TruyenFull.Me

Hoan Huong Dan Choi Game Sao Cho That Ngot Ngao

Trans: Thuỷ Tích

Những lúc rảnh rỗi, Trình Miên có tới trong shop và sạp hàng nhìn xem trang bị, cậu vốn định đổi bộ quần áo môn phái nhưng yêu cầu phải có điểm số. Nhiệm vụ môn phái, cậu chỉ làm cho tài khoản của khách hàng, còn của mình trước nay chưa từng động tới.

Lần trước đến chỗ NPC tra thử, trang bị rẻ nhất cũng phải hơn một ngàn điểm.

Cậu ngẩng đầu nhìn điểm của mình: 368 điểm.

Xin lỗi, đã làm phiền.

May mà không tới nỗi xui xẻo, hiện giờ Mộ Trường Thọ rất dễ qua ải, có không ít người chơi đổi trang bị cũ, nhờ vậy giúp cậu đào được vài món.

Cuối cùng, trang bị màu lam mặc trên người nhiều năm cũng được thay đổi, thuộc tính lập tức tăng lên thật nhiều.

Thật ra có đổi hay không cũng chẳng có gì khác biệt. Tuy trang bị tăng lên nhưng kỹ thuật chỉ tới đó, vào đấu trường vẫn phải hoá thân thành một anh lao công, chuyên lau dọn sàn nhà sạch bong sáng bóng.

Phi Túng: Gắng chịu thêm được mấy đòn đã xem như giúp tôi một ơn lớn rồi.

Trình Miên: "..."

Rốt cuộc người này có biết nói chuyện hay không vậy!

Vân Trình Phong Miên: Vậy đêm nay đi đánh thử xem?

Phi Túng: Đêm nay không được rồi, phải về nhà một chuyến.

Đã chơi cùng nhau một thời gian, bạn bè đều biết hai anh em này ở bên ngoài, mỗi tuần phải về nhà ăn một bữa cơm.

Vân Trình Phong Miên: Ồ.

Phi Túng: Tôi bảo Tồn Cốt hoặc là Lan Tân dẫn cậu đi nhé?

Vân Trình Phong Miên: Không cần, kỹ thuật của tôi chỉ làm họ bị mất thêm điểm thôi.

Phi Túng: Không sao, tôi bảo họ log acc nhỏ.

Trình Miên không có hứng thú với PK, chỉ có hứng thú với người cùng mình PK thôi.

Không phải Phi Túng, với ai cũng chẳng có ý nghĩa.

Cậu xoa vành tai, sau đó mới gõ chữ.

Vân Trình Phong Miên: Đợi anh rảnh đi, vẫn muốn đánh với anh.

Sợ lời này khiến người ta cảm thấy đột ngột, cậu lại nói thêm một câu.

Vân Trình Phong Miên: Anh đánh tốt hơn, đi theo anh có cảm giác an toàn.

Vân Trình Phong Miên: [Nhận được sự tán thành từ đồng đội. jpg]

Phi Túng: Được.

Rõ ràng cách một màn hình chẳng thấy gì nhưng chẳng hiểu tại sao Trình Miên lại cảm thấy đối diện là vừa cười vừa gõ ra chữ này.

Sự thật là, tuy Bùi Túng Chi không cười nhưng cũng chẳng khác như vậy là mấy.

Ăn mặc tây trang thẳng thớm,  ngồi trong một góc sô pha, nắm điện thoại trong tay, trạng thái vô cùng thả lỏng.

Cùng với người vừa mới dạy dỗ người nhà của bà nội kế, không phải là một.

Bùi Hề ngồi bên cạnh quan sát trong chốc lát, chậm rãi ghé tới gần: "Anh, mới đó đã không tức giận nữa rồi?"

Bùi Túng Chi: "Anh có nổi giận à?"

Bùi Hề cẩn thận nhớ lại chiến trường vừa rồi.

Ban nãy, chú ba chú tư không có quan hệ máu mủ với cậu ta tới cò kè mặc cả với anh cậu ta, dám ỷ vào quan hệ là con riêng trên pháp luật của ông nội để chia chác với Bùi thị, cũng không nhìn xem bản thân là ai.

Nếu mấy người nhà bà nội kế chịu khó lại ham học hỏi, nhà họ Bùi cũng không ngại bồi dưỡng thêm mấy người quản lý tài giỏi. Nhưng bọn họ hết ăn rồi nằm, mắt to cái bụng nhỏ, bảo làm từ nhỏ lên lại không làm, vừa mở miệng chính là quản lý cấp cao nào đó của công ty mẹ.

