Hoan Bhtt Nhat Ky Hau Cung Phu Sat
Chương 82-1: Kế hậu Na Lạp Thục Thận [Thượng]
Nàng trấn an vỗ vỗ lưng ta- Ngươi ồn ào cái gì?! Nín đi!Mụ bà tức giận vung roi muốn quất vào lưng ta- Dám cãi lại sao?Roi vừa đánh tới ta sợ hãi nhắm chặc mắt cảm nhận phía trên có người bao bọc lấy ta. Ngẫn mắt nhìn đến nàng vì đỡ roi cho ta vai cùng với lưng bị đánh đến rách da rướm máu.Bọn người xấu xa rời đi, trong căn phòng tối chỉ còn ta, nàng và đám trẻ con. Ta giống như là cậu em trai nhỏ nhắn nhào vào ôm lấy nàng, mếu máo nói- Tỷ tỷ không sao chứ? Có đau lắm không?!Nàng hơi ngẫn ra nhìn ta gật đầu- Ngươi là đồ ngốc à!? Đánh tới rách da rách thịt sao lại không đau!Ta bối rối muốn xem xét vết thương cho nàng nhưng vì ngại nam nữ thụ thụ bất thân. Nàng phá ra cười vuốt đầu ta nhẹ giọng ôn nhu- Tiểu đệ à, đừng khóc. Ta không đau! Không đau chút nào.Sau đó nàng nghiêm túc quan sát xung quanh. Nhìn đến một tiểu cô nương có thân hình gầy guộc hôi thối ngồi trong góc khuất- Ngươi tên là gì? Từ đâu bị bắt đến đây?Tiểu cô nương kia nhỏ lắm. Ta đoán chừng chỉ mới sáu bảy tuổi. Thân thể gầy nhom nhỏ nhắn còn hơn độ tuổi đó, nhưng ánh mắt lại sắc bén vô cùng, là đứa trẻ duy nhất ngoài nàng không khóc nháo.- Ta từ biên ngoại đến!Nàng cười cười- Đoán không sai mà! Có phải bọn chúng có ngựa để gần ở đây không?Tiểu cô nương hôi hám khẽ gật đầu. Nàng lại không ngại dơ bẩn nắm lấy tay cô ta- Có muốn theo ta không?!Khuôn mặt non nớt tái nhợt đó bỗng thẳng dáng kiên định gật đầu.Sau đó nàng căn dặn đám nhọc ở lại chờ bọn ta trồn ra tìm người cứu. Đêm tối sương lạnh, ta bị nàng kéo trèo qua cữa sổ đến chuồng ngựa. Những con tuấn mã to lớn hầm hì. Nàng quay sang nhìn tiểu cô nương kia hỏi- Ngươi biết cưỡi ngựa chứ?Cô ta gật đầu rồi phóng lên ngựa lớn. Nàng chẳng nói chẳng rằng ôm ta cũng leo lên ngựa. Ánh mắt nàng sáng trong đầy vẻ tự tin nhìn thẳng về phía trước nhấc tay vỗ mông ngựa. Gió đêm xuyên qua mái tóc mềm mại của nàng tạt vào mặt ta lại như phớt vào trong tim hình bóng ấy. Nhất thời phía sau tiếng võ ngựa càng trở nên dồn dập. Đám buôn người phát hiện bọn ta bỏ trốn đang hung hăn đuổi theo. Ta tin chắc lần này bị bắt lại sẽ no đòn. Nàng nhíu mày siết chặt dây cương- Tiểu đệ à, ôm chặt vào!Đêm đó quả thật nguy hiểm, nếu không nhờ Lý Vinh Bảo đưa ngự lâm quân kịp thời cứu chỉ e ba người bọn ta đã bỏ mạng.Khi bóng hoàng kim giáp uy nghi đứng trước mặt ta cung tay- Ngũ A Ca, ta được ủy thác của ngạch nương ngài đến đây tương cứu. Theo ta trở về thôi.Ta ở trên lưng ngựa hỏi ông nữ trung hào kiệt kia sẽ thế nào? Ngài chỉ mĩm cười kiên nghị bảo đã phân phó người đưa nàng hồi gia. Nghĩ lại là Lý Vinh Bảo cứu ta cùng nàng. Ta muốn báo đáp ơn cứu mạng của ông- Trong lúc nguy hiểm chỉ có đại nhân chịu cứu ta. Hoằng Trú ta mai này nhất định báo đáp. Sát Cáp Nhĩ trưởng tôn của Phú Sát thị chỉ mĩm cười ôn hòa với ta- Ta cứu A Ca không phải mong ngài báo đáp. Trong nhà ta có duy nhất một tiểu nữ. Thân thể con gái lại không tốt thương hay đau ốm. Nghe nói con gái nhờ đức cha, ta chỉ muốn nhân lúc còn sống tích thêm nhiều phước nhiều đức để sau này con gái có thể được một đời bình an.Sát Cáp Nhĩ ông ta là một vương gia tốt, một tướng giỏi. Người tốt như vậy đương nhiên trời sẽ hậu đãi con gái của ông. Sau này nàng ta quả thật nhận được phước cha trở thành đương kim hoàng hậu Đại Thanh. Phú Sát Dung Âm hoàng tẩu của ta.
