Hoan Bi Ep Lam Nhan Vien Npc Trong Vo Han Luu Vo Han
Tất cả những người trên xe đều bấu chặt vào ghế hoặc tay nắm trần xe, không dám buông tay. Một khi buông ra, bọn họ sẽ bị xóc nảy như bắp rang trong hộp, đập loạn xạ khắp nơi.Tiêu Lực nhắm chuẩn một vị trí, đạp ga tông thẳng vào một không gian khác.Xe lơ lửng trên không một lúc, rồi rơi thẳng xuống một nghĩa địa.Cỏ dại mọc um tùm khắp nơi, mấy ngôi mộ có vẻ đã bị đào bới, lộ ra góc của những chiếc quan tài. Nếu nhìn từ một góc nhất định, có thể thấy bên trong những chiếc quan tài bị mở ra đều trống rỗng.Có người định mở miệng hét lên gọi người nhưng chưa kịp hét đã bị đồng đội bên cạnh bịt miệng."Suỵt! Nhỡ kéo thứ gì từ dưới đó lên thì sao?"Ngay khoảnh khắc đó—💥 ẦM!!! 💥Một tiếng nổ lớn vang lên, cỏ và đất bị hất tung, khiến một dãy mộ phía trước bị lật nhào! Những tấm bia đá rơi xuống đất, dòng chữ đỏ trên đó dường như càng trở nên oán hận hơn.Cả xe chết lặng nhìn ngọn lửa bốc lên phía trước, ánh mắt trở nên trống rỗng.Rồi như thể đã có một giao ước từ trước—Tất cả bọn họ đồng loạt xoay đầu, nhìn về phía thủ phạm gây ra vụ nổ.Chỉ thấy Phó Mạc Ương đang tung hứng một quả bom trong tay, còn nhàn nhã "hửm?" một tiếng.Tất cả lập tức quay ngoắt mặt đi.Đại lão làm việc, không cần nghi ngờ!Sau khi bị tấn công bởi vũ khí hạng nặng, nghĩa địa nhanh chóng khôi phục lại nguyên trạng, giống như chưa từng có chuyện gì xảy ra.Nhưng không một ai thấy bất ngờ về điều đó.Trước khi xuất phát, các lão làng đã cảnh báo rằng vũ khí hiện đại không thể gây sát thương thực sự lên quỷ quái trong game.Phó Mạc Ương nhìn vào làn sương mù phía sau nghĩa địa, rồi như mong đợi, đã có người bị tiếng nổ làm cho giật mình từ trong đó đi ra.Một lão làng mắt tinh nhanh liếc qua, liền kích động hô lên:
"Là hội trưởng và phó hội trưởng của hội Hồng Đào!"Hai người kia mang theo biểu cảm phức tạp đi đến gần, nhìn những người đang vẫy tay chào mình trên xe, sau đó bị cả đám lôi kéo lên xe trong một tràng hò hét ồn ào.Trần Lật: "Bọn quỷ ở khu vực của mấy người đâu rồi?"Vừa dứt lời, toàn bộ xe lập tức rơi vào trạng thái tắt tiếng.Dựa vào những gì vừa diễn ra trên xe khi nãy, ai cũng nhìn ra được—so với Phó Mạc Ương, người còn không thể động vào hơn, chính là cậu trai trẻ được hắn bảo vệ này.Hội trưởng Hồng Đào thở dài: "Bị giết sạch rồi."Trần Lật kinh ngạc: "Do mấy người giết?"Hội trưởng Hồng Đào ngừng một chút, rồi lắc đầu: "Không. Là một NPC... Một bé gái ôm gấu bông. Nó bất ngờ xuất hiện trước chúng tôi và đám xác sống, rồi giúp chúng tôi giết sạch chúng.""NPC giúp người chơi?" Một người nào đó không tin nổi hét lên. "Làm sao có chuyện đó được?"Hội trưởng Hồng Đào: "Tôi cũng nghĩ vậy, nhưng... con bé thực sự chỉ giết đám xác sống rồi bỏ đi thôi."Một người chơi kỳ cựu thì thào: "Sao tôi cảm thấy NPC đó nghe quen quen..."Trần Lật: "Wendy... Đó là Wendy!""