TruyenFull.Me

Hoan Abo Tuyet Doi Cau Dan

Trương Triết Hạn buồn chán nằm lặng im nhìn chăm chăm trần nhà, hai mắt vô thần không chút tiêu cự, tựa như đang suy tư lại tựa như đang xuất thần. Lúc này, chuông điện thoại bất ngờ vang lên chặt đứt ý nghĩ của cậu, Trương Triết Hạn lười biếng mò tay lên đầu giường, mở màn hình, là Lâm Ngạn Tuyết.

"A lô?"

"Tiểu Triết, em khỏe lại chưa? Có lẽ trong một tuần tới chị sẽ không thể đến chăm sóc cho em, thật xin lỗi em."

"Em khỏe rồi, chị không cần lo lắng đâu. Hơn nữa gia đình quan trọng, em có thể tự lo được." Trương Triết Hạn mềm mại nói. Lâm Ngạn Tuyết bên kia dường như đang thở dài.

"Cung Tuấn có chăm sóc tốt cho em không?"

Trương Triết Hạn tỏ vẻ ngẫm nghĩ, không hề giấu giếm nói, "Cậu ấy rất tốt với em, chị đừng lo mà."

"Khi nào em xuất viện? Thân thể còn khó chịu không? Sau này nếu như cảm thấy không khỏe thì nhớ nói cho chị biết, đừng có giấu trong lòng, thấy hậu quả rồi chưa?"

"Em biết lỗi rồi." Trương Triết Hạn hối lỗi cười cười, tiếp tục đáp, "Ba ngày nữa em sẽ xuất viện, định kỳ lại khám một lần, rất tốt."

"Được rồi, chị cúp máy đây, nhớ chăm sóc tốt cho mình đó."

Trương Triết Hạn bất đắc dĩ sờ mũi, cố gắng tiếp thu lời dặn cuối cùng của Lâm Ngạn Tuyết. Đúng lúc này, Cung Tuấn nhè nhẹ bước chân vào phòng, hắn thấy cậu ngáp dài đặt điện thoại xuống bàn thì tò mò hỏi.

"Chị Lâm gọi sao?"

"Đúng vậy." Trương Triết Hạn ngẩng đầu nhìn hắn mang đồ ăn bước đến, cậu nhanh chóng ngồi dậy tựa lưng vào tường. Cung Tuấn chu đáo đặt chén cháo nóng hổi xuống cái bàn nhỏ, hắn thuận tay thuận chân lấy muỗng khuấy khuấy cho bớt nóng, sau đó đưa đến trước mặt Trương Triết Hạn.

"Em mau ăn đi, nguội sẽ không ngon."

"Cảm ơn cậu." Trương Triết Hạn ngại ngùng cầm lấy, ngoan ngoãn ngồi một đống trên giường múc từng muỗng cháo. Vì ỷ lại vừa được Cung Tuấn thổi nguội nên cậu cũng chỉ thổi qua loa thôi, cuối cùng hậu quả là cháo vừa chạm lưỡi, cơn đau nóng rát bất ngờ đánh ập đến khiến cậu theo phản xạ giật mình. Cung Tuấn vốn luôn chăm chú quan sát cậu, mắt thấy Trương Triết Hạn bị bỏng, hắn ngay lập tức chụp lấy tay cậu, tránh chén cháo đỗ lên người Trương Triết Hạn.

"Nào, đưa tôi xem, bỏng lưỡi rồi kìa!" Cung Tuấn lo lắng đặt chén cháo xuống bàn, sau đó xoay người lại nâng cằm cậu lên, cẩn thận nhìn vào. Trương Triết Hạn mắt nhắm mắt mở nhíu mi hé miệng, hai mắt ngập đầy nước mắt sinh lý càng khiến Cung Tuấn thêm đau lòng. Hắn cúi thấp đầu nhìn vào chiếc lưỡi hơi đỏ lên của cậu, tim chợt đập mạnh.