Bùi Hề thẳng hô khá đấy, đợi cậu ta tốt nghiệp còn phải làm từ thực tập sinh đây này, không biết đám người đó lấy tự tin từ đâu có thể vượt qua thật nhiều tinh anh của công ty chứ? Đi trong trụ sở chính, nhắm mắt bắt lấy một người cũng có thể giỏi hơn họ rồi.

Nếu Bùi thị thật sự cho đám người này tiến vào, thật sự chính là cứt chuột rớt vào nồi cháo.

Ông nội cậu ta đã lớn tuổi không quản lý được cái nhà này nhưng anh cậu ta đang lúc trẻ trung khỏe mạnh mà.

Có người giở thân phận cha chú ra, không dám đá chọi đá với Bùi Túng Chi, dùng giọng điệu mang theo thương lượng cùng nịnh nọt: "A Thành cũng xem như em trai con, chú đã già rồi không sống được bao lâu nữa, không thấy nó an cư lạc nghiệp thì khó mà nhắm mắt."

Bùi Hề ấn một like cho sự dũng cảm của ông ta.

Còn dám đạo đức bắt cóc tới trên người anh cậu ta luôn.

Sau đó anh cậu ta nói thế nào?

Bùi Túng Chi chậm rãi nói: "Ông yên tâm đi, nếu đã là người một nhà, đến lúc đó tôi sẽ tặng vòng hoa và câu đối phúng điếu, mời cao tăng trong chùa tới cầu siêu cho ông."

Lại sau đó chính là cái bàn suýt bị xốc lên.

Nhưng có anh cậu ta ngồi đó, nếu thật sự có người dám ra tay thì ngày mai ngay cả cửa nhà họ cũng không vào được.

Bùi Hề nhớ lại, không nhịn được cười ra tiếng.

Đúng vậy, hình như chỉ có đám người đó tức giận thôi, anh cậu ta cũng chưa thèm để vào mắt.

Ánh mắt Bùi Hề liếc tới điện thoại của Bùi Túng Chi. Tuy anh cậu ta đã nhanh tay úp màn hình điện thoại xuống nhưng cậu ta vẫn kịp nhìn thấy avatar quen thuộc: "Anh đang nói chuyện với Tiểu Miên à?"

Nếu đã bị phát hiện, Bùi Túng Chi cũng không chối: "Ừ."

"Gần đây Tiểu Miên hay tìm anh quá ha, có chuyện gì sao?"

Bùi Túng Chi suy nghĩ một lúc: "Thường lắm hả?"

"Không thường à?" Bùi Hề còn nghi hoặc hơn anh: "Mỗi lần em mở danh sách bạn bè ra đều thấy hai người ở cùng bản đồ, mấy cặp đôi cũng không dính như hai người. Với lại, em còn thấy hai người vào đấu trường PK nữa. Con mẹ nó, em còn tưởng mình bị hoa mắt đấy. Anh còn chưa từng kéo em đi, trước đây Tiểu Miên đi đường cũng đều tránh NPC!"

Ngay sau đó như nghĩ tới cái gì, cậu ta hoảng sợ nói: "Anh đừng nói vú em của tổ đội 3V3 chúng ta là Tiểu Miên nha. Không phải em xem thường cậu ấy nhưng cậu ấy không theo kịp chúng ta, dẫn cậu ấy chơi chơi thì được nhưng muốn lấy thứ tự thì khó..."

Càng nói, âm thanh càng nhỏ dần.

Bởi vì mặt anh cậu ta đã bắt đầu tối sầm xuống.

Bùi Hề vội vàng ngậm miệng.

"Cậu ấy có chỗ nào không tốt?"

Bùi Hề điên cuồng lắc đầu.

"Thiếu được người ta giúp đỡ?"

Tiếp tục điên cuồng lắc đầu.

"Cậu cảm thấy cậu rất tài giỏi?"

Xếp hạng ba trong đấu trường PK, cậu ta không giỏi sao?!

Nhưng không dám nói lời này ra.

Bùi Túng Chi cười nhạo: "Rèn luyện bản thân nhiều hơn, bớt xem thường người khác. Rải nắm gạo lên bàn phím, gà cũng mạnh hơn cậu."

?

Tại sao còn tấn công nhân thân nữa!

Bùi Hề cảm thấy bản thân rất tức giận.

Phẫn nộ đứng dậy, nhìn chằm chằm anh cậu ta.

Bùi Túng Chi giương mắt lên: "Không phục? Login PK?"

Bùi Hề: "..."

Cậu ta đá đá chân: "Tê chân, đứng một lát."

Ngồi với ông cụ cả buổi, Bùi Túng Chi nhìn thời gian nói phải về.

Lần này ba Bùi với mẹ Bùi còn cố ý về nước gặp nhau, muốn giữ anh lại một đêm.

