TruyenFull.Me

Hoan Dm Abo Ba Xa Tui La Omega Nhap Loan

Giang Dung một mình đi trong khuôn viên trường, con đường mà cậu đi không biết bao nhiêu lần. Vậy mà hôm nay đi lại có cảm giác không giống lắm.

Những cây trơ trụi trong mùa đông chỉ sau một đêm đã thay đổi diện mạo, tất cả đều mọc ra những chiếc lá non xanh mướt, hoa hải đường của trường học đua nhau khoe sắc, một cơn gió thổi qua, những cánh hoa màu hồng nhạt rơi đầy đầu người.

Có hai nữ sinh đứng dưới cây hải đường chụp ảnh, mang đến vài phần nghịch ngợm cho mùa xuân.

Cậu nhặt vài bông hoa hải đường trên mặt đất kẹp vào sổ tay, giữ lại dấu vết của mùa xuân, bỗng chốc, trong một thoáng suy nghĩa, cậu muốn đưa chúng cho Hạ Tư Minh.

Cậu đã đến thế giới này được nửa năm.

Cậu đã thích nghi với cuộc sống ở trường học, cũng kết bạn được rất nhiều người bạn tốt, mỗi ngày đều trôi qua rất trong hạnh phúc, đây là cuộc sống mà cậu chưa từng được tận hưởng ở thế giới ABO trước đây, thay đổi thế giới, dường như cũng thay đổi cách sống, cứ như được tái sinh.

Thật khó để tưởng tượng, năm tháng trước cậu vẫn còn lo lắng đến mức đau khổ muốn khóc vì việc học và phân hóa thành Omega, thậm chí còn từng muốn thử nhảy hồ để quay về thế giới cũ.

Nhưng bây giờ cậu đã hoàn toàn hòa nhập vào cuộc sống nơi đây, một khởi đầu hoàn toàn mới.

Bây giờ cậu nhớ lại thế giới cũ của mình, hai mươi năm sống ở đó còn không thú vị và vui vẻ bằng vài tháng ở đây.

Từ cuối thu năm ngoái từng bước bước vào mùa đông lạnh lẽo tuyệt vọng, rồi từ mùa đông bước sang mùa xuân, dù buổi tối mùa xuân vẫn còn lạnh, nhưng thời gian mặt trời mọc đã dài hơn, giống như hy vọng của cậu về tương lai đang dần kéo dài ra.

Hạ Tư Minh hôm nay cả ngày đều ở trong phòng thí nghiệm, vốn định nhờ Đinh Ngạn lái xe đưa cậu về nhà, nhưng bác sĩ nói mang thai cố gắng đừng ngồi quá lâu, nên đi bộ nhiều hơn, có lợi cho tuần hoàn máu của cơ thể, chân tay sẽ không bị phù nề, thai nhi cũng sẽ khỏe mạnh hơn.

Cậu chọn tự mình đi bộ về nhà, quãng đường hơn nửa tiếng cũng không quá dài.

Tuy nhiên, cậu sẽ ghé vào xem nếu thấy hứng thú, ví dụ như cửa hàng đồ ăn vặt. Nhưng khi nghĩ đến lời dặn dò của Hạ Tư Minh, cậu vẫn từ bỏ phần lớn đồ ăn vặt, đợi sau khi sinh bé con xong nhất định phải nếm thử món chân gà ngâm ớt, cậu miễn cưỡng mua một gói bánh phồng tôm, buổi tối có thể vừa xem phim vừa ăn, chỉ có ba trăm gram, Hạ Tư Minh sẽ đồng ý cho cậu ăn.

Trước khi đến thế giới này, cậu cũng không nghĩ rằng mình lại thèm ăn như vậy.

Hạ Tư Minh dường như biết cậu sẽ la cà bên ngoài không ngoan ngoãn về nhà ăn cơm, vừa mua đồ ăn vặt xong thì cuộc gọi video của anh lập tức gọi đến thúc giục.