Cái lưỡi nhỏ nhắn ướt át đỏ tươi thật đáng yêu, muốn chạm vào nó rồi dày xéo nó quá đi. Cung Tuấn đau khổ nghĩ nghĩ. Bên kia, đôi mày Trương Triết Hạn khẽ nhíu lại, cánh môi khép hờ để Cung Tuấn thuận tiện giúp mình xem xét. Nhưng... Có cần xem lâu như vậy không?

Trương Triết Hạn không nhịn được nữa mà bối rối đẩy tay hắn ra, câu từ không tròn không chuẩn nói, "Tôi không sao đâu, cậu đừng lo."

Cung Tuấn thất vọng nhìn người kia lại đang xa lánh mình, cũng phải, ai biểu hắn xa lánh cậu trước làm gì? Đây là báo ứng! Cung Tuấn không thể hiện buồn bã ra mặt, chỉ ôn nhu nói, "Sao lại không lo lắng, để tôi đút em ăn, như vậy sẽ yên tâm hơn."

""Làm vậy sao được?" Trương Triết Hạn xua tay từ chối, ngại ngùng cười, "Làm phiền cậu mấy hôm nay đã đủ rồi, sao còn bắt cậu hầu hạ mấy chuyện này?"

Cung Tuấn lại làm như không nghe thấy gì, hắn thuần thục cầm chén cháo lên, nhẹ nhàng thổi nguội, sau đó đặt trước miệng cậu. Trương Triết Hạn giật giật khóe môi, không biết nên làm sao cho phải. Nhưng thời khắc nhìn vào đôi mắt mong chờ như cún con của hắn, Trương Triết Hạn liền mềm lòng, bất đắc dĩ ăn hết chén cháo do chính tay hắn đút.

"Đau không?" Cung Tuấn quan tâm vừa cười vừa hỏi cậu. Trương Triết Hạn lắc đầu, ăn ngon lành. Cung Tuấn thấy cậu như vậy thì khẽ nhếch môi lên, đang định vươn tay xoa đầu cậu nhưng rất nhanh liền dừng lại, thầm nghĩ, không được! Hắn làm vậy sẽ khiến Trương Triết Hạn nghi ngờ, hơn thế nữa, cậu sẽ e ngại mình.

Cung Tuấn ỉu xìu trong lòng, rốt cuộc vẫn là nhịn xuống ý định muốn xoa đầu cậu. Trương Triết Hạn cũng lén lút nhìn sang Cung Tuấn, thấy tâm trạng hắn không được tốt thì quan tâm hỏi, "Mấy ngày nay, cậu cứ luôn chăm sóc cho tôi, nghỉ ngơi không đủ. Sắc mặt cậu hình như không tốt lắm, có muốn ngủ một giấc hay không?"

Cung Tuấn bất ngờ nhìn về phía cậu, sau một lúc hắn mới hiểu được vấn đề, ý nghĩ vô sỉ thoáng xẹt qua tâm trí, vì vậy hắn liền mất đi nhân tính, tỏ vẻ mệt mỏi ngáp dài, "Đúng là có hơi buồn ngủ, nhưng bên ngoài tôi ngủ không quen. Em cho tôi ngủ tạm ở đây một giấc được không?"

"Được nha." Trương Triết Hạn không hề nghi ngờ gật đầu, còn rất tinh ý nhích người qua một bên, chừa chỗ cho Cung Tuấn nằm xuống. Trong lòng hắn vui mừng không chịu được nhưng ngoài mặt vẫn tỏ vẻ mệt mỏi, âm thầm hớn hở leo lên giường, cố gắng áp chế lại pheromone, giả vờ đi ngủ.

Trương Triết Hạn thấy hắn đã nằm xuống, cậu cũng chậm chạp nằm theo. Do vừa mới ăn no nên Trương Triết Hạn đặc biệt cảm thấy buồn ngủ, cậu tò mò nhìn lên Cung Tuấn, mắt thấy hắn đã ngủ rồi thì cậu liền thở dài một hơi, từ từ say giấc.