Bùi Túng Chi khoác áo vest vào: "Sáng mai con có một cuộc họp, lần sau đi."

Lý do khi trước mua căn hộ hiện tại, trừ công trình thiết bị xung quanh hoàn thiện ra, còn có một chỗ tiện lợi chính là gần công ty, không bị kẹt xe.

Tuy công ty có phòng nghỉ có thể ăn ở nhưng làm sao thoải mái được như ở nhà.

Hai ông bà nghe anh nói vậy, thở dài: "Làm sao có thể giải quyết hết công việc được, phải quan tâm tới sức khỏe của mình chứ."

Bùi Túng Chi nghe họ lải nhải, cũng không cãi lại.

Mẹ Bùi lắc đầu, con cái lớn rồi, không nghe theo họ nữa, chỉ có thể đưa hai người tới cửa.

Anh em hai người đều đã uống rượu, tài xế của nhà họ Bùi đưa họ về.

Có nói thế nào Bùi Hề cũng không chịu ngồi ở ghế sau. Dùng lời cậu ta chính là, ngồi cùng một chỗ với anh chẳng khác nào Tôn Ngộ Không chống chịu núi Ngũ Chỉ —— Áp lực to bằng núi.

Bùi Túng Chi mặc kệ cậu ta, đang định nhắm mắt nghỉ ngơi trong chốc lát, điện thoại trong túi lại rung lên.

Vân Trình Phong Miên: À phải rồi, anh hỏi thử Tiểu Hề xem đã nhận được xốt thịt bò chưa nhé. Phần của Đại Nguyên Bảo đã tới rồi nhưng đóng gói có vấn đề, anh bảo Tiểu Hề trước khi lấy nhớ kiểm tra.

Vân Trình Phong Miên: Có gì báo tôi, tôi đi tìm nhân viên chuyển phát.

Phi Túng: Đợi lát nữa tôi hỏi nó.

Trình Miên bưng ly nước, chậm rãi đi về phòng ngủ.

Trong khung trò chuyện trên điện thoại, phần lớn là một mình cậu lên tiếng, hôm nay Phi Túng về nhà sẽ khá bận, trả lời tin nhắn cũng không được nhanh.

Biết không làm phiền sẽ tốt hơn nhưng lại không kiềm chế được.

Cậu chưa từng thích ai, không biết bộ dạng bản thân hiện giờ có tính là bình thường hay không.

Thật ra còn có thiệt nhiều lời muốn nói nhưng đều là một ít lời nhảm, sẽ có vẻ quá dông dài.

Trở lại trên chỗ ngồi, Trình Miên đặt điện thoại xuống, ép buộc bản thân không được nhìn nó nữa.

Có một vài thói quen, vẫn nên chậm rãi từ bỏ.

Phi Túng: Hết bận rồi?

Trình Miên: "..."

Lần này không thể trách cậu, là đối diện phát động tấn công trước!

Vân Trình Phong Miên: Sắp làm xong rồi.

Phi Túng: Nghỉ ngơi sớm chút.

Làm sao Trình Miên ngủ được.

Vân Trình Phong Miên: Anh uống rượu hả?

Phi Túng: Uống một chút.

Vân Trình Phong Miên: Dù cho đô cao cũng không nên nghiện rượu nhé [Lắc đầu]

Bùi Túng Chi nhìn icon này, tâm trạng vốn đang bực bội lập tức dễ chịu hơn không ít.

Phi Túng: Chỉ uống với ông nội chút thôi.

Vân Trình Phong Miên: Ăn xong rồi sao?

Phi Túng: Đang ngồi xe về nhà.

Vân Trình Phong Miên: Vậy anh đừng bấm điện thoại nữa, chóng mặt đó.

Phi Túng: Không sao.

Ánh sáng màn hình điện thoại ánh lên mắt kính của Bùi Túng Chi, anh nhìn lịch sử trò chuyện, bên tai lại vang lên lời Bùi Hề vừa nói ban nãy.

Sau khi anh và Vân Trình Phong Miên trở nên thân thuộc hơn, hình thức ở chung của hai người vẫn luôn là thế này.

Bản thân Bùi Túng Chi cũng không có cảm giác gì, lại không biết họ trong mắt người ngoài đã thân thiết đến vậy rồi.

Anh di chuyển ngón cái, kéo lịch sử trò chuyện lên trên.

Sau đó khẽ nhướng mày, trong mắt lộ ra kinh ngạc.

Mới chỉ một chốc lát, vậy mà đã trò chuyện hơn mười trang.