Anh nhìn thấy cửa hàng đồ ăn vặt sau lưng Giang Dung: "Em lại mua đồ ăn vặt gì vậy?"

Giang Dung cười trừ: "Chỉ mua một gói bánh phồng tôm thôi."

Hạ Tư Minh: "Không được ăn hết, buổi tối anh về nhà sẽ đo xem còn lại bao nhiêu."

Giang Dung nhỏ giọng nói: "Biết vậy em không nói với anh rồi." Hạ Tư Minh thật sự nghiêm khắc đến mức sẽ dùng cân để đo.

Hạ Tư Minh: "Ngoan ngoãn về nhà ăn cơm đi, nấu mấy món đơn giản thôi, rau và thịt đều được giao đến vào buổi sáng, còn tươi lắm."

Giang Dung chỉ có thể đồng ý với Hạ Tư Minh: "Biết rồi, em sẽ nấu." Nếu cậu không đồng ý thì sẽ bị "phạt", cái kiểu "phạt" không đứng đắn kia.

Hạ Tư Minh: "Nấu xong gửi ảnh cho anh xem."

Giang Dung gật đầu: "Ừm ừm ừm."

Hạ Tư Minh để không cho cậu ăn nhiều đồ ăn vặt, cũng đã vắt óc suy nghĩ để theo dõi cậu, chỉ cần anh không nhìn thấy, Giang Dung sẽ không khống chế được mà ăn nhiều, cậu đặc biệt thích những món đồ thơm, cay, chiên.

Giang Dung trước đây đáng thương nói với anh rằng trước đây cậu không ăn nhiều, bây giờ muốn ăn thả ga, anh nhất thời mềm lòng cho cậu ăn một thời gian, kết quả là một lúc không chú ý cậu ăn quá nhiều dẫn đến bị nóng trong người, trong miệng mọc ba vết loét, còn bị sưng nướu răng, mang thai lại không thể uống thuốc, chỉ có thể ăn trái cây và rau quả để hạ hỏa, khó chịu mấy ngày, Hạ Tư Minh nhìn mà cũng thấy đau lòng thay cậu. Vì vậy, chỉ có thể ngày ngày theo dõi cậu, khống chế số lần cậu ăn đồ ăn vặt.

Giang Dung ngoài mua đồ ăn vặt, còn mua một bó hoa, lần này mua một bó hoa baby và một bó hoa cẩm chướng.

Sau khi về đến nhà, cậu cắm hoa, ngôi nhà lại thay đổi diện mạo, có thêm vài phần sức sống.

Hạ Tư Minh không có ở nhà, bữa tối cũng ăn đơn giản, nhưng tuyệt đối dinh dưỡng.

Tám giờ tối, cậu đúng giờ ngồi trên ghế bắt đầu viết code.

Bây giờ cậu đã học được một loại ngôn ngữ máy tính, rất nhanh đã thành thạo, qua một thời gian nữa có thể để Hạ Tư Minh dạy cậu học loại thứ hai.

Bây giờ làm bài tập nhóm đều là bốn người trong phòng ký túc xá của bọn họ một nhóm, ba người bọn họ làm trước, Hạ Tư Minh chỉ cho bọn họ phương hướng, tốc độ làm bài tập tăng lên vùn vụt, cuối tuần cũng không cần tăng ca.

Diêu Thư Lạc còn rảnh rỗi giới thiệu cho bọn họ một phần mềm mới: Mau đến xem thử phần mềm mới này đi, khá là thú vị đó, có thể chia sẻ rất nhiều chuyện mới lạ.

Giang Dung cảm thấy phần mềm mới này có chút quen mắt, hình như đã thấy ở đâu rồi.

Đây không phải là phần mềm mới của công ty Hạ Tư Minh sao? Sao nhanh vậy đã ra mắt rồi?

Giang Dung theo đường link của hắn tải xuống: Thú vị sao?