À đúng rồi!" Người chơi kia chợt sáng mắt, nhưng ngay sau đó lại tái mặt. "Nó chính là NPC hướng dẫn của phó bản đầu tiên mà tôi tham gia. Hồi đó, con gấu bông của nó phá hỏng mọi thứ, khiến cả phó bản chỉ còn lại hai người sống sót! Sao nó lại có thể giúp chúng ta được?"Tiểu Phương chen vào: "Thôi, bây giờ có nói gì cũng vô ích, trước mắt cứ đi tìm những người khác đã! Đừng quên mục tiêu của chúng ta là giết chết cái đống kinh tởm đó!"Cô ngước mắt nhìn lên, mọi người trên xe đồng loạt lộ vẻ ghê tởm.Thứ sinh vật vô số mắt, vô số miệng, chính là bản thể của trò chơi này. Nó chưa từng rời xa bọn họ, hoặc có lẽ... từ đầu đến cuối, nó vẫn luôn tồn tại ở khắp nơi.001 lên tiếng:【Tôi có thể cảm nhận được nó đang yếu đi. Một khi tất cả quỷ quái bị tiêu diệt, nó cũng sẽ tan biến.】Tiêu Lực đạp mạnh chân ga, đâm thẳng vào một không gian khác.Lần này, không gian họ đến thảm khốc hơn bất kỳ nơi nào trước đó.Máu tươi loang lổ khắp nơi, tứ chi bị xé nát, không khí nồng nặc mùi tử khí.Bỗng nhiên, có người trên xe hét lớn: "Thạch Đầu!"Đó là biệt danh của một đồng đội của hắn.Hắn bất chấp xe chưa kịp dừng hẳn, trực tiếp nhảy xuống, lăn hai vòng trên đất rồi nhào đến ôm chặt một cái xác, run rẩy dò mạch.Bấy giờ, Phó Mạc Ương, người nãy giờ luôn ngồi yên trên xe, đột nhiên hành động.Hắn một chân đạp mạnh, chuẩn bị nhảy xuống xe.Hắn cúi đầu, hôn lên khóe môi của Trần Lật, rồi đưa tay xoa nhẹ tóc cậu giọng điệu dịu dàng đến mức quỷ dị:"Em ngoan ngoãn chờ ta ở đây nhé. Ta sẽ về ngay thôi."Vừa dứt lời, hắn xoay người rời đi, để lại cả xe đóng băng tại chỗ.Mãi đến mấy giây sau, Hội trưởng Hồng Đào mới ho nhẹ phá vỡ bầu không khí:"Liệu... có khi nào người trong không gian này đã chết hết rồi không?"Dù đã quá quen với cái chết, nhưng lúc này giọng nói của cô vẫn mang theo một tia nặng nề khó tả.Trần Lật cuối cùng cũng hoàn hồn sau nụ hôn chấn động vừa rồi, nhưng mặt vẫn còn nóng rần rần.Cậu biết Phó Mạc Ương là đi cứu người nên ngoan ngoãn ngồi yên, nhìn ra ngoài cửa sổ chờ đợi.Hội trưởng Hồng Đào liếc nhìn cậu, trong lòng thầm nghĩ:Ngoan thật đấy, đứa nhỏ này.Cũng không biết một người tàn bạo như Phó Mạc Ương đã nhặt đâu ra một cậu bạn trai ngoan ngoãn mềm mại thế này đây.Cảm thán còn chưa dứt, thì trước mắt cô, đứa trẻ vừa rồi còn ngồi ngoan như cún, lại bất ngờ...Mở cửa sổ xe rồi nhảy xuống dưới.Nhảy... xuống...Hai mắt Hội trưởng Hồng Đào trợn trừng: "ĐỢI ĐÃ!!"Trần Lật vừa chạy vừa quay đầu lại nói lời xin lỗi: "Tôi sẽ quay lại ngay!"Cậu không cố ý, nhưng hệ thống vừa thông báo có sự xuất hiện của một NPC hướng dẫn, hơn nữa còn ở rất gần!Trong đầu hình ảnh ngón tay