Hoan Chau Cach Cach Vi Nh Thuy
Chương 13: Bất an."Tiểu Thùy. Lại đây với Phúc gia gia."Phúc tổng quản từ ái nhìn vật nhỏ kia cười rạng rỡ chạy tới chỗ mình đứng, giọng nói ôn hòa, xoa xoa mái tóc mềm mại của hắn bảo."Đưa ngươi. Nhớ giữ cho bản thân ăn tẩm bổ biết không?"Phúc tổng quản bất đắc dĩ dặn dò thêm, hài tử này cái gì cũng tốt, chỉ có điều hơi bướng bỉnh. Mấy lần trước, Phúc tổng quản khi đi ra ngoài đều mang về cho hắn ít thức ăn, cuối cùng hài tử này cứ thấy ai đến năn nỉ lại mềm lòng dâng người khác, không thì cũng chia cho thế tử.Quát quát cái mũi nhỏ khả ái của Hoàn Thùy, Phúc tổng quản mới hài lòng thả hắn đi, khuôn mặt có chút già nua cười rộ lên, thật không ngờ lão già đơn thân này đến gần cuối đời mới có phúc được hưởng cảm giác săn sóc tôn tử, lại còn vớ được tôn tử ngoan ngoãn như vậy.
__________Hoàn Thùy thân mình nhỏ nhắn ôm vào lòng cái bọc gà quay mà Phúc gia gia mới đưa cho, chạy về phòng, lần này học ngoan nên không tống người khác.Thật ra có mấy lần hắn đưa bớt cho người khác, không phải vì họ năn nỉ đến tội nghiệp mới đưa, mà vì thứ nhất là do hắn không thích mấy món quá ngọt đó, hai là vì hắn muốn tạo mối quan hệ với họ tốt hơn, và ba là do hắn lo lắng Phúc gia gia buồn nên đành làm vậy.Còn lần này là món hắn vô cùng thích, hồi trước hắn từng ước ao bao lần được cầm cả một con gà để ăn mà không được, giờ đây vào vương phủ mới được hưởng, còn được nếm không ít lần.Dù có chút tội lỗi với công tử, nhưng riêng con gà này không thể chia sẻ cho công tử được, Hoàn Thùy liền xé một cái đùi gà thơm nứt ra, há cái miệng nhỏ nhắn ra cắn một cái, cười thõa mãn.Bỗng nhiên ngoài cửa có tiếng xì xào của mấy tỳ nữ cười nói."Tiểu Y, A Lý đã bị ngứa khắp người đã hơn 10 ngày chưa khỏi rồi?!""Ân. Tên đó bị nặng đến nỗi gãi rách cả da thịt, nhìn ghê lắm! Mà cũng đáng. Suốt ngày cứ bắt nạt chúng ta. Ỷ có thị thiếp của vương gia chống lưng nên mới ngang ngược thế...."Tiểu Thùy có chút tò mò lại gần cưả, kề sát lỗ tai nghe mấy tỷ tỷ nói chuyện, le lưỡi nghịch ngợm cười.Phồng hai má lên có chút giận. A lý kia bữa trước dám sau lưng xúc phạm công tử thân cô thế cô, từ nhỏ không nương dạy dỗ. Hắn mới cố gắng tìm chút dược vật gây ngứa trả thù cho công tử hả giận?!Thuốc kia cỡ 20 ngày sẽ dần hết tác dụng, hơn nữa triệu chứng ngứa giống y như cây mắt meò, chỉ có điều dữ dội hơn và thời gian dài hơn mà thôi.Tiểu Thùy hả giận xong liền há miệng lại gặm hết con gà trong tay, hai chân ngắn ngủn ngồi trên ghế đung đưa, cao hứng ăn đến hoan.