Diêu Thư Lạc: Lâm Na Na vừa đăng một bài tìm người đổi hộp mù, lập tức đổi được luôn, định vị chính xác, còn có rất nhiều người chia sẻ những chuyện thú vị trên đó. Buồn cười nhất là, có rất nhiều người nước ngoài chạy đến đăng ký, phần mềm này vậy mà có chức năng dịch tự động, giao tiếp với người nước ngoài không gặp trở ngại, có cái này rồi sau này ai còn học tiếng Anh nữa.

Giang Dung cảm thấy vinh dự: Vậy tớ đi đăng ký một tài khoản.

Chức năng dịch này có phải là cái mà cậu đã đề nghị trước đây không?

Sao Hạ Tư Minh không nói cho cậu biết thời gian ra mắt phần mềm vậy.

Vừa định hỏi Hạ Tư Minh phiên bản ra mắt là bản thử nghiệm hay đã ra mắt chính thức rồi, chuông cửa nhà vang lên.

Hạ Tư Minh bình thường về nhà có thể trực tiếp quét mặt mà, sao hôm nay lại bấm chuông cửa rồi?

Giang Dung chống cái bụng ngày càng nặng đứng dậy đi mở cửa.

Cậu thông qua màn hình hiển thị trên khóa cửa thông minh, nhìn thấy ngoài cửa là một người phụ nữ trung niên ăn mặc tinh tế, bên cạnh đối phương còn có một người đàn ông trung niên xách lễ vật, đứng phía sau bà, giống như tài xế.

Trước khi đối phương bấm chuông cửa lần thứ hai, Giang Dung kéo cửa ra.

Cậu chỉ kéo ra một khe hở không quá rộng: "Chào cô, cô tìm ai vậy ạ?"

Từ Minh Cần nhìn số nhà, rồi nhìn cậu bé có vẻ ngoài tinh xảo trước mặt, tưởng rằng mình đi nhầm nhà rồi.

Căn nhà này là Hạ Tư Minh tự mình chọn sau đó nhờ trợ lý xử lý việc mua bán, bà chỉ đến một lần, nhưng địa chỉ vẫn là địa chỉ mà Hạ Tư Minh gửi cho bà hồi năm nhất đại học.

Bà không lộ vẻ gì, bình tĩnh nói: "Hạ Tư Minh có ở đây không?"

Giang Dung thấy đối phương có khí chất nữ cường nhân, khí chất này hoàn toàn khác với sự mạnh mẽ của mẹ cậu, một người là kiểm soát toàn cục, nắm chắc phần thắng, gặp chuyện bình tĩnh, một người là thuần túy muốn khống chế.

"À, anh ấy ở đây, cô là..." Giang Dung không dám xác nhận, nhưng rất rõ ràng, đối phương chắc chắn là người thân của Hạ Tư Minh, lông mày của người phụ nữ trước mặt có chút giống anh.

Từ Minh Cần trực tiếp tự giới thiệu: "Tôi là mẹ của nó, có thể vào trong không?"

Toàn thân Giang Dung cứng đờ tại chỗ, sao Hạ Tư Minh không nói cho cậu biết dì ấy sẽ đến vào hôm nay! "Cô, mời cô vào." Giang Dung nghiêng người để Từ Minh Cần vào nhà, người sau ra hiệu cho tài xế phía sau xách đồ vào nhà, Giang Dung ngơ ngác không biết nên nói gì.

Cậu, cậu vẫn chưa chuẩn bị tốt để gặp phụ huynh, chuyện này đột ngột quá!

Đầu óc Giang Dung lúc này rối bời, cậu nhớ Hạ Tư Minh đã nói với bố mẹ anh chuyện cậu đang mang thai, chú dì ấy còn chuyển tiền dinh dưỡng cho cậu, tết cũng gửi lì xì cho cậu.

Phải làm sao đây?

Phải làm sao đây?

Điện thoại vẫn còn đang sạc pin trên bàn máy tính, cậu vừa rồi ra mở cửa không mang theo điện thoại!

Tài xế đặt mấy hộp quà xuống rồi rời đi.

Trong nhà chỉ còn lại Giang Dung và Từ Minh Cần.

