TruyenFull.Me

Hoan Bhtt Tan Lang Cua Ta Co Mach Nu Nhan Tieu Thao Duc Phi

Ở tại phường Trúc Ân, Vân Dao Dao cùng Trình Vãn Tịch chia nhau cùng Chu Tử Ngang, Chu Tử Hành, Chu Tử Khâm, Chu Tử Nhạc, Chu Tuyết Nhi châm cứu, người không thể châm cứu thì đi sắc thuốc và bón thuốc.

Chu Tuyết Nhi vừa bê thuốc đến thì thấy một nữ nhân trung niên đang co giật dữ dội, nàng hoảng hốt đặt bát xuống, giọng run rẩy:

"Sư phụ! Sư phụ!"

Vân Dao Dao đang châm cứu, nghe vậy thì lập tức quay sang Chu Tử Ngang:

"Chu lão, người xem giúp ta một lát, ta qua chỗ Tuyết Nhi."

Chu Tử Ngang quay sang đáp nhanh:

"Được, mau đi đi."

Vân Dao Dao vội chạy đến chỗ Chu Tuyết Nhi. Nữ nhân trung niên toàn thân co giật dữ dội, mắt trợn trắng, đang được Trình Vãn Tịch giữ chặt để tránh người cắn vào lưỡi.

Vân Dao Dao quỳ xuống, kiểm tra mạch tượng, rồi cau mày lắc đầu. Lúc này, nữ nhân cũng dừng co giật, sau đó cả người mềm ra... rồi ngừng thở hẳn.

Chu Tuyết Nhi ngồi phịch xuống đất, khuôn mặt đờ ra. Đây là người thứ tám mươi bảy chết trong ngày hôm nay tại khu vực các nàng phụ trách.

Trình Vãn Tịch buông tay nữ nhân, cùng Vân Dao Dao hướng về phía nữ nhân trung niên nọ mà cúi đầu trầm mặt. Sau đó Vân Dao Dao đứng dậy, vỗ vai Chu Tuyết Nhi:

"Tuyết Nhi, chúng ta không có thời gian. Con qua xem các bệnh nhân khác đi."

Nói xong, nàng quay lại chỗ Chu Tử Ngang. Trình Vãn Tịch đứng phía sau nhìn bóng lưng Vân Dao Dao, nhíu mày, trong lòng là đau xót tràn ra từng cơn. Bảy ngày nay, Vân Dao Dao mỗi ngày chỉ ngủ hơn một canh giờ (2 tiếng), khuôn mặt lộ rõ kiệt quệ, quầng thâm hiện rõ dưới mắt, môi cũng vì ít uống nước mà khô nứt.

Cơn ác mộng này... đến khi nào mới kết thúc đây?

Trình Vãn Tịch không dám trôi vào dòng suy nghĩ quá lâu, mà lập tức chạy đi xem tình hình bệnh nhân khác.

Vân Dao Dao sau khi châm cứu xong liền đứng dậy, bước ra khu vực phía sau trạm dịch để lấy dược liệu. Phía sau trạm dịch lúc này vắng lặng, hầu hết mọi người đều bận rộn trong lều.

Khi nàng đang bốc dược liệu vào khay tre, bỗng từ trên không trung, hai hắc y nhân đáp xuống ngay phía sau lưng nàng, kéo theo bụi đất bốc lên mù mịt.

Vân Dao Dao nghe tiếng động liền theo phản xạ quay người, nhưng vừa nhìn được bóng củahai hắc y thì đã thấy thanh kiếm loé lên trong tay tên gầy chĩa thẳng về phía mình.

Ánh kiếm sắc lạnh tựa như lưỡi gió cắt ngang không gian. Vân Dao Dao theo bản năng vội tránh sang một bên, nhưng đường kiếm vẫn kịp đâm trúng hông trái, cơn đau như dao cắt xuyên da thịt khiến nàng lạnh toát mồ hôi, ngã ngồi bệt xuống nền đất.

Hai tên hắc y nhân đứng trên cao nhìn xuống, ánh mắt sắc lạnh như muốn nuốt chửng Vân Dao Dao. Tên vạm vỡ hơn chậm rãi nâng kiếm, chuẩn bị chém xuống. Đúng lúc này, từ phía sau vang lên tiếng hô:

"Sư phụ!"

Hai kẻ hắc y nhìn nhau, ánh mắt trầm xuống, rồi tên vạm vỡ chộp lấy cổ áo Vân Dao Dao, ra hiệu cho tên gầy đứng cạnh, sau đó dùng khinh công đưa nàng lao về hướng Đông.

Trình Vãn Tịch vừa chạy tới thì trông thấy Chu Tuyết Nhi ngã sụp trên đất, khuôn mặt trắng bệch. Trình Vãn Tịch lo lắng hỏi:

"Tuyết Nhi, xảy ra chuyện gì vậy?"

Chu Tuyết Nhi nắm chặt cánh tay Trình Vãn Tịch, mắt đỏ hoe, gấp gáp nói:

"Tịch ca ca, sư phụ... sư phụ bị hai kẻ mặc đồ đen đâm một kiếm rồi bắt đi rồi!"

Trình Vãn Tịch nghe vậy thì biến sắc, cả cơ thể giống như bị ai đó đạp mạnh xuống vực thẳm, nàng đỏ mắt nói:

"Bọn hắn đem Dao Dao đi về hướng nào?"