Tuy khi trước Vân Trình Phong Miên sẽ lải nhải chút việc vặt vãnh trong cuộc sống nhưng có thể nhìn ra là bỗng nhiên có hứng. Mà hiện giờ cảm thấy như là việc to việc nhỏ gì cũng nói với anh cả.

Cách nói hơi khoa trương nhưng Bùi Túng Chi không tìm ra được từ hình dung phù hợp hơn.

Lớn đến chuyện trong nhà, nhỏ đến những chuyện thú vị trong trò chơi, tin tức thu được còn nhanh hơn nhân viên công ty anh nữa.

Có đôi khi không cần anh đáp lại, một mình cậu vẫn có thể nói rất vui vẻ.

Chẳng hiểu sao trong đầu Bùi Túng Chi nảy lên một ý nghĩ.

Vân Trình Phong Miên đang dính lấy anh.

Không giống như ỷ lại, cảm giác gấp gáp bức thiết muốn gần gũi trong tâm lý của chữ "dính" này càng nhiều hơn một chút.

Bùi Túng Chi thật sự cũng không cảm thấy có gánh nặng gì cả. Từ nhỏ đến lớn, anh là người luôn nhận được rất nhiều kỳ vọng, trên người mang theo vô số chờ mong, mà một chút trọng lượng này với anh chỉ bé nhỏ không đáng kể.

Cảm thấy nghi hoặc là bởi vì, anh thoáng có trực giác như còn một thứ gì đó mà bản thân vẫn chưa bắt được.

Cảm giác gì nhỉ?

Bùi Túng Chi không nói rõ được.

Đối phương vẫn luôn đang nhập, qua chừng hai phút mới có tin nhắn mới.

Vân Trình Phong Miên: Về đến nhà báo một tiếng nha.

Vân Trình Phong Miên: Tiện thể gửi hai lọ mật ong cho anh, dùng chút sau khi uống rượu có thể điều dưỡng dạ dày, bình thường cũng tốt cho giấc ngủ, nhận được nhớ uống nhé.

Thôi, có liên quan gì đâu.

Bị dính cũng rất tốt. Anh có thể cho người ta cảm giác an toàn, không tìm anh, chẳng lẽ đi tìm Đại Nguyên Bảo hoặc Tồn Cốt à?

Bùi Túng Chi cong khóe miệng.

Phi Túng: Được.

Tới bãi đỗ xe ngầm, Bùi Hề lộ ra vẻ mặt mỏi mệt: "Rượu này có tác dụng chậm nặng quá, em muốn nôn."

Bùi Túng Chi lạnh lùng nhìn cậu ta: "Cậu dám phun trên xe, tự mình dùng quần áo hàng hiệu trong tủ lau cho sạch."

Bùi Hề than thở: "Em đã như vậy rồi mà anh còn không lo lắng em."

Bùi Túng Chi không tiếp lời này, xuống xe, tựa như lơ đãng nói: "Anh đi lấy hàng chuyển phát, cậu có cần lấy gì không?"

Đợi cả buổi không thấy đáp lại, Bùi Túng Chi khó hiểu quay đầu, phát hiện đứa em ngốc nghếch đang nhìn mình với ánh mắt đầy cảnh giác.

Sau đó hỏi: "Anh, có phải anh đang hố em gì không?"

Bùi Túng Chi thản nhiên nói: "Sẵn tiện thôi."

Bùi Hề: "..."

Tại sao cậu ta cảm thấy khác thường nhỉ?

"Tóm lại là có hay không?"

Bùi Hề: "Không có."

Giây tiếp theo, thấy anh cậu ta nhíu chặt mày lại: "Chẳng phải Tiểu Miên gửi xốt thịt bò cho cậu sao?"

"Anh nói cái đó hả, em gửi đến nhà dì Lưu, nhờ dì ấy nhận hộ, có rảnh em tự tới lấy."

Dì Lưu là dì giúp việc của nhà họ Bùi, cháu bà ấy bị bệnh nằm viện, hôm qua mới xin nghỉ một tuần về chăm sóc, bằng không Bùi Hề đã nhờ bà ấy mang tới rồi.

Bùi Túng Chi chậm rãi ngẩng đầu nhìn cậu ta: "Cái gì?"

Bùi Hề vô tội nói: "Chẳng phải anh không thích bị người khác biết địa chỉ sao, em bèn đưa địa chỉ nhà dì Lưu cho Tiểu Miên."

"Anh, lần này em bảo việc thông tin riêng tư của anh tốt lắm, chẳng để lộ một tí nào hết nha!" Nói rồi, cậu ta tự tin ưỡn ngực, vẻ mặt kiêu ngạo.

Bùi Túng Chi: "..."

*Lời của tác giả:

Đại thần: Muốn ném em trai cho cá mập ăn!

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenFull.Me