Giang Dung cố gắng trấn tĩnh: "Dì, cháu không biết dì đến, dì uống nước hay uống gì ạ?"

Từ Minh Cần: "Cho cô một ly nước là được rồi."

Giang Dung lập tức đi rót nước cho bà: "Vâng, dì muốn uống nóng hay lạnh ạ?"

Từ Minh Cần: "Nước lạnh."

Giang Dung: "Vâng."

Vài câu nói chuyện, Giang Dung phát hiện đối phương nói chuyện rất ngắn gọn, có cá tính.

Từ Minh Cần trong lúc Giang Dung rót nước đánh giá chỗ ở của con trai mình.

Lần trước đến, bà nhớ khắp nơi đều là những đường nét lạnh lùng, là phong cách mà bà cũng rất thích, lần này thay đổi rất nhiều, trong nhà được bài trí rất ấm áp, không hổ là người sắp làm bố, trưởng thành hơn nhiều.

Giang Dung bưng ly nước đá đến cho bà.

Bà chỉ vào bình hoa trên bàn hỏi Giang Dung: "Đây là hoa gì?"

Giang Dung: "Là hoa cẩm chướng ạ."

Từ Minh Cần tán thưởng gật đầu: "Không tệ, Hạ Tư Minh mua sao?"

Giang Dung: "Không phải, là cháu mua."

Từ Minh Cần: "Nó không có ở nhà sao?"

Giang Dung: "Ở phòng thí nghiệm."

Từ Minh Cần: "Bạn gái của nó đâu?"

Giang Dung ngẩn người: "Bạn, bạn gái?"

Từ Minh Cần: "Người ở chung với nó, còn mang thai đó?" Bây giờ bà không chắc nữa, chẳng lẽ con trai bà chơi trò quan hệ mở? Cô bạn gái mang thai không có ở đây sao?

Bà có đến không đúng lúc không?

Hạ Tư Minh đang làm cái gì vậy?

Giang Dung luống cuống nhìn Từ Minh Cần dường như không biết gì cả: "..."

Cậu phải giải thích thế nào chuyện Hạ Tư Minh có thể không có bạn gái, chỉ có một bạn trai biết mang thai?

Từ Minh Cần có lẽ mặc định Giang Dung là con trai, sẽ không mang thai, căn bản không chú ý đến tình hình bụng của cậu.

Giang Dung chỉ có thể nói: "Cháu gọi điện thoại cho Hạ Tư Minh bảo anh ấy về trước."

Từ Minh Cần: "Được."

Bà cũng không ngờ vừa đến đã vạch trần bí mật của Hạ Tư Minh!

Nhưng Hạ Tư Minh có vẻ đang bận, Giang Dung gọi điện thoại cho anh mà anh không nghe máy, hai người vừa mới nói chuyện, trong thời gian ngắn Hạ Tư Minh có lẽ không nghĩ rằng cậu sẽ gọi điện thoại cho anh.

Giang Dung và mẹ Hạ Tư Minh ngồi đối diện nhau, toàn thân cậu không được tự nhiên.

Cậu đặt điện thoại xuống: "Anh ấy có lẽ đang bận, không nghe máy cháu ạ."

Từ Minh Cần: "Ồ, không sao, cháu là bạn học hay là..."

Giang Dung: "Cháu là bạn học cùng lớp của anh ấy, cũng là bạn cùng phòng, bây giờ đang sống, sống ở đây."

Bây giờ cậu cũng cảm thấy hơi hơi mông lung, sao mẹ Hạ Tư Minh lại không biết gì cả vậy? Chẳng lẽ bà là kiểu phụ huynh truyền thống phản đối đồng tính luyến ái, Hạ Tư Minh không có ở nhà, vậy thì cậu vẫn đừng nhắc đến quan hệ của hai người bọn họ thì hơn.

Từ Minh Cần: "Vậy cháu có biết bạn gái của nó không, cũng là bạn học của nó, tên là Giang Dung."

