Hoan Bh Savokiku Edit An Can Ngay Xua
Chương 9Editor: Tiểu NguyệtQuý trọng tất cả, dù cho không có được ngươi.Lúc Triệu Gia Mẫn 15 tuổi thì Cúc Tịnh Y 19 tuổi. Lúc Triệu Gia Mẫn 23 tuổi thì Cúc Tịnh Y 27 tuổi.Năm thứ sáu kể từ khi Cúc Tịnh Y gia nhập SNH48, cô quyết định rời đi, ngay sau buổi công diễn mừng sinh nhật của mình. Triệu Gia Mẫn ngây người nhìn Cúc Tịnh Y mặc váy đỏ đứng trên sân khấu hát bài hát cuối cùng. Màu đỏ đó làm cô nhớ về lúc nhìn thấy Tịnh Y nhiều năm trước........."Còn Savo, có để ý ai không?""Người mặc bộ màu đỏ thẫm kia kìa.""Vì sao?""Bởi vì chỉ có cô ấy mặc màu đỏ thẫm thôi."Mỗi một câu nói như lại hiện lên, câu trả lời lơ đãng đó là cái nhìn đơn thuần nhất, không lẫn chút tạp niệm nào. Thật ra từ lúc bắt đầu đến giờ, trong mắt ta chỉ có ngươi mà thôi. Những kí ức tốt đẹp ngày nào, giày vò Triệu Gia Mẫn suốt cả một đêm...[Từ lúc bắt đầu đó, có những thứ đã định sẵn sẽ theo chúng ta đến già.]Nếu như thời gian quay ngược lại trở về lúc bắt đầu, liệu ta có lại yêu người lần nữa không?Không biết qua bao lâu, lúc mơ mơ màng màng, nước mắt lại ướt hết gối. Bên tai, dường như còn lặp đi lặp lại tiếng hát của Cúc Tịnh Y.Đến lúc team SII biểu diễn, cả team NII cùng team HII kéo nhau chậm rãi ra khỏi nhà hát.Hứa Giai Kì ôm micro hướng cửa rống lên. "Mọi người đừng kết thúc sớm quá nhé! Chờ ta cùng đi quẩy nữa!!!"Tôn Nhuế nghe vậy cũng chạy lại hét. "Nghe nói hôm nay Đại Ca với Phùng Tân Đóa cũng tới, nhớ chờ tớ đến hợp lực quậy phá Đại Ca đó!!!""Hai người các cậu trước đó nên hoàn thành buổi diễn trước đi, sau đó muốn đi đâu thì đi!" Mạc Hàn bước đến trước mặt hai người, tặng cho mỗi người một cái cốc đầu.Triệu Gia Mẫn nhìn thấy Cúc Tịnh Y đi ở chính giữa, biết bữa tiệc hôm nay là vì muốn tiễn cô ấy đi, trong lòng chua xót một trận. Sau khi công diễn xong, Gia Mẫn nhìn hai người Tôn Nhuế và Hứa Giai Kì ra ngoài, cô thu thập đồ của mình rồi về kí túc xá. Tắm rửa, đi ngủ, bình thường giống như không có việc gì. Lúc ngủ mơ màng lại bị tiếng động lớn nhỏ đánh thức, người kia ghé vào gối đầu, Triệu Gia Mẫn sờ đầu người đó, nhẹ giọng hỏi."Vào bằng cách nào?""...Kẹp vạn năng." Thanh âm của Cúc Tịnh Y vô lực trả lời.Triệu Gia Mẫn theo bản năng ngửi ngửi một chút, nhíu mày hỏi. "Chị uống nhiều hay ít?""Không nhiều lắm...""Đi tắm đi rồi hãy ngủ."Cúc Tịnh Y quay đầu, mỉm cười nhìn chằm chằm Triệu Gia Mẫn. "Chị về tắm rồi em sẽ cho chị ngủ ở đây sao?"Triệu Gia Mẫn nghẹn lời, quả nhiên không nên cùng người say nói chuyện mà. Cô đứng dậy, lấy trong tủ ra một bộ quần áo ngủ đưa cho Cúc Tịnh Y. Cúc Tịnh Y lười biếng từ trên giường ngồi dậy, nhăn mặt nhận lấy quần áo, ngẩng đầu cười với Triệu Gia Mẫn. "Biết rồi."Tiếng nước từ phòng vệ sinh vọng ra, Triệu Gia Mẫn quay về giường, nhớ tới nụ cười của Cúc Tịnh Y vừa rồi lại cảm thấy tâm phiền ý loạn. Cô nhắm mắt lại, ép buộc chính mình bình tĩnh lại. Mở mắt ra vừa lúc tiếng nước ngừng, cửa mở ra, Cúc Tịnh Y đi đến trước giường. Đột nhiên, cả người Cúc Tịnh Y ôm lấy cô, môi cô ấy dán lấy môi cô. Triệu Gia Mẫn không phản ứng, cho đến khi nụ hôn của Cúc Tịnh Y trở nên mãnh liệt, hôn đến mức môi cô như sắp rách ra, Triệu Gia Mẫn mới nắm lấy bả vai Cúc Tịnh Y muốn cô ấy tỉnh táo lại."Tiểu Cúc..."Im lặng."Savoki...""