móc nghéo với Wendy cứ mãi lặp lại.Cậu nhất định phải đi gặp họ!001: 【Cậu sẽ bị Cha mắng đấy.】Trần Lật bật chế độ điếc, chạy thẳng về hướng hai giờ.Những người trên xe ban đầu còn kinh ngạc vì linh vật của đội lại tự mình chạy mất, nhưng chỉ vài giây sau, tất cả đồng loạt phản ứng:"ĐUỔI THEO MAU!!!""Nếu cậu ta gặp chuyện, đại lão có khi sẽ kéo cả thế giới này đi chết chung mất..."Người nói câu đó vốn chỉ đùa, nhưng sau khi thốt ra, cả xe rợn tóc gáy.Hình như... cũng có lý thật.Nhờ hệ thống chỉ đường, Trần Lật đã nhanh chóng bỏ xa cả đám, vừa thở hồng hộc, vừa nhìn thấy một bóng người cao ráo phía trước.Cậu vội hét lên: "Dừng, dừng lại!"Bóng người kia thế mà thực sự dừng bước, nhưng vẫn quay lưng về phía cậu.Trần Lật vội chạy đến gần, khuôn mặt dần hiện lên niềm vui sướng: "Quả nhiên là anh... Joker!"Joker trên mặt còn phủ một lớp sơn dày, biểu cảm khó mà nhìn ra được. Hắn trầm giọng: "Cậu không nên đến đây. Nó rất nguy hiểm."Trần Lật nghiêng đầu, vươn ngón út ra: "Nhưng tôi đã hứa với các anh.""Tôi đã hứa là sẽ đến tìm các anh."Ánh mắt Joker khẽ dao động, màu xanh xám trong con ngươi lặng lẽ phản chiếu hình bóng trước mặt.Một lúc lâu sau, hắn khẽ cười: "Cảm ơn."Cảm ơn vì cậu tồn tại.
Cảm ơn vì cậu đã xuất hiện.Nhìn "đồng nghiệp cũ" trước mắt, Trần Lật đã không còn e sợ như lần đầu tiên gặp nữa.Cậu đảo mắt nhìn quanh, rồi chợt hỏi: "Những con quỷ trong không gian này... là anh giết sao?"Khắp nơi ngổn ngang xác quỷ, nhìn là biết tác phẩm của ai.Joker thản nhiên: "Ừ."Trần Lật nheo mắt cười: "Anh đang giúp bọn tôi sao?""Vậy phải là tôi cảm ơn anh mới đúng."001: 【Điên mất rồi. Bảo sao cái đống bản thể kia yếu nhanh như vậy.】Trần Lật: "Wendy và mọi người đâu?"Ánh mắt Joker trở nên dịu dàng: "Họ cũng đang chờ cậu. Nhưng trước tiên, phải dọn sạch chướng ngại.""Phải thật sạch sẽ khi gặp cậu. Ta cũng vậy."Sạch sẽ?Trần Lật hơi nghi hoặc, nhưng còn chưa kịp hỏi, phía sau bỗng vang lên tiếng bước chân hỗn loạn, kèm theo những tiếng gọi hoảng hốt của mình.Joker nhướng mày, tiếc nuối: "Có vẻ như... thời gian hẹn hò của chúng ta đã hết."Hắn thò tay vào túi áo, móc ra một đóa hồng đỏ thắm, đưa cho Trần Lật, rồi cúi người thật tao nhã:"Cho cậu xem một màn ảo thuật nhỏ nhé."Trần Lật vừa cầm lấy hoa, còn chưa kịp chớp mắt, trước mặt đã nổ tung một đám khói hồng nhạt.Khói tan theo gió. Người cũng không còn ở đó nữa.Chỉ còn lại tiếng gọi thất thanh của ai đó phía xa:"Linh vật— Ấy không, Trần tiên sinh—!!"Những người khác từ phía sau đuổi đến, họ không thấy Joker, chỉ thấy một thanh niên vẻ ngoài tinh xảo, cầm theo một đóa hoa hồng, nghe tiếng gọi của họ thì quay đầu lại.Dung nhan rực rỡ, cùng với sắc đỏ chói mắt ấy, trở thành điểm sáng duy nhất giữa đống hoang tàn xám xịt này.
