừ thì kể...Shinichi lặng im một lúc rồi bắt đầu kể...-Cậu và tôi đã ở bên nhau từ khi còn rất nhỏ, do quan hệ của hai gia đình, lại thêm vách tường nối nhau nữa...-Shin-chan, oy, Shin-chan! Đợi tớ chút đi! Shin-chan!- Ran hét lớn-Rồi rồi con nghe thấy rồi mẹ không phải hét lớn thế đâu!- Shinichi đỏ mặt Ran lúc ấy khá là dễ thương. Cô bé mặc một bộ đồ khá đẹp để đi dự tiệc cùng gia đình.
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenFull.Me