Hoan Abo Tuyet Doi Cau Dan
Đêm tối, Trương Triết Hạn từ cơn mơ mông lung tỉnh lại. Cậu nằm im trên giường chớp chớp hai mắt, đầu óc mụ mị nhất thời chưa thể hồi tỉnh. Trương Triết Hạn đưa mắt nhìn lên trần nhà, cánh tay giấu trong chăn mò mẫm sờ lên cái bụng hơi nhô cao.Đột nhiên cảm thấy đói bụng...Trương Triết Hạn nhíu mày nhìn sang ngọn núi cao bên cạnh, chần chừ mấp máy đôi môi muốn gọi người kia tỉnh dậy. Do dự nửa ngày trời, cuối cùng cậu quyết định tự lực cánh sinh.Trương Triết Hạn xốc chăn bò xuống giường, mở to hai mắt men theo ánh đèn mờ nhạt bật mở cửa phòng, lén lút bước ra ngoài. Do lo lắng Trương Triết Hạn sẽ tự làm mình bị thương, nên Cung Tuấn sớm đã đổi thay toàn bộ vật dụng sắc nhọn có trong phòng. Ngay cả sàn nhà cũng trải thảm dày, phòng hờ cậu trượt ngã hoặc vấp té.Đúng là một alpha chu đáo.Trương Triết Hạn âm thầm cảm thán, vì có thảm trải sàn nên lúc đi đường không hề phát ra bất cứ âm thanh nào. Trương Triết Hạn cảm thấy như vậy rất tốt, vừa an toàn vừa không bị làm phiền, có thể suy nghĩ lại việc để Cung Tuấn đè cậu.Trương Triết Hạn há miệng ngáp dài một tiếng, ánh nước sinh lý nhanh chóng dâng lên. Cậu vừa kéo vạt áo để che đi cái bụng to tránh bị gió thổi lạnh, vừa mông lung nhìn quanh căn phòng khách, dự sẽ tìm công tắc bật đèn.Nhưng vì còn ngái ngủ nên nhất thời không biết công tắc ở đây. Thôi đi, dù sao đây cũng là nhà cậu, không bật đèn cũng đi được mà. Trương Triết Hạn chậc lưỡi, quyết định xông thẳng vào màn đêm. Nói thẳng ra thì cũng không tối mấy, Cung Tuấn đã trang bị đèn ngủ cho Trương Triết Hạn, ánh đèn sáng dịu nhạt nhòa không gây chói mắt, dù Trương Triết Hạn không bật đèn lớn nhưng cũng thấy đường đi tìm thức ăn.Cậu chậm chạp đi tới cửa phòng bếp, nhịn không được thắc mắc. Vì sao omega mang thai lại thường xuyên đói bụng mặc dù cậu đã ăn uống đầy đủ không bỏ bữa nào? Vậy tóm lại là cậu đói bụng hay bảo bảo đói bụng? Trương Triết Hạn nghiêng đầu tựa vào cây cột lớn, híp mắt suy tư. Thế nhưng nếu cứ ăn đêm như vậy, cậu nhất định sẽ sinh mỡ bụng. Bảo bảo cũng đâu thể giảm cân, lỡ như sinh ra nó bị béo phì thì làm sao bây giờ? Trương Triết Hạn tự mình xoắn xuýt, đôi mày thanh tú hơi chau lại khiến khuôn mặt xinh đẹp càng thêm quẫn bách.Nhưng nếu không ăn thì bảo bảo sẽ ốm nhom như cọng củi. Mà thân thể không tốt thì sẽ rất dễ sinh bệnh, ai lại muốn con cái của mình yếu ớt bệnh tật liên miên đây? Trương Triết Hạn nhẹ mím môi, chuyên chú cúi đầu sờ sờ cái bụng nhô cao.Cậu muốn ăn mỳ Giang Tây, ăn táo xanh có vị hơi chua, còn có dâu đỏ ngòn ngọt mọng nước. Trương Triết Hạn hung hăng nuốt nước miếng, lè lưỡi liếm lên vành môi đỏ nhạt. Nhưng bây giờ không có, Trương Triết Hạn chỉ có thể tưởng