__________________
Tác giả có lời muốn nói:KẾT THÚC (Vỗ tay!)Lời editor: truyện sau một thời gian cũng đã Full, cảm ơn các bạn iu đã đồng hành cùng mình đi hết bộ truyện này nhé! Chúng ta cùng tạm biệt Quỷ Vương bá đạo cùng bé cừu non ngây thơ Trần Lật nhé! *chụt chụt* Tiếc là không có H :))))
Có bạn nào tìm được raw Phiên Ngoại các bạn NPC dễ huông không mình tìm không thấy :(((((((((((((((((
"Là hội trưởng và phó hội trưởng của hội Hồng Đào!"Hai người kia mang theo biểu cảm phức tạp đi đến gần, nhìn những người đang vẫy tay chào mình trên xe, sau đó bị cả đám lôi kéo lên xe trong một tràng hò hét ồn ào.Trần Lật: "Bọn quỷ ở khu vực của mấy người đâu rồi?"Vừa dứt lời, toàn bộ xe lập tức rơi vào trạng thái tắt tiếng.Dựa vào những gì vừa diễn ra trên xe khi nãy, ai cũng nhìn ra được—so với Phó Mạc Ương, người còn không thể động vào hơn, chính là cậu trai trẻ được hắn bảo vệ này.Hội trưởng Hồng Đào thở dài: "Bị giết sạch rồi."Trần Lật kinh ngạc: "Do mấy người giết?"Hội trưởng Hồng Đào ngừng một chút, rồi lắc đầu: "Không. Là một NPC... Một bé gái ôm gấu bông. Nó bất ngờ xuất hiện trước chúng tôi và đám xác sống, rồi giúp chúng tôi giết sạch chúng.""NPC giúp người chơi?" Một người nào đó không tin nổi hét lên. "Làm sao có chuyện đó được?"Hội trưởng Hồng Đào: "Tôi cũng nghĩ vậy, nhưng... con bé thực sự chỉ giết đám xác sống rồi bỏ đi thôi."Một người chơi kỳ cựu thì thào: "Sao tôi cảm thấy NPC đó nghe quen quen..."Trần Lật: "Wendy... Đó là Wendy!""À đúng rồi!" Người chơi kia chợt sáng mắt, nhưng ngay sau đó lại tái mặt. "Nó chính là NPC hướng dẫn của phó bản đầu tiên mà tôi tham gia. Hồi đó, con gấu bông của nó phá hỏng mọi thứ, khiến cả phó bản chỉ còn lại hai người sống sót! Sao nó lại có thể giúp chúng ta được?"Tiểu Phương chen vào: "Thôi, bây giờ có nói gì cũng vô ích, trước mắt cứ đi tìm những người khác đã! Đừng quên mục tiêu của chúng ta là giết chết cái đống kinh tởm đó!"Cô ngước mắt nhìn lên, mọi người trên xe đồng loạt lộ vẻ ghê tởm.Thứ sinh vật vô số mắt, vô số miệng, chính là bản thể của trò chơi này. Nó chưa từng rời xa bọn họ, hoặc có lẽ... từ đầu đến cuối, nó vẫn luôn tồn tại ở khắp nơi.001 lên tiếng:【Tôi có thể cảm nhận được nó đang yếu đi. Một khi tất cả quỷ quái bị tiêu diệt, nó cũng sẽ tan biến.】Tiêu Lực đạp mạnh chân ga, đâm thẳng vào một không gian khác.Lần này, không gian họ đến thảm khốc hơn bất kỳ nơi nào trước đó.Máu tươi loang lổ khắp nơi, tứ chi bị xé nát, không khí nồng nặc mùi tử khí.Bỗng nhiên, có người trên xe hét lớn: "Thạch Đầu!"