Ừ?""Triệu Gia Mẫn..."Cúc Tịnh Y vùi đầu vào hõm vai Triệu Gia Mẫn, thanh âm run rẩy gọi tên cô. Triệu Gia Mẫn không dám trả lời. Thời gian lúc này như ngừng lại."Tên hỗn đản* này!"Đúng vậy, em hỗn đản.*Hỗn đản: một câu mắng người bên Trung, mình sẽ không dịch ra.Ngày Cúc Tịnh Y rời đi, Triệu Gia Mẫn ở lì trong kí túc xá đeo tai nghe không ra ngoài. Giọng hát khàn khàn của Châu Tấn quanh quẩn bên tai không rời.[Trên đời này em là duy nhất... Em chưa từng luôn ở cạnh tôi, lại vĩnh viễn ở trong tim tôi...]**Một câu hát trong bài 这世界唯一的你/ Em là duy nhất trên đời (Châu Tấn)Không cần phải giữ người bên cạnh, bởi vì người luôn ở trong lòng ta. Vẫn nên đem ngươi đẩy đi thật xa, vào thời khắc này, thật sự rời xa.Về sau, ta chỉ có một mình thôi.Sân khấu, phòng tập, kí túc xá, ở đâu cũng không còn hình bóng Cúc Tịnh Y. Mọi thứ giống như chưa từng thay đổi, chỉ là, thiếu đi một Cúc Tịnh Y mà thôi.Mạc Hàn đi phía sau Triệu Gia Mẫn, nhìn thấy bóng lưng của cô ấy, có chút không biết phải nói thế nào."Savo, công diễn vừa rồi em lại liều mạng luyện tập nữa, mà ăn cơm thì lại ăn ít như thể ăn muối ấy!""Không có mà, em ăn rất bình thường mà." Triệu Gia Mẫn ngượng ngùng cúi đầu."Nếu cứ tiếp tục như vậy thì không phải là một chuyện tốt đâu." Mạc Hàn vỗ vai Triệu Gia Mẫn một cái. Triệu Gia Mẫn sửng sốt, lập tức gật đầu. Nếu có thể dần quen việc Cúc Tịnh Y không còn ở đây thì tốt rồi.Khâu Hân Di rủ Triệu Gia Mẫn ra ngoài ăn cơm."Cậu chờ tớ một chút." Triệu Gia Mẫn khép Ipad* lại đi vào buồng vệ sinh.*Nguyên bản ở đây là 笔电, mình tìm trên baike thì là laptop, nhưng mà ra ngoài ăn mà mang laptop thì hơi lạ nên mình sẽ để là Ipad nhé.Khâu Hân Di nhàm chán mở Ipad của Triệu Gia Mẫn lên, đập vào mắt chính là một tấm hình chụp Cúc Tịnh Y trên sân khấu.Có một số việc, không phải nói là có thể làm. Dù sao cũng đã yêu đến như vậy.--------------------------Trước mặt là nồi lẩu bốc khói cuồn cuộn, mùi thơm tỏa ra bốn phía. Cúc Tịnh Y cũng không biết vì sao cô luôn cùng Hoàng Đình Đình tâm sự."Gần đây vất vả lắm phải không?" Hoàng Đình Đình gắp một miếng thịt bò bỏ vào miệng, nóng đến muốn bỏng cả lưỡi."Cũng được, chỉ là có chút không quen phải làm thật nhiều việc một mình thôi.""Nếu tớ cũng đi thì sao nhỉ?"Cúc Tịnh Y nắm chặt đôi đũa trong tay. "Cậu muốn tốt nghiệp sao?"Hoàng Đình Đình gật đầu."Đình Đình, nếu có người cậu luyến tiếc thì cậu đừng vội rời đi, bởi vì sau khi rời đi, nỗi nhớ nhung đến điên cuồng đó cậu chịu đựng không được đâu.""Vậy tại sao cậu lại rời đi?" Bấy lâu Hoàng Đình Đình vẫn không hỏi nguyên do tại sao Cúc Tịnh Y lại rời đi, bây giờ cô muốn biết."Tớ thủy chung vẫn không chờ được người đó.""Người đó là ai?""...Triệu Gia Mẫn."Thật đúng là nói ra rồi.Ba chữ kia đã làm Cúc Tịnh Y rối rắm nhiều năm. Cúc Tịnh Y phải cảm ơn Hoàng Đình Đình, ít ra còn có cô ấy hiểu cô."Hôm nay chị thấy em cùng người dẫn chương trình đi ra ngoài, có chuyện gì vậy?" Chuyện không thể nói công khai nên Mạc Hàn đành chờ Triệu Gia Mẫn về kí túc xá rồi mới dám chạy đến phòng cô ấy hỏi."Nói thích em, muốn cùng em kết giao thử." Triệu Gia Mẫn lạnh nhạt trả lời, mà một bên Mạc Hàn đã nóng nảy muốn chết."Vậy em trả lời thế nào?""Không có đồng ý đâu, chị yên tâm đi.""Em biết là tốt rồi, Savo à, tuy rằng bây giờ em đã lớn, nhưng vẫn có một số việc không thể làm. Ngoan, nghe lời chị."Triệu Gia Mẫn ôn hòa trả lời. "Không có việc gì, em không thích anh ta, sẽ không làm những chuyện sai trái.""Vậy là tốt rồi, em đi ngủ sớm đi." Mạc Hàn vội vàng đến rồi vội vàng đi.