Giang Dung: "..." Vừa rồi còn lo lắng Hạ Tư Minh không nói cho bọn họ biết sự thật, giây tiếp theo lại khiến cậu thở phào nhẹ nhõm.

Hóa ra mẹ Hạ Tư Minh không biết cậu là con trai sao? Cậu út của Hạ Tư Minh cũng không nói sao?

Giang Dung căng thẳng nắm lấy ống quần rộng thùng thình nói: "Dì, cháu, cháu chính là Giang Dung."

Vẻ mặt bình tĩnh của Từ Minh Cần trong giây phút nào đó đã nứt ra: "Xin lỗi, cô không biết cháu là con gái."

Giang Dung nhanh chóng giải thích: "Dì, cháu, cháu là con trai, không phải con gái."

Phản ứng của Từ Minh Cần vẫn đủ nhanh, bà ngây người hai giây, giơ tay ra hiệu.

Từ Minh Cần: "Chờ một chút, cháu tên là Giang Dung, tiếp đó - cháu là con trai? Vậy thì cháu và Hạ Tư Minh ai mang thai?"

Lúc này bà mới nhìn thẳng vào bụng của Giang Dung, bà vừa rồi cứ tưởng là "bụng bia"!

Giang Dung rõ ràng cảm nhận được bà đang nhìn chằm chằm vào bụng mình, không được tự nhiên kéo áo lên.

Cậu gật đầu, có chút xấu hổ nói: "Dì, cháu chính là Giang Dung, cháu mang thai chứ không phải Hạ Tư Minh."

Từ Minh Cần lại xác nhận lần nữa: "Cháu là con trai? Biết mang thai?"

Giang Dung: "Vâng, vâng."

Trong lòng Từ Minh Cần hiện lên vô số dấu chấm hỏi khổng lồ.

Thằng nhóc Hạ Tư Minh này, không nói cho bà Giang Dung là con trai, còn biết mang thai!

Bà cứ tưởng tại vì vấn đề giới tính mà bọn họ không kết hôn!

Không đúng, Hạ Tư Minh thích con trai?

Không đúng, con trai vậy mà lại có thể mang thai sao? Kiến thức của bà hạn hẹp đến vậy rồi sao?

Từ Minh Cần ngoài miệng không nói gì, nhưng trong lòng từ sớm đã không thể bình tĩnh nổi, Hạ Tư Minh đã cho bà một bất ngờ lớn, nhưng bà không thể trách anh.

Từ khi Hạ Tư Minh nói với hai vợ chồng bọn họ chuyện có con, về cơ bản không hỏi thêm câu nào, nếu lúc đó hỏi thêm một câu thì cũng sẽ không có chuyện nhầm lẫn lớn như vậy.

Bây giờ chuyện Hạ Tư Minh thích con trai và bạn trai anh có thể sinh con, không biết chuyện nào gây sốc hơn.

Nhưng dù sao, người được lợi dường như là Hạ Tư Minh và nhà bọn họ.

Từ Minh Cần chỉ kinh ngạc vài giây đã đưa ra phán đoán, hơn nữa, bụng của bà phát ra tiếng kêu ọt ọt, sắc mặt cũng kém đi một chút.

Giang Dung: "Dì, dì vẫn chưa ăn cơm sao?"

Hôm nay Từ Minh Cần rất vội, sau khi họp xong thì vội vàng đến đây, quả thật chưa ăn cơm, bình thường đều ăn qua loa vài miếng cho xong.

Giang Dung: "Dì, cháu cũng hơi đói bụng, dì muốn ăn cùng cháu không?"

Từ Minh Cần: "Cũng được." Nếu không ăn gì nữa thì bà phải lấy thuốc dạ dày ra uống thay cơm tối mất.

Có chuyện để làm, Giang Dung cũng không còn cảm thấy luống cuống, không được tự nhiên nữa.

Từ Minh Cần cũng cần chút thời gian để chấp nhận chuyện mình có một cậu con dâu nam, hơn nữa đối phương còn có thể mang thai.