tượng. Cậu đau khổ dựa đầu vào cây cột lớn, môi hơi chu ra biểu thị tâm tình đang rất bất mãn. Cung Tuấn chết tiệt!Trương Triết Hạn thầm mắng một tiếng, giận dỗi khịt mũi nhấc chân bước về phía phòng bếp.Cho anh nhịn ba năm.'Lạch cạch'.Thanh âm quái lạ đột nhiên xuất hiện cắt ngang dòng suy nghĩ miên man của Trương Triết Hạn. Cậu giật mình đình chỉ bước chân, hai mắt cảnh giác quay đầu tìm kiếm xung quanh. 'Cạch'.Trương Triết Hạn rùng mình, sợ hãi suy nghĩ. Đây rõ ràng là tiếng người làm việc, thế nhưng nhà cậu ngoài cậu ra thì cũng đâu còn ai khác! À, có Cung Tuấn vừa mới chuyển tới nhưng hắn vẫn đang ngủ trên phòng kia mà, ban nãy cậu còn thấy hắn đắp chăn.Trương Triết Hạn nhíu mày bước tới, hai tay thủ sẵn trước ngực bày ra tư thế phòng vệ. Tiếng động đó hình như là được phát ra từ căn bếp nhỏ, là chuột sao? Dạo này nghe hàng xóm nói có chuột quấy phá, không lẽ nó đã đột nhập vào nhà cậu rồi.Trương Triết Hạn từ từ thả lỏng thân mình, thở phào nhẹ nhõm. Thế nhưng không để cậu an tâm lâu, phòng bếp lại vang lên âm thanh quái dị.'Róc rách'.Còn chảy nước?Hai mắt trừng lớn đối diện với căn bếp nhỏ, Trương Triết Hạn sợ sệt lùi lại phía sau. Bên trong thoáng chập chờn một bóng đen quỷ dị, Trương Triết Hạn cả kinh nhìn tới, cảnh giác xem xét cái bóng với hình dạng quái lạ kia.Không lẽ là ăn trộm?Lỡ như hắn vào bếp tìm dao, phòng hờ trường hợp bị phát hiện, sau đó sẽ giết người diệt khẩu!Không được!Trương Triết Hạn hoảng loạn chạy đến nơi đặt điện thoại bàn, cậu muốn gọi cảnh sát. Mặc kệ là chuột hay là ăn trộm, thà giết nhầm còn hơn bỏ sót!Trương Triết Hạn run rẩy quay số, trái tim căng chặt như bị ai đó bóp nghẽn. Vành mắt cậu đỏ hoe mờ mịt ánh nước, hai chân không chịu đứng im mà cứ liên tục chà sát lên thảm trải sàn. Cậu hấp tấp nhấn tìm số gọi cảnh sát, thế nhưng chưa kịp làm gì thì trước mặt đã đen tối một mảnh. Trương Triết Hạn hoảng hốt quay đầu nhìn lại, đầu óc rối tung chẳng còn tia thanh tỉnh nào.Chỉ thấy trước mắt cậu là một khuôn mặt không thấy rõ ngũ quan, chỉ chừa lại một nụ cười man rợn."Aaaaa!!!!" Tiếng hét thảm thiết nháy mắt vang vọng cả căn nhà nhỏ. Âm thanh kinh hoàng đến tột độ vang vọng khắp màn đêm không một bóng người. 'Rầm'.Bàn nhỏ nháy mắt sụp đổ, tiếp theo đó tiếng la hét kinh hoàng cũng đột nhiên im bặt..."Tiểu Triết em sao vậy? Dừng dọa anh chứ!"Cung Tuấn hoảng loạn ôm lấy thân thể mềm nhũn đang vô lực ngã xuống. Hắn không biết vì sao Trương Triết Hạn lại hét lên, cũng không biết vì sao cậu lại đột nhiên ngất xỉu. Trái tim hắn như bị dao cứa rách, Cung Tuấn hoảng sợ đỡ cậu vào lòng, hắn cố rướn người vươn tay bật công tắc đèn bên cạnh lên, ánh sáng ngay lập tức tràn lan khắp các góc nhỏ trong phòng, cũng