TruyenFull.Me

Hoan Elinaib Lost In The Woods

Naib trở về tổ trong không vui, tại sao Eli cứ bắt anh về với con người làm gì. Anh muốn ở trong rừng, ít nhất bây giờ là như thế. Hai cái bộ lạc hai bên cánh rừng này đều thiện chiến, ngày ngày đi đánh nhau mở rộng lãnh thổ, tưởng anh không biết chắc.

Naib không tính nghĩ xấu đâu, nhưng thi thoảng cũng cảm nhận được hành động của Eli như muốn nhốt anh lại ấy. Nỡ đâu theo cậu (hắn) ta về rồi bị ép làm giống như mấy con trâu con ngựa vậy đó.

Quá trình Eli chơi với anh là thuần hoá phải không? Kiểu như tìm một đàn ngựa hoang, cho chúng ăn, để chúng đi theo tin tưởng rồi nhốt lại vào chuồng. Thế là nhân loại đã có ngựa để tăng sức kéo cho mình?

Tư duy của Naib chưa phát triển hoàn toàn nên nhận thức sai lệch. Anh hiểu nhầm Eli, nhưng chẳng ai phát hiện ra điều đó để giải thích cho anh cả. Naib bắt đầu tự tưởng tượng bản thân phải mang lên dây cương sắt mà sợ hãi.

Một con bạch ưng không còn tự do, không thể tự bay theo ý muốn là điều tồi tệ nhất Naib nghĩ tới.

Eli có thể làm vậy với anh không?

Anh không chắc lắm.

Eli hay cười với Naib, ánh nhìn cũng hiền hoà đến kì lạ. Kiên nhẫn dạy cho Naib học chữ, còn tặng rất nhiều quà nữa.

"Gruuu..."

Naib rên rỉ khổ não, hiện tại anh chỉ có duy nhất Eli làm bạn thôi, vui buồn gì đều ở Eli mà ra.

Eli xấu tính mau xuất hiện đi.

Để anh suy nghĩ tới đau đầu như vậy thì phải phạt.

Naib quyết định chốc nữa cậu ta đến sẽ cắn một phát.

...

"Auu..."

"Cậu sao thế?"

Người bị cắn lần này là Lunar, con cú của cậu ta cũng giật mình tới xù lông lên. Cậu đỡ cằm của anh rồi cố tách hàm răng đang nghiến trên xương quai xanh mình ra.

Naib cắn lần này vừa bất ngờ vừa hung, cố tình chọn nơi gần cổ để nhằm vào. Anh muốn thấy máu, một chút cũng được.

"Gruuừ... máu... không thấy?"

Naib bị Eli ép ngược lại, cả người nằm gọn trong vòng tay của cậu, nhưng tầm nhìn cứ nhất mực tìm kiếm thứ mình muốn.

Trên quai xanh Eli ngoại trừ dấu răng đều tăm tắp và nước bọt của anh thì chẳng có gì nữa.

"Máu? Cậu đói hả?"

Eli tưởng Naib đòi ăn nên hỏi.

"Không... cút ra."

"Đã bảo là không được nói kiểu đấy mà. Hư quá."

"Eli mới hư, cút ra."- bằng cách nào đó, Naib mắng câu này vừa rõ nghĩa vừa tròn tiếng, cực kì tiến bộ so với bình thường.

Cậu đau lòng cảm thấy cái miệng này của anh học xấu tốt thật.

"Ừ ừ, tôi hư. Cậu bình tĩnh lại được không?"- Eli hạ giọng an ủi Naib, còn dùng tay xoa bụng anh.

"Hử? Vết gì đây?"

Eli phát hiện ra một vạch hồng hồng kéo dài trên bụng anh, trông như vết thương sắp lành vậy.

Khuôn mặt cậu thoáng chốc căng thẳng, vội kéo Naib ngồi dậy, kiểm tra quanh người anh xem có bị thương nơi nào nữa không.

"Cậu bị tấn công à?"

May mắn là không có thêm vết nào, nhưng Eli vẫn không yên tâm mà sốt sắng hỏi.

"Cậu... con cú..."- Naib trả lời theo cách anh nghĩ là sự thật.

"Không không, ai cào cái vết này trên người cậu?"- Eli tưởng Naib chưa hiểu nên nhắc lại.

"Con cú..."

Eli nhăn mày, bình thường cái kiểu ngố ngố của Naib dễ thương lắm, cơ mà trong trường hợp này thì khiến cậu sốt ruột quá. Câu trả lời anh ta đưa ra là sao chứ?

"Nó cào tôi."

"Một con cú khác cào cậu?"

"Của cậu mà..."

"Sao lại của tôi?"

Eli hơi gắt lên, cảm giác không yên tâm khiến cậu có vẻ cáu giận. Nhưng lời vừa dứt thì Eli cũng chột dạ, thực sự hành động này không đúng với cậu bình thường chút nào.

Cẩn thận nhìn Naib đang lơ đãng chọt con cú, không để ý Eli đã làm gì lắm.

Cậu hít một hơi thật sâu rồi thở ra. Được rồi, cần phải kiên nhẫn nói chuyện, ép con ưng này cũng không thành việc đâu.

"Xin lỗi... chúng ta chậm lại nhé."

"Cậu thấy một con cú màu trắng cào mình hả?"

"Không, màu đen mà."- Naib tròn mắt nhìn Eli như đang ngạc nhiên.