Bà nhìn độ cong trên bụng Giang Dung rất rõ ràng, lần nữa khẳng định là thật sự mang thai, cũng đã tầm năm sáu tháng.

Giang Dung hỏi Từ Minh Cần: "Mì sợi dễ tiêu hóa, lại nhanh hơn một chút, dì thấy được không ạ?"

Từ Minh Cần: "Được."

Giang Dung: "Tay nghề nấu nướng của cháu không bằng Hạ Tư Minh, mong dì đừng để ý."

Từ Minh Cần ngoài ý muốn: "Hạ Tư Minh còn biết nấu ăn sao?"

Giang Dung nhìn bà một giây: "... Vâng." Mẹ Hạ Tư Minh có vẻ không quen thuộc lắm với Hạ Tư Minh, có vẻ có thể hiểu được tại sao bà không biết cậu là con trai rồi, bà hình như không biết gì về chuyện của Hạ Tư Minh?

"Cũng tốt." Từ Minh Cần cố gắng bình tĩnh dời mắt, quan sát nhà bếp của bọn họ.

Nhà bếp mở, đồ dùng nhà bếp đầy đủ.

Giang Dung lúc mở tủ lạnh lấy trứng, Từ Minh Cần nhìn thấy bên trong đầy ắp nguyên liệu nấu ăn. So với tủ lạnh trống rỗng quanh năm của nhà bọn họ, có vẻ có hơi thở cuộc sống hơn.

Bà vẫn tiếp tục tiêu hóa chuyện con trai mình thích đàn ông.

Giang Dung nhân lúc bà không ở bên này lập tức gửi tin nhắn cho Hạ Tư Minh.

Bình thường trả lời tin nhắn nhanh như vậy, sao hôm nay đúng vào lúc quan trọng lại đột nhiên bận rộn rồi?

Một bát mì không quá khó nấu.

Giang Dung vẫn chú ý thấy Từ Minh Cần uống thuốc cùng với ly nước cậu vừa rót, thế nên lựa chọn nấu đơn giản một chút, nấu một bát mì gà.

Cậu bưng mì lên bàn ăn, Từ Minh Cần đang dùng giọng nói gửi tin nhắn cho trợ lý sắp xếp công việc ngày mai.

Mẹ Hạ Tư Minh cho cậu cảm giác giống như một nữ Alpha.

Giang Dung hỏi bà: "Dì, dì có cần thêm gì không ạ? Có đồ ăn kèm đó ạ."

Từ Minh Cần cũng không kén chọn, cầm đũa lên bắt đầu ăn: "Cũng được."

Bà thật sự đói rồi.

Vừa rồi thông qua công việc tiêu hao chút chuyện Hạ Tư Minh thích con trai và có thể sinh con cho con trai.

Dù sao bà cũng không phải là người cuối cùng biết, Hạ Tri Hiền còn chưa biết đâu, trong lòng không khỏi nảy sinh một loại suy nghĩ hả hê.

Sau khi ăn xong một bát mì, Giang Dung lại lấy cho bà một đĩa cam đã cắt sẵn: "Dì, dì ăn trái cây ạ."

Từ Minh Cần: "Cảm ơn."

Đứa bé này ngoan ngoãn lại hiểu chuyện, rất có giáo dưỡng, tuy rằng bà đắm chìm trong sự nghiệp của mình, nhưng vẫn biết nhìn người, dù sao cũng đã tiếp xúc với quá nhiều người, có chút tâm tư nhỏ nào là nhìn ra ngay.

Tiếp xúc một hồi, bà phát hiện Giang Dung rất thuần khiết, đôi mắt không thể lừa người, trách không được Hạ Tư Minh lại giấu bọn họ.

Từ Minh Cần cảm thấy mình nên nói gì đó: "Bây giờ cháu vẫn còn đi học sao?"

Giang Dung: "Vâng ạ."

Từ Minh Cần gật đầu: "Tuy rằng dì cũng từng mang thai, nhưng không thể cho cháu lời khuyên gì, nhưng dì vẫn nhớ thời gian biểu khi mang thai của mình."