Qua khoảng nửa tiếng sau, sau khi Trương Triết Hạn đã triệt để ngủ say thì Cung Tuấn bất ngờ tỉnh lại, hai mắt hắn sáng quắc nào còn vẻ mệt mỏi như vừa rồi. Hắn chống người nằm nghiêng nhìn vào gương mặt xinh đẹp như tranh của Trương Triết Hạn, hắn cười cười ngây ngô nhìn cậu chằm chằm, sau khi nhìn đủ rồi, Cung Tuấn liền nhích người lại khẽ ôm cậu vào lòng, thỏa mãn hưởng thụ cảm giác được ôm trọn mỹ nhân.

Đâu đó, trên mạng xã hội vẫn còn lan truyền một cuộc thảo luận hot nhất gần đây.

Chủ đề: Trương Triết Hạn đột nhiên ngất xỉu tại phim trường, Cung Tuấn gắt gao ôm chặt cậu không rời.

Lầu 1: Tiểu Triết lại làm sao vậy? ༎ຶ‿༎ຶ

Lầu 2: Bảo bối ngất rồi, mau đỡ tui đến đó thăm em ấy đi~~~~~

Lầu 3: Cõ lẽ là do anh ấy kiệt sức nên mới ngất đi như vậy.

Lầu 4: Lão Cung, mau cứu lão bà của anh đi!!!

Lầu 5: Theo tin tức mà tui nhận được thì lão Cung chính là người duy nhất đã chăm sóc tiểu Triết mấy ngày qua!!!

Lầu 6: Thật không cô? Đừng làm tui phấn quá!!

Lầu 7: Thật đó mấy thím, hôm nay tui thấy lão Cung đi mua cháo thịt băm. Miệng cười vui vẻ dù anh ấy đã bịt khẩu trang nhưng với cái tác phong đó cái giọng nói đó thì tui lấy mạng ra cược, anh ấy là Cung Tuấn. Còn phần cháo thịt băm kia? Đương nhiên là của Tiểu Triết rồi!

Lầu 8: Lão Cung thương Tiểu Triết rồi, cầu hai người đến được với nhau!

Lầu 9: Cầu ~

Lầu 10: Cầu ~

...

Lầu 780: Tui thật mong họ phim giả tình thật, ngày ngày phát cẩu lương, sau đó thì sinh bảo bảo, ôi thật hạnh phúc!!!!

Lầu 781: Nghe cô nói thật hạnh phúc.

Lầu 782: Thuyền Tuấn Hạn đã hoàn thành, mời mọi người lên tàu!!!!!

Lầu 783: Tui!!!!

Lầu 784: Tui nữa~~~~~

...

Lầu 3252: Nhìn cảnh lão Cung cứ ôm khư khư tiểu Triết, tim tui liền đau lên vì anh ấy.

Lầu 3253: Lão Cung đã rung động với Tiểu Triết rồi...

...

Lầu 3511: Nhưng tui vẫn thấy tiếc cho tiểu Triết. Em ấy là omega thể hiếm đó! Cứ như vậy đã bị rinh đi, thật đau lòng.

Lầu 3512: Chúng ta xứng đáng có được lão bà như anh ấy.

Cung Tuấn: Ngươi không xứng!!!
┐(´(エ)`)┌

Lầu 3513: ...

Lầu 3514: ....

Lầu 3515: What the fuck! Tui mới thấy gì vậy?

Lầu 3516: Tán tỉnh tui đi!!! Lão Cung vậy mà đã tuyên bố chủ quyền, không công bằng!!!!!

Lầu 3517: Anh ấy nhận rồi! Nhận rồiiiiiii

Lầu 3518: Ôi lão Cung, anh đã không còn miếng giá nào! Mỹ nhân sẽ ghét bỏ anh!

Lầu 3519: Hóa ra táo đỏ thật sự là Tiểu Triết! lão Cung, anh vốn đã có dự tính sẵn rồi!

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenFull.Me