"Ơ..."- cậu làm gì có cú màu đen.

"Nó cũng có đá... màu đỏ. Rất sáng."- anh giải thích thêm.

Nghe xong câu này Eli bất ngờ thực sự, viên đá trên đầu cú của cậu là kết tinh đặc biệt. Nó liên kết trực tiếp linh hồn của con cú với linh hồn cậu, cũng là một nửa sức mạnh ma pháp của Eli. Thiếu nó, Eli cũng không mạnh như bây giờ.

"Cậu thấy 'tôi' đi cùng nó?"- Eli trầm giọng hỏi.

"Ừm..."

Naib nhìn lại Eli để chắc chắn, chớp chớp mắt như suy nghĩ gì đó.

"Mặc đồ đen..."

Tốt, có điểm khác biệt rồi.

"Dùng cung... còn bắn tôi nữa."

Naib nhăn mặt, dùng hai tay mô tả lại động tác kéo cung.

Thêm một điểm, cái này khiến Eli bắt đầu bực.

"Chữa lành cho tôi, chỗ này."- tự chỉ vô bụng mình.

"Sau đó..."- Eli gợi ý.

"Tặng vòng cổ... và có con nai nữa."

Naib nói xong câu này thì yên lặng, không biết đã hết chuyện hay không nói được tiếp.

Bây giờ Eli mới phát hiện trên cổ anh có thêm một chiếc vòng. Hình chạm khắc trang trí trên những chiếc răng nanh đó rất lạ. Cậu chưa thấy ai ở tộc mình sở hữu đồ vật có họa tiết như thế.

"À, cậu thấy 'tôi' thế nào?"- Một tên giả mạo cậu ư?

"Giống vậy thôi."- Naib chạm lên mặt Eli, nhìn cậu như đứa ngốc.

"Cái gì cũng không khác?"- Không đến mức vậy chứ, Eli nghi ngại.

"Có... mắt. Mắt màu tím, bị như nó nữa."

Naib chỉ về cú nhỏ, nó chỉ có một mắt duy nhất, còn đang mở to ra trừng chủ nhân vì sao lại nhìn nó chăm chú thế.

Một Eli khác, bận đồ đen, có vẻ mang rất nhiều vũ khí như một thợ săn, sở hữu con mắt tím và khá hung hăng. Kèm theo hắn ta là con cú nâu đen với viên ngọc đỏ, được huấn luyện để săn mồi.

Đó là tất cả những gì Eli (Lunar) có thể phỏng đoán trên lời kể của Naib.

Trong đầu cậu hơi hỗn loạn, chẳng lẽ ở bên kia rừng cũng có một bộ lạc sao? Nếu thế thì sau này sẽ rất phức tạp.

Bên đó cũng sẽ có một người bảo vệ tộc giống y hệt cậu phải không?

Và hắn cũng để ý con bạch ưng ngố này?

Eli rùng mình, cảm thấy không tốt lành lắm.

"Cái này còn đau không?"

Nghĩ gì thì nghĩ, cậu thấy vết thương trên bụng Naib rất ngứa mắt, muốn xoá nó đi ngay.

"Không."

"Cứ chữa cho hết nhé."

Đây không phải một câu hỏi mà là thông báo, cậu nói xong thì dùng năng lực chữa lành luôn.

Bàn tay Eli sáng lên, ánh sáng thuần khiết nhất xuất hiện.

"Hả?"

Vết thương không lành lại.

Dù Eli cố gắng thế nào thì vết thương vẫn không lành hết được.

Chuyện gì thế này?

Chẳng lẽ là... chất kháng ma pháp sao?

Chất này cậu mới tìm ra không lâu. Chẳng lẽ cậu làm được gì thì Eli kia cũng làm được như thế.

"Hôm qua cậu làm gì với 'tôi'?"

"Ôm..."- Naib không áp lực trả lời.

Sau đó nghiêng nghiêng đầu nhớ ra một việc nữa nên nói tiếp.

"Hôn nữa."

"Ở đâu cơ?"- Eli hỏi lại, trên trán đã hiện ra gân xanh.

"Đây này."

Naib không tính dài dòng, hôn chóc một phát lên môi Eli, coi như làm mẫu.

Anh ta hôn xong thì ôm lấy Eli, nhàn chán cọ ngực cậu ta.

Naib hơi buồn ngủ, không muốn tiếp tục đối thoại với cậu nữa.

Thấy thế thì Eli cũng dừng lại, để anh ngồi hẳn vào lòng mình. Naib cuộn tròn người lại như đứa bé, tựa vào vai cậu, nhắm mắt ngủ.

Bình thường Eli rất thích Naib thân mật với mình như thế. Cơ mà vừa có một tên Eli khác đến đoạt lấy quyền lợi của cậu, còn hống hách tấn công Naib nữa.

Eli ghen sôi cả máu, nếu không phải Naib đã ngủ mất rồi thì có lẽ cậu ta sẽ trực tiếp bay qua rừng, tìm tới bộ lạc xa lạ kia mà tấn công mất.

Người yêu bị người ta ăn đậu hũ mà không biết, Eli bắt đầu buồn phiền vì cái tính cách quá thoải mái, dễ tin người của anh.

(Tbc)

_____________


Hihi, có ai mong quánh ghen hơm?
\(^0^)/

Cảm ơn mọi người đã đọc tới đây, nếu thấy hay thì tặng tôi một vote sao nha 😘😘😘

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenFull.Me