Giang Dung có chút tò mò về cuộc sống mang thai của nữ doanh nhân: "Thời gian biểu của dì được sắp xếp như thế nào ạ?"

Cậu không giỏi đối mặt với người lớn, nói chuyện theo chủ đề có lẽ không có vấn đề gì.

Từ Minh Cần vẫn nhớ thông tin về thời gian biểu và sắp xếp công việc của mình.

Nhắc đến cái này bà rất thuận miệng: "Sáu giờ rưỡi sáng thức dậy, bảy giờ đúng bắt đầu tập yoga cho bà bầu bốn mươi phút, tám giờ đúng ăn sáng, tám giờ rưỡi bắt đầu làm việc..."

Giang Dung: "..." Gần đây nghiên cứu tâm lý học, có một bài kiểm tra tính cách mới, gọi là J, dì chắc chắn là đầu J, mang thai mà thời gian biểu mỗi ngày vẫn chính xác đến từng giây.

Từ Minh Cần một hơi nói xong thời gian biểu: "Cháu vẫn còn là sinh viên chắc có thể tham khảo."

Giang Dung phối hợp cười cười: "Chắc là có thể tham khảo ạ."

Dì ấy nói chuyện dễ nghe ngoài ý muốn, độ chấp nhận cũng rất cao, phản ứng cũng rất nhanh, cảm xúc cũng đặc biệt ổn định, đây chính là người phụ nữ độc lập chỉ biết đến sự nghiệp sao? Còn giỏi hơn cả Beta bọn họ, trời sinh thánh thể nữ Alpha.

Rắc!

Cửa bị đẩy ra, rồi nhanh chóng đóng lại!

Giang Dung và Từ Minh Cần giật mình.

Hạ Tư Minh vứt giày, không kịp thay dép lê đã xông vào.

"Mẹ!"

Anh vừa nhìn thấy tin nhắn của Giang Dung đã lập tức chạy về, còn quên cả trả lời tin nhắn cho Giang Dung.

Ban đầu không nói cho bọn họ Giang Dung là con trai là có ý bảo vệ Giang Dung, hơn nữa, anh cảm thấy bố mẹ cũng không quan tâm đến mình, hình như có nói hay không cũng không sao.

Nhưng anh không ngờ mẹ mình lại đích thân đến gặp người ta.

Hai người đang ngồi ở bàn ăn trò chuyện về thời gian biểu hàng ngày đồng thời nhìn về phía Hạ Tư Minh.

Giang Dung đối mặt với Từ Minh Cần vẫn có chút áp lực, thấy Hạ Tư Minh về, thở phào nhẹ nhõm.

Từ Minh Cần đối mặt với ánh mắt trách cứ và hoảng hốt của con trai, không hiểu sao có hơi chột dạ, nhưng bà vẫn như không có chuyện gì mà nhìn lại.

"Con nên gọi điện thoại cho mẹ trước." Anh đi đến bên cạnh Giang Dung, hỏi cậu, "Mẹ có nói gì khiến em không vui không?"

Từ Minh Cần cạn lời: "Con xem phim tổng tài bá đạo nhiều quá rồi hả?"

Giang Dung nhỏ giọng hỏi: "Phim tổng tài bá đạo là gì ạ?"

Hạ Tư Minh lại chú ý đến bát đũa trên bàn ăn, nhíu mày: "Mẹ, sao mẹ lại để Giang Dung nấu cơm cho mẹ? Sẽ khiến em ấy mệt đó."

Giang Dung & Từ Minh Cần: "..."

Từ xưa đến nay, nguồn gốc vấn đề mẹ chồng nàng dâu đều đến từ con trai.

---

🍅 Đầu J/hệ J/người J ở đây là J trong bài kiểm tra trắc nghiệm tính cách MBTI, trong đó J (Judging) chỉ người theo nguyên tắc, thích lập kế hoạch

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenFull.Me