Khi nhìn thấy hướng Chu Tuyết Nhi chỉ, Trình Vãn Tịch không chậm trễ mà ngay lập tức vận khinh công lao như bay về phía đó. Khuôn mặt nàng đã trắng bệch đến cực điểm, thấp giọng gọi:

"Dao Dao..."

Vân Dao Dao lúc này đã bị mang tới một căn nhà hoang gần đó. Tên vạm vỡ thả nàng xuống nền đất, rồi rút kiếm chĩa thẳng về phía nàng. Khuôn mặt Vân Dao Dao trắng bệch do mất má, mồ hôi từ thái dương không ngừng chảy ra, y phục vì bị nắm mạnh mà xộc xệch không có trật tự.

Khi tên vạm vỡ vừa vung kiếm định chém vào cổ Vân Dao Dao, thì tên gầy đứng bên cạnh lại đột nhiên chặn lại. Tên vạm vỡ cau mày, gằn giọng hỏi:

"Sao vậy?"

Tên hắc y nhân gầy lúc này vành mắt đã đỏ lên. Hắn bước nhanh về phía Vân Dao Dao đang nửa ngồi trên đất. Sau đó đưa tay cầm lấy miếng ngọc bội trên cổ Vân Dao Dao, Vân Dao Dao thấy vậy thì nghĩ hắn muốn đoạt ngọc bội của mình, nên vội đưa tay hất tay hắn ra, gằn giọng nói:

"Đừng động vào đồ của ta. Các ngươi rốt cuộc là ai? Là người của những kẻ đứng sau vụ hạ độc này sao?"

Tên hắc y nhân gầy không trả lời câu hỏi của nàng, mà nhìn chăm chú vào miếng ngọc bội, sau đó gấp gáp hỏi:

"Miếng ngọc bội này là của ngươi?"

Vân Dao Dao nghe hắn hỏi vậy thì ánh mắt đầy đề phòng:

Tại sao hắn lại quan tâm đến ngọc bội của tỷ tỷ?

"Của ta thì thế nào?"

Tên hắc y nhân gầy ngẩn người ra, cả cơ thể chấn động dữ dội. Tên hắc y nhân vạm vỡ đứng sau thấy vậy thì sốt ruột, vội nói:

"Này, làm sao vậy? Nhanh giết nàng ta đi, vết máu vẫn còn nên người sẽ đuổi tới ngay đó."

Nói rồi hắn cầm kiếm không nói không rằng đâm thẳng về phía Vân Dao Dao. Nhưng mũi kiếm vừa kịp chạm vào Vân Dao Dao, thì hắc y nhân gầy đã dùng tay không nắm chặt lấy lưỡi kiếm của hắn. Hắc y nhân vạm vỡ thấy vậy thì điên tiết hét lên:

"Ngươi bị điên à?"

Hắc y nhân gầy tay vẫn cầm chặt lưỡi kiếm của hắn mà chậm chạp đứng dậy, thấp giọng nói:

"Ngọc bội trên cổ Vân Dao Dao... là Chiêu Phong Lệnh."

Vân Dao Dao nghe vậy thì ngẩn ra, dù vết thương ở bụng đau đến mức khiến nàng muốn ngất đi, nhưng nàng vẫn cố gắng giữ cho bản thân tỉnh táo.

Chiêu Phong Lệnh là gì? Đây là vật gia truyền của phụ thân mẫu thân tỷ tỷ mà.

Hắc y nhân vạm vỡ nghe vậy thì thất thần đến mức buông thanh kiếm đang cầm trên tay ra, dè dặt hỏi:

"Ngươi... ngươi có chắc là Chiêu Phong Lệnh không?"

Hắc y nhân gầy buông lưỡi kiếm dính đầy máu ra, nói:

"Phải ghép với vật đó thì mới chắc chắn được. Nhưng ta chắc đến chín phần, trên ngọc bội có vết nứt và chữ 'Chiêu', y hệt cái ta từng thấy."

Hắc y nhân vạm vỡ vẫn còn thất thần, chậm chạp nói:

"Vậy ý ngươi Vân Dao Dao chính là người đó?"

Hắc y nhân gầy vừa gật đầu thì cánh cửa bị một lực đạo mạnh mẽ đạp gãy. Sau đó một bóng đen lao tới như tên bắn, đá thẳng vào đầu của hắc y nhân vạm vỡ vì hắn đứng gần cửa nhất.

Hắc y nhân bị trúng cước bất ngờ khiến cho cả cơ thể to lớn của hắn văng xa hai trượng, lưng đập vào bộ bàn ghế ám bụi gần đó, khăn che mặt cũng theo đó mà buông thõng ra, lộ nửa gương mặt.

Trình Vãn Tịch lao về phía Vân Dao Dao đang ngồi, che ở trước người nàng, mắt gắt gao nhìn về phía hắc y nhân gầy đứng gần đó và hắc y nhân vạm vỡ đang bò trên đất.

Khi hắc y nhân vạm vỡ lồm cồm bò dậy, Vân Dao Dao và Trình Vãn Tịch cũng đồng loạt nhìn thấy gương mặt nửa ẩn nửa hiện của hắn:

"Mạnh Duệ?"

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenFull.Me