___________Vĩnh Bích nhìn vật nhỏ trước mặt mình, khuôn mặt nhỏ nhắn trắng noãn, cái mũi nhỏ kiều khả ái, đôi môi hồng hồng nhỏ nhắn hơi hé mở, cặp mắt hoa đào đen láy lại nhìn chăm chú vào quyển sách trước mặt.Thế nhưng...Vĩnh Bích cố gắng nén cười, Vĩnh Bích không biết vật nhỏ này lúc nãy lén hắn ăn cái gì mà giấu hắn, còn có vệt nhỏ dầu mỡ một bên khóe miệng còn chưa lau sạch.Vĩnh Bích cũng không hảo tâm nhắc nhở, còn phì cười nhìn cái mặt nhỏ nhắn của Tiểu Thùy.Tiểu Thuỳ ngơ ngác khó hiểu ngó Vĩnh Bích nảy giờ cứ nhìn mình tủm tỉm cười.Mãi sau, khi Thanh Nhị bước vào thư phòng mang chút đồ ngọt cho thế tử, vô tình lướt qua khuôn mặt trắng noãn của Tiểu Thuỳ lại có một vệt dầu mỡ không dài không ngắn bên khoé miệng hắn, nếu có thêm vài vệt như vậy ở hai bên, Thanh Nhị cam đoan Tiểu Thuỳ không khác gì con mèo nhỏ khả ái ngơ ngác, làm nàng cũng bật cười.Liên tiếp hai người đều như vậy nhìn mình, Tiểu Thùy lấy tay sờ sờ bên má không có dính vệt dầu mỡ, càng khó hiểu hơn.Thấy vật nhỏ nhà mình như thế ngây ngốc đáng yêu, Vĩnh Bích lúc này mới thương xót, phất tay kêu Thanh Nhị lui ra.Vĩnh Bích đứng dậy đi đến trước mặt tiểu Thùy, một đầu gồi khuỵa xuống đất, tay ôn nhu vuốt khóe miệng Tiểu Thùy, cười trêu hắn: "Tiểu trư ham ăn."Thấy vệt dầu mỡ dính trên ngón tay Vĩnh Bích, tiểu Thùy mới biết là chuyện gì, hai mắt trợn tròn, đáy lòng chột dạ, lại có chút buồn bực.Thảo nào nãy giờ cứ nhìn hắn cười. Còn không chịu nhắc nhở hắn. Công tử thật xâú!!!!Hoàn Thuỳ có chút uỷ khuất, dỗi quay người sang một bên, chân co lên nhuyễn tháp, đầu dựa vào đầu gối, quay mặt sang một bên không thèm nhìn Xấu công tử nhà hắn."Ha ha...Giấu ta ăn một mình, còn dỗi?"Vĩnh Bích buồn cười nhìn vật nhỏ nhà mình bị sủng hư, còn dám làm ngơ mình, Vĩnh Bích vòng tay qua eo hắn, dùng lực nhấc thân thể nhỏ nhắn không có mấy miếng thịt của tiểu Thuỳ lên. Đợi đến khi Tiểu Thuỳ hoàn hồn, mới phát giác hắn đang ngồi lên đùi công tử, cả người bị Vĩnh Bích ôm vào lòng, tránh thoát không ra, tiểu Thuỳ phồng hai má trắng nõn, môi ửng hồng chu chu ra, bất mãn không thèm nói câu nào.Vĩnh Bích ngứa tay nhéo nhéo cái má non mềm của vật nhỏ hương hương ngồi vào lòng mình, lại nhịn không được hôn một cái lên trán hắn. Tiểu Thuỳ lại giật mình, ngây ngốc nhìn Vĩnh Bích. Vĩnh Bích thò tay ra bóp bóp cái mũi của hắn một cái, rồi lại lấy tay vỗ mấy cái vào kiều đồn Tiểu Thuỳ mấy cái, mặt vẫn giữ sắc thái ung dung, quân tử."Lần sau ăn ít thôi. Hư bụng thì làm sao bây giờ."Nói xong lại hôn lên cái má thịt thịt của Hoàn Thuỳ.Tiểu Thuỳ bị hôn liên tiếp, lại còn bị "đánh mông", gò mà có chút hồng lên, hai tay bưng má, quyệt miệng gật gật đầu.Vĩnh Bích hài lòng cười, vì không những dạy dỗ được vật nhỏ, lại còn được ăn đậu hủ non ai kia, thế tử bá đạo lại vòng tay qua eo hài tử, kéo hắn vào lòng mình, trán cụng trán hài tử, tham lam ngửi mùi hương thơm mát từ hắn, giọng có chút khàn nói:"Đừng bao giờ rời xa ta, Tiểu Thuỳ.."Tiểu Thuỳ không biết tại sao công tử lại bỗng dưng nói như thế, những vẫn gật gật đầu nhỏ, trong lòng yên lặng thề: Mãi mãi sẽ không rời công tử.Vĩnh Bích ôm vật nhỏ trong lòng