Đó là biệt danh của một đồng đội của hắn.Hắn bất chấp xe chưa kịp dừng hẳn, trực tiếp nhảy xuống, lăn hai vòng trên đất rồi nhào đến ôm chặt một cái xác, run rẩy dò mạch.Bấy giờ, Phó Mạc Ương, người nãy giờ luôn ngồi yên trên xe, đột nhiên hành động.Hắn một chân đạp mạnh, chuẩn bị nhảy xuống xe.Hắn cúi đầu, hôn lên khóe môi của Trần Lật, rồi đưa tay xoa nhẹ tóc cậu giọng điệu dịu dàng đến mức quỷ dị:"Em ngoan ngoãn chờ ta ở đây nhé. Ta sẽ về ngay thôi."Vừa dứt lời, hắn xoay người rời đi, để lại cả xe đóng băng tại chỗ.Mãi đến mấy giây sau, Hội trưởng Hồng Đào mới ho nhẹ phá vỡ bầu không khí:"Liệu... có khi nào người trong không gian này đã chết hết rồi không?"Dù đã quá quen với cái chết, nhưng lúc này giọng nói của cô vẫn mang theo một tia nặng nề khó tả.Trần Lật cuối cùng cũng hoàn hồn sau nụ hôn chấn động vừa rồi, nhưng mặt vẫn còn nóng rần rần.Cậu biết Phó Mạc Ương là đi cứu người nên ngoan ngoãn ngồi yên, nhìn ra ngoài cửa sổ chờ đợi.Hội trưởng Hồng Đào liếc nhìn cậu, trong lòng thầm nghĩ:Ngoan thật đấy, đứa nhỏ này.Cũng không biết một người tàn bạo như Phó Mạc Ương đã nhặt đâu ra một cậu bạn trai ngoan ngoãn mềm mại thế này đây.Cảm thán còn chưa dứt, thì trước mắt cô, đứa trẻ vừa rồi còn ngồi ngoan như cún, lại bất ngờ...Mở cửa sổ xe rồi nhảy xuống dưới.Nhảy... xuống...Hai mắt Hội trưởng Hồng Đào trợn trừng: "ĐỢI ĐÃ!!"Trần Lật vừa chạy vừa quay đầu lại nói lời xin lỗi: "Tôi sẽ quay lại ngay!"Cậu không cố ý, nhưng hệ thống vừa thông báo có sự xuất hiện của một NPC hướng dẫn, hơn nữa còn ở rất gần!Trong đầu hình ảnh ngón tay móc nghéo với Wendy cứ mãi lặp lại.Cậu nhất định phải đi gặp họ!001: 【Cậu sẽ bị Cha mắng đấy.】Trần Lật bật chế độ điếc, chạy thẳng về hướng hai giờ.Những người trên xe ban đầu còn kinh ngạc vì linh vật của đội lại tự mình chạy mất, nhưng chỉ vài giây sau, tất cả đồng loạt phản ứng:"ĐUỔI THEO MAU!!!""Nếu cậu ta gặp chuyện, đại lão có khi sẽ kéo cả thế giới này đi chết chung mất..."Người nói câu đó vốn chỉ đùa, nhưng sau khi thốt ra, cả xe rợn tóc gáy.Hình như... cũng có lý thật.Nhờ hệ thống chỉ đường, Trần Lật đã nhanh chóng bỏ xa cả đám, vừa thở hồng hộc, vừa nhìn thấy một bóng người cao ráo phía trước.Cậu vội hét lên: "Dừng, dừng lại!"Bóng người kia thế mà thực sự dừng bước, nhưng vẫn quay lưng về phía cậu.Trần Lật vội chạy đến gần, khuôn mặt dần hiện lên niềm vui sướng: "Quả nhiên là anh... Joker!"Joker trên mặt còn phủ một lớp sơn dày, biểu cảm khó mà nhìn ra được. Hắn trầm giọng: "Cậu không nên đến đây. Nó rất nguy hiểm."Trần Lật nghiêng đầu, vươn ngón út ra: "Nhưng tôi đã hứa với các anh.""Tôi đã hứa là sẽ đến tìm các anh."Ánh mắt Joker khẽ dao động, màu xanh xám trong con ngươi lặng lẽ phản chiếu hình bóng trước mặt.Một lúc lâu sau, hắn khẽ cười: "Cảm ơn."Cảm ơn vì cậu tồn tại.