Nàng trấn an vỗ vỗ lưng ta- Ngươi ồn ào cái gì?! Nín đi!Mụ bà tức giận vung roi muốn quất vào lưng ta- Dám cãi lại sao?Roi vừa đánh tới ta sợ hãi nhắm chặc mắt cảm nhận phía trên có người bao bọc lấy ta. Ngẫn mắt nhìn đến nàng vì đỡ roi cho ta vai cùng với lưng bị đánh đến rách da rướm máu.Bọn người xấu xa rời đi, trong căn phòng tối chỉ còn ta, nàng và đám trẻ con. Ta giống như là cậu em trai nhỏ nhắn nhào vào ôm lấy nàng, mếu máo nói- Tỷ tỷ không sao chứ? Có đau lắm không?!Nàng hơi ngẫn ra nhìn ta gật đầu- Ngươi là đồ ngốc à!? Đánh tới rách da rách thịt sao lại không đau!Ta bối rối muốn xem xét vết thương cho nàng nhưng vì ngại nam nữ thụ thụ bất thân. Nàng phá ra cười vuốt đầu ta nhẹ giọng ôn nhu- Tiểu đệ à, đừng khóc. Ta không đau! Không đau chút nào.Sau đó nàng nghiêm túc quan sát xung quanh. Nhìn đến một tiểu cô nương có thân hình gầy guộc hôi thối ngồi trong góc khuất- Ngươi tên là gì? Từ đâu bị bắt đến đây?Tiểu cô nương kia nhỏ lắm. Ta đoán chừng chỉ mới sáu bảy tuổi. Thân thể gầy nhom nhỏ nhắn còn hơn độ tuổi đó, nhưng ánh mắt lại sắc bén vô cùng, là đứa trẻ duy nhất ngoài nàng không khóc nháo.- Ta từ biên ngoại đến!Nàng cười cười- Đoán không sai mà! Có phải bọn chúng có ngựa để gần ở đây không?Tiểu cô nương hôi hám khẽ gật đầu. Nàng lại không ngại dơ bẩn nắm lấy tay cô ta- Có muốn theo ta không?!Khuôn mặt non nớt tái nhợt đó bỗng thẳng dáng kiên định gật đầu.Sau đó nàng căn dặn đám nhọc ở lại chờ bọn ta trồn ra tìm người cứu. Đêm tối sương lạnh, ta bị nàng kéo trèo qua cữa sổ đến chuồng ngựa. Những con tuấn mã to lớn hầm hì. Nàng quay sang nhìn tiểu cô nương kia hỏi- Ngươi biết cưỡi ngựa chứ?Cô ta gật đầu rồi phóng lên ngựa lớn. Nàng chẳng nói chẳng rằng ôm ta cũng leo lên ngựa. Ánh mắt nàng sáng trong đầy vẻ tự tin nhìn thẳng về phía trước nhấc tay vỗ mông ngựa. Gió đêm xuyên qua mái tóc mềm mại của nàng tạt vào mặt ta lại như phớt vào trong tim hình bóng ấy. Nhất thời phía sau tiếng võ ngựa càng trở nên dồn dập. Đám buôn người phát hiện bọn ta bỏ trốn đang hung hăn đuổi theo. Ta tin chắc lần này bị bắt lại sẽ no đòn. Nàng nhíu mày siết chặt dây cương- Tiểu đệ à, ôm chặt vào!Đêm đó quả thật nguy hiểm, nếu không nhờ Lý Vinh Bảo đưa ngự lâm quân kịp thời cứu chỉ e ba người bọn ta đã bỏ mạng.Khi bóng hoàng kim giáp uy nghi đứng trước mặt ta cung tay- Ngũ A Ca, ta được ủy thác của ngạch nương ngài đến đây tương cứu. Theo ta trở về thôi.Ta ở trên lưng ngựa hỏi ông nữ trung hào kiệt kia sẽ thế nào? Ngài chỉ mĩm cười kiên nghị bảo đã phân phó người đưa nàng hồi gia. Nghĩ lại là Lý Vinh Bảo cứu ta cùng nàng. Ta muốn báo đáp ơn cứu mạng của ông- Trong lúc nguy hiểm chỉ có đại nhân chịu cứu ta. Hoằng Trú ta mai này nhất định báo đáp. Sát Cáp Nhĩ trưởng tôn của Phú Sát thị chỉ mĩm cười ôn hòa với ta- Ta cứu A Ca không phải mong ngài báo đáp. Trong nhà ta có duy nhất một tiểu nữ. Thân thể con gái lại không tốt thương hay đau ốm. Nghe nói con gái nhờ đức cha, ta chỉ muốn nhân lúc còn sống tích thêm nhiều phước nhiều đức để sau này con gái có thể được một đời bình an.Sát Cáp Nhĩ ông ta là một vương gia tốt, một tướng giỏi. Người tốt như vậy đương nhiên trời sẽ hậu đãi con gái của ông. Sau này nàng ta quả thật nhận được phước cha trở thành đương kim hoàng hậu Đại Thanh. Phú Sát Dung Âm hoàng tẩu của ta.
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenFull.Me