càng chặt hơn, không hiểu tại sao lòng mình dạo này rất bất an, như đòi người an ủi, Vĩnh Bích cằm cọ cọ lên đỉnh đầu hài tử, ôm hắn ngã xuống nhuyễn tháp, biếng nhác bỏ lại một câu rồi nhắm mắt lại."Bồi ta thuỵ một lát."Tiểu Thuỳ cũng đã quen công tử nhà hắn lấy hắn làm gối ôm, đầu cũng gác lên cánh tay hữu lực của công tử, ngủ hồi nào không hay biết.Lúc Thanh Nhị bước vào thư phòng, lại lần nữa thấy một lớn một nhỏ ôm nhau ngủ say sưa, ánh nắng chiếu rọi qua khung cửa sổ làm cảnh tượng ấy càng thêm nhu hoà, ấm áp.Thanh Nhị không tiến động mỉm cười, nhẹ nhàng lấy tấm chăn mỏng khoác lên thân mình một lớn một nhỏ, rồi mới yên tâm đóng cửa lui ra ngoài.### Hết chương 13 ###
__________Hoàn Thùy thân mình nhỏ nhắn ôm vào lòng cái bọc gà quay mà Phúc gia gia mới đưa cho, chạy về phòng, lần này học ngoan nên không tống người khác.Thật ra có mấy lần hắn đưa bớt cho người khác, không phải vì họ năn nỉ đến tội nghiệp mới đưa, mà vì thứ nhất là do hắn không thích mấy món quá ngọt đó, hai là vì hắn muốn tạo mối quan hệ với họ tốt hơn, và ba là do hắn lo lắng Phúc gia gia buồn nên đành làm vậy.Còn lần này là món hắn vô cùng thích, hồi trước hắn từng ước ao bao lần được cầm cả một con gà để ăn mà không được, giờ đây vào vương phủ mới được hưởng, còn được nếm không ít lần.Dù có chút tội lỗi với công tử, nhưng riêng con gà này không thể chia sẻ cho công tử được, Hoàn Thùy liền xé một cái đùi gà thơm nứt ra, há cái miệng nhỏ nhắn ra cắn một cái, cười thõa mãn.Bỗng nhiên ngoài cửa có tiếng xì xào của mấy tỳ nữ cười nói."Tiểu Y, A Lý đã bị ngứa khắp người đã hơn 10 ngày chưa khỏi rồi?!""Ân. Tên đó bị nặng đến nỗi gãi rách cả da thịt, nhìn ghê lắm! Mà cũng đáng. Suốt ngày cứ bắt nạt chúng ta. Ỷ có thị thiếp của vương gia chống lưng nên mới ngang ngược thế...."Tiểu Thùy có chút tò mò lại gần cưả, kề sát lỗ tai nghe mấy tỷ tỷ nói chuyện, le lưỡi nghịch ngợm cười.Phồng hai má lên có chút giận. A lý kia bữa trước dám sau lưng xúc phạm công tử thân cô thế cô, từ nhỏ không nương dạy dỗ. Hắn mới cố gắng tìm chút dược vật gây ngứa trả thù cho công tử hả giận?!Thuốc kia cỡ 20 ngày sẽ dần hết tác dụng, hơn nữa triệu chứng ngứa giống y như cây mắt meò, chỉ có điều dữ dội hơn và thời gian dài hơn mà thôi.Tiểu Thùy hả giận xong liền há miệng lại gặm hết con gà trong tay, hai chân ngắn ngủn ngồi trên ghế đung đưa, cao hứng ăn đến hoan.
___________Vĩnh Bích nhìn vật nhỏ trước mặt mình, khuôn mặt nhỏ nhắn trắng noãn, cái mũi nhỏ kiều khả ái, đôi môi hồng hồng nhỏ nhắn hơi hé mở, cặp mắt hoa đào đen láy lại nhìn chăm chú vào quyển sách trước mặt.Thế nhưng...Vĩnh Bích cố gắng nén cười, Vĩnh Bích không biết vật nhỏ này lúc nãy lén hắn ăn cái gì mà giấu hắn, còn có vệt nhỏ dầu mỡ một bên khóe miệng còn chưa lau sạch.Vĩnh Bích cũng không hảo tâm nhắc nhở, còn phì cười nhìn cái mặt nhỏ nhắn của Tiểu Thùy.Tiểu Thuỳ ngơ ngác khó hiểu ngó Vĩnh Bích nảy giờ cứ nhìn mình tủm tỉm cười.Mãi sau, khi Thanh Nhị bước vào thư phòng mang chút đồ ngọt cho thế tử, vô tình lướt qua khuôn mặt trắng noãn của Tiểu Thuỳ lại có một vệt dầu mỡ không dài không ngắn bên khoé miệng hắn, nếu có thêm