Cảm ơn vì cậu đã xuất hiện.Nhìn "đồng nghiệp cũ" trước mắt, Trần Lật đã không còn e sợ như lần đầu tiên gặp nữa.Cậu đảo mắt nhìn quanh, rồi chợt hỏi: "Những con quỷ trong không gian này... là anh giết sao?"Khắp nơi ngổn ngang xác quỷ, nhìn là biết tác phẩm của ai.Joker thản nhiên: "Ừ."Trần Lật nheo mắt cười: "Anh đang giúp bọn tôi sao?""Vậy phải là tôi cảm ơn anh mới đúng."001: 【Điên mất rồi. Bảo sao cái đống bản thể kia yếu nhanh như vậy.】Trần Lật: "Wendy và mọi người đâu?"Ánh mắt Joker trở nên dịu dàng: "Họ cũng đang chờ cậu. Nhưng trước tiên, phải dọn sạch chướng ngại.""Phải thật sạch sẽ khi gặp cậu. Ta cũng vậy."Sạch sẽ?Trần Lật hơi nghi hoặc, nhưng còn chưa kịp hỏi, phía sau bỗng vang lên tiếng bước chân hỗn loạn, kèm theo những tiếng gọi hoảng hốt của mình.Joker nhướng mày, tiếc nuối: "Có vẻ như... thời gian hẹn hò của chúng ta đã hết."Hắn thò tay vào túi áo, móc ra một đóa hồng đỏ thắm, đưa cho Trần Lật, rồi cúi người thật tao nhã:"Cho cậu xem một màn ảo thuật nhỏ nhé."Trần Lật vừa cầm lấy hoa, còn chưa kịp chớp mắt, trước mặt đã nổ tung một đám khói hồng nhạt.Khói tan theo gió. Người cũng không còn ở đó nữa.Chỉ còn lại tiếng gọi thất thanh của ai đó phía xa:"Linh vật— Ấy không, Trần tiên sinh—!!"Những người khác từ phía sau đuổi đến, họ không thấy Joker, chỉ thấy một thanh niên vẻ ngoài tinh xảo, cầm theo một đóa hoa hồng, nghe tiếng gọi của họ thì quay đầu lại.Dung nhan rực rỡ, cùng với sắc đỏ chói mắt ấy, trở thành điểm sáng duy nhất giữa đống hoang tàn xám xịt này.
__________________
Tác giả có lời muốn nói:KẾT THÚC (Vỗ tay!)Lời editor: truyện sau một thời gian cũng đã Full, cảm ơn các bạn iu đã đồng hành cùng mình đi hết bộ truyện này nhé! Chúng ta cùng tạm biệt Quỷ Vương bá đạo cùng bé cừu non ngây thơ Trần Lật nhé! *chụt chụt* Tiếc là không có H :))))
Có bạn nào tìm được raw Phiên Ngoại các bạn NPC dễ huông không mình tìm không thấy :(((((((((((((((((
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenFull.Me