Ở trong nhóm, có thật nhiều quy tắc. Ở trên đời này, có thật nhiều quy tắc phải tuân theo, thật mệt mỏi quá đi. Không thể làm cái này, không thể làm cái kia. Thậm chí chỉ là đơn thuần thích một người, cũng không thể. Bởi vì, quan niệm đã sớm ăn sâu vào trong lòng rất nhiều người, bọn họ không muốn chấp nhận, cũng không chấp nhận được. Triệu Gia Mẫn sợ, sợ người thân của mình xem mình như quái vật, cho nên cái gì cô cũng không dám làm, cái gì cũng không dám nói. Ai có thể nói, chuyện cho tới bây giờ đều là đúng đâu? Cô thích Cúc Tịnh Y, là sai sao? Vậy thì phải tìm một người đàn ông mình không có tình cảm rồi chung sống cả quãng đời còn lại mới là đúng sao? Đúng vậy, bởi vì đối phương là nam nên mới đúng.Buồn cười.Triệu Gia Mẫn đứng trên sân khấu, hát lên ca khúc thổ lộ tâm tình của mình. Ca khúc "Trùng chi thi"* này có rất nhiều người đã hát qua.*虫之诗 (Trùng chi thi/Mushi no ballad)Triệu Gia Mẫn cầm micro đứng trên sân khấu, ở bên dưới các fans gọi tên của cô, lúc công diễn kết thúc cảm giác rất tốt. Tuy rằng không thể đi đến nơi mình từng khao khát, nhưng phong cảnh trên đường đi rất đẹp. Trên đời có thể có được cảm giác này, là một chuyện rất may mắn.Cuối cùng Triệu Gia Mẫn cũng chọn lựa giống Cúc Tịnh Y, tuyên bố tốt nghiệp ngay sau buổi công diễn mừng sinh nhật. Tuổi 23 tươi đẹp như hoa, cũng là tuổi có thể điên cuồng một lần. Cũng giống như chuyện điên cuồng nhất là gặp được người kia, dù cho bị năm tháng bình lặng mài mòn bớt sự điên cuồng năm đó.Hoàng Đình Đình nhìn thấy Triệu Gia Mẫn cố nén nước mắt, tựa như hiểu được nỗi thống khổ của cô ấy. Trong lòng âm thầm ra một quyết định, sẽ ở bên Lí Nghệ Đồng lâu một chút, không đúng, là làm cho Lí Nghệ Đồng ở bên cạnh mình lâu một chút.Đến cùng là ai yêu ai nhiều hơn, đến cùng là ai rời đi ai ở lại, tất cả đã không còn quan trọng nữa.Chúng ta đã từng yêu, không, là được yêu.Vẫn còn yêu.Triệu Gia Mẫn 23 tuổi, Cúc Tịnh Y 27 tuổi. Triệu Gia Mẫn lựa chọn tốt nghiệp, ra nước ngoài. Cúc Tịnh Y, lựa chọn buông tay Triệu Gia Mẫn.Tám năm, ta vẫn không đợi được ngươi đến nắm tay của ta.Ngươi có thể đột nhiên xuất hiện được không?Ở quán cà phê nơi góc đường ấy, ta sẽ mỉm cười chào hỏi.Chúng ta ngồi nói chuyện cùng nhauTa cỡ nào muốn gặp ngươi một lần Nhìn ngươi thay đổi thế nàoKhông nói chuyện ngày xưa, chỉ là hàn huyên đôi lờiMuốn đối với ngươi nói một câu, chỉ một câu thôiĐã lâu không gặp... "Gia Mẫn, không thể thích Tiểu Cúc, biết không?""Không thể thích Cúc Tịnh Y, ta biết chứ.""Tớ thủy chung vẫn đợi không được người đó.""Cô ấy là ai?""...Triệu Gia Mẫn."...Long time no see...[HOÀN]~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~09:05 PM 17/11/2015Hoàn thiệt rồi đó mọi người ơi TT_TT Hôm bữa mắt kém nhìn sao còn tới 2 chương, ai ngờ còn có 1 chương à, mọi người thông cảm cho sự già yếu của mình nhe :v Trời ơi đào hố mấy tháng, đến lúc lấp xong mới thấy không nỡ nè trời TT_TT Nói chớ chương này vừa làm vừa nghe bài "Em đợi anh đến năm 35 tuổi" đó mấy chế, thiệt đắng mề ghê, xót ruột suýt khóc luôn!Ai đọc xong có cảm nghĩ gì chia sẻ cho bà con cô bác đi, tui là tui buồn quá...Còn về hố tiếp theo sẽ là Tạp Cúc đó, có ai tiếp tục ủng hộ tui hông vậy?
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenFull.Me