vài vệt như vậy ở hai bên, Thanh Nhị cam đoan Tiểu Thuỳ không khác gì con mèo nhỏ khả ái ngơ ngác, làm nàng cũng bật cười.Liên tiếp hai người đều như vậy nhìn mình, Tiểu Thùy lấy tay sờ sờ bên má không có dính vệt dầu mỡ, càng khó hiểu hơn.Thấy vật nhỏ nhà mình như thế ngây ngốc đáng yêu, Vĩnh Bích lúc này mới thương xót, phất tay kêu Thanh Nhị lui ra.Vĩnh Bích đứng dậy đi đến trước mặt tiểu Thùy, một đầu gồi khuỵa xuống đất, tay ôn nhu vuốt khóe miệng Tiểu Thùy, cười trêu hắn: "Tiểu trư ham ăn."Thấy vệt dầu mỡ dính trên ngón tay Vĩnh Bích, tiểu Thùy mới biết là chuyện gì, hai mắt trợn tròn, đáy lòng chột dạ, lại có chút buồn bực.Thảo nào nãy giờ cứ nhìn hắn cười. Còn không chịu nhắc nhở hắn. Công tử thật xâú!!!!Hoàn Thuỳ có chút uỷ khuất, dỗi quay người sang một bên, chân co lên nhuyễn tháp, đầu dựa vào đầu gối, quay mặt sang một bên không thèm nhìn Xấu công tử nhà hắn."Ha ha...Giấu ta ăn một mình, còn dỗi?"Vĩnh Bích buồn cười nhìn vật nhỏ nhà mình bị sủng hư, còn dám làm ngơ mình, Vĩnh Bích vòng tay qua eo hắn, dùng lực nhấc thân thể nhỏ nhắn không có mấy miếng thịt của tiểu Thuỳ lên. Đợi đến khi Tiểu Thuỳ hoàn hồn, mới phát giác hắn đang ngồi lên đùi công tử, cả người bị Vĩnh Bích ôm vào lòng, tránh thoát không ra, tiểu Thuỳ phồng hai má trắng nõn, môi ửng hồng chu chu ra, bất mãn không thèm nói câu nào.Vĩnh Bích ngứa tay nhéo nhéo cái má non mềm của vật nhỏ hương hương ngồi vào lòng mình, lại nhịn không được hôn một cái lên trán hắn. Tiểu Thuỳ lại giật mình, ngây ngốc nhìn Vĩnh Bích. Vĩnh Bích thò tay ra bóp bóp cái mũi của hắn một cái, rồi lại lấy tay vỗ mấy cái vào kiều đồn Tiểu Thuỳ mấy cái, mặt vẫn giữ sắc thái ung dung, quân tử."Lần sau ăn ít thôi. Hư bụng thì làm sao bây giờ."Nói xong lại hôn lên cái má thịt thịt của Hoàn Thuỳ.Tiểu Thuỳ bị hôn liên tiếp, lại còn bị "đánh mông", gò mà có chút hồng lên, hai tay bưng má, quyệt miệng gật gật đầu.Vĩnh Bích hài lòng cười, vì không những dạy dỗ được vật nhỏ, lại còn được ăn đậu hủ non ai kia, thế tử bá đạo lại vòng tay qua eo hài tử, kéo hắn vào lòng mình, trán cụng trán hài tử, tham lam ngửi mùi hương thơm mát từ hắn, giọng có chút khàn nói:"Đừng bao giờ rời xa ta, Tiểu Thuỳ.."Tiểu Thuỳ không biết tại sao công tử lại bỗng dưng nói như thế, những vẫn gật gật đầu nhỏ, trong lòng yên lặng thề: Mãi mãi sẽ không rời công tử.Vĩnh Bích ôm vật nhỏ trong lòng càng chặt hơn, không hiểu tại sao lòng mình dạo này rất bất an, như đòi người an ủi, Vĩnh Bích cằm cọ cọ lên đỉnh đầu hài tử, ôm hắn ngã xuống nhuyễn tháp, biếng nhác bỏ lại một câu rồi nhắm mắt lại."Bồi ta thuỵ một lát."Tiểu Thuỳ cũng đã quen công tử nhà hắn lấy hắn làm gối ôm, đầu cũng gác lên cánh tay hữu lực của công tử, ngủ hồi nào không hay biết.Lúc Thanh Nhị bước vào thư phòng, lại lần nữa thấy một lớn một nhỏ ôm nhau ngủ say sưa, ánh nắng chiếu rọi qua khung cửa sổ làm cảnh tượng ấy càng thêm nhu hoà, ấm áp.Thanh Nhị không tiến động mỉm cười, nhẹ nhàng lấy tấm chăn mỏng khoác lên thân mình một lớn một nhỏ, rồi mới yên tâm đóng cửa lui ra ngoài.### Hết chương 13 ###
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenFull.Me