khiến hắn thấy rõ khuôn mặt tái nhợt của Trương Triết Hạn."Tiểu Triết, mau tỉnh lại! Đừng dọa anh!" Cung Tuấn bất an lay nhẹ vai cậu, Trương Triết Hạn bất lực nằm trong ngực hắn, run run rẩy rẩy suy yếu mở mắt. Ánh sáng chói lóa ngay lập tức đâm sâu vào mắt cậu khiến Trương Triết Hạn theo bản năng lảng tránh, đợi sau khi đã quen với độ sáng hiện tại thì cậu mới chậm chạp nhìn lên.Trương Triết Hạn âm thầm nuốt nước miếng, trái tim chết lặng không biết có còn đập hay không? Mắt thấy người kia đang giơ tay sờ ngực, Cung Tuấn sợ thân thể Trương Triết Hạn không khỏe, cho nên nhanh chóng nâng mặt cậu lên, hối hả hỏi."Em không khỏe sao? Anh đưa em đi bệnh viện nhé?"Lúc này Trương Triết Hạn mới nhìn thấy Cung Tuấn. Phản ứng đầu tiên là mừng rỡ, sau đó là nghi ngờ, cuối cùng chính là bộc phát giận dữ.'Chát'.Trương Triết Hạn không lưu tình vung tay đập mạnh lên vai hắn, Cung Tuấn giật mình ngốc lăng nhìn cậu. Tuy Trương Triết Hạn đánh không đau, thế nhưng lại khiến Cung Tuấn cực kì tổn thương. Hắn ủy ức nhìn cậu chằm chằm, tội nghiệp hỏi."Sao em lại đánh anh?"Trương Triết Hạn hung hăng đẩy người hắn ra, không cho Cung Tuấn đỡ lấy mình. Mắt thấy tư thế này khiến cậu thấp hơn người kia một cái đầu, Trương Triết Hạn ngay lập tức phóng người ngồi dậy, lưng đứng thẳng, tay chống hông cuồng dại hô lên."Anh còn dám nói! Anh muốn người khác có phải không? Anh chán tôi rồi chứ gì! Bởi vì tôi không cho anh phát tiết cho nên anh mới không cần tôi nữa, anh muốn ám sát tôi có phải không?""Em nói gì vậy?" Cung Tuấn quýnh quáng khi bị cậu hàm oan, hắn nhanh chóng ngồi dậy, không thể tin được nhìn chằm chặp Trương Triết Hạn. Hiện giờ, hắn cảm thấy vô cùng vô cùng ủy khuất, rõ ràng hắn luôn giữ vững sơ tâm, vậy mà lại bị người kia nói thành như vậy, Cung Tuấn buồn bã vô cùng, "Anh luôn yêu em mà tiểu Triết. Là anh làm gì khiến em không vui, hay em lại mơ thấy giấc mộng quái dị gì rồi? Ban nãy anh thấy em đang quay số gọi cảnh sát, em muốn kêu người tới còng đầu anh sao?""Anh!" Trương Triết Hạn tức giận ngước nhìn tên alpha đang cùng mình tranh luận, trừng mắt nói, "Còn không phải vậy? Nửa đêm ra ngoài còn để lại đống chăn to trên giường làm gì? Khiến em nghĩ anh vẫn đang ngủ nên mới ra đây tìm đồ ăn một mình. Ai ngờ anh lại đứng trong bếp thập thò lén lút, làm em tưởng là ăn trộm nên mới gọi cảnh sát! Không phải anh muốn dọa em sao? Anh còn quát em?""Anh chỉ ra ngoài uống nước, không lẽ là anh sai à? Nếu anh không ngăn em lại thì đợi đến khi cảnh sát tới đây, em định giải trình thế nào đây? Em không biết suy nghĩ sao!"Lỡ lời...Vốn còn muốn nói thêm thế nhưng Cung Tuấn rất nhanh liền im bặt. Hắn chỉ thấy Trương Triết Hạn ỉu xìu rũ mi, tựa như chú mèo con vốn đang xù lông nhưng đột nhiên không muốn nói nữa. Cậu nhìn Cung Tuấn với ánh mắt đau lòng, đôi mày ủy khuất hơi chau lại, Trương Triết Hạn mím nhẹ cánh môi đỏ nhạt, rầu rĩ quay đầu đi về phía ghế sô pha.Cung Tuấn luống cuống nhìn theo bóng lưng cậu, tâm trạng nhất thời trở nên rối loạn. Chết rồi, hình như hắn hơi quá đáng?Trương Triết Hạn ngồi phịch xuống ghế, tay ôm gối kê lưng cúi đầu vân vê đốt ngón tay. Cung Tuấn áy náy nhanh chân đuổi theo, hắn ngồi xuống cạnh bên người Trương Triết Hạn, thanh âm dịu lại mang theo chút ôn nhu."Tiểu Triết..."Trương Triết Hạn không nhìn hắn, Cung Tuấn vẫn không bỏ cuộc, cười hỏi."Là anh không tốt, dọa em sợ sao?"Trương Triết Hạn vẫn không để ý tới hắn. Cung Tuấn hối hận muốn chết, thất sự muốn tự tát cho mình một cái, omega đang mang thai, tâm trạng rất không tốt, vậy mà hắn lại khiến cậu buồn bã trong khoảng thời gian nhạy cảm này. Cung Tuấn chụp lấy đôi bàn tay mềm mại trắng nõn, Trương Triết Hạn lại hung hăng giật ra, khịt mũi kêu lên."Buông em ra!"Cung Tuấn vẫn nhất quyết giữ chặt, đau lòng hỏi, "Ban nãy đánh anh, tay có đau không?"Trương Triết Hạn lập tức mím môi, hai mắt buồn bã rũ xuống. Thấy người trước mặt không còn náo loạn nữa, hắn khẽ mỉm cười cẩn thận bế cậu lên, để Trương Triết Hạn ngồi trên đùi mình. Trương Triết Hạn đỏ mắt cố gắng nhịn xuống cảm giác khó chịu, run giọng nói."Xin lỗi."Cung Tuấn giật mình, nhưng rất nhanh liền bình tĩnh. Hắn đưa tay sờ lên đôi má có chút ửng hồng, ôn nhu nói, "Sao lại xin lỗi? Là anh đi không bật đèn. Khiến em hiểu lầm, dọa em sợ còn to tiếng với em. Người xin lỗi phải là anh chứ."Trương Triết Hạn nhẹ lắc đầu, buồn bã nói, "Em biết tính tình mình không tốt, dễ giận dỗi lại hay kiếm chuyện với anh. Em...."Trương Triết Hạn im bặt, Cung Tuấn đau lòng hôn lên môi cậu, nhẹ giọng dỗ dành, "Tâm trạng của người mang thai chính là như vậy. Là anh nhất thời không biết thông cảm, tiểu Triết đừng buồn."Trương Triết Hạn thở dài, im lặng ôm Cung Tuấn không nói câu nào nữa. Hắn lẳng lặng dang tay ôm lấy cậu, mắt thấy Trương Triết Hạn rầu rĩ khổ sở, Cung Tuấn đương nhiên sẽ không chịu được, hắn yêu chiều nâng má cậu lên, cười hỏi."Có phải em đói bụng không?"Trương Triết Hạn gật đầu, Cung Tuấn yêu thương hôn lên bờ má phấn nộn. Hắn cẩn thận đặt Trương Triết Hạn ngồi xuống sô pha, ôn nhu nói."Ngoan, đợi anh một chút."Không tới mười lăm phút sau, Cung Tuấn đã mang lên một bát cơm chiên được chế biến rất cẩn thận. Tựa hồ sợ Trương Triết Hạn sẽ cảm thấy buồn khi ăn một mình, cho nên hắn cũng tự chuẩn bị cho mình một bát giống y như vậy, cùng Trương Triết Hạn ăn đến vui vẻ, không